Tác giả:

1.   Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam.   Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã.   Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ.   Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước.   Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô!   Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ!   Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù!   Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn…

Chương 20: Chương 20

Tội Nhân Vô TộiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 1.   Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam.   Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã.   Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ.   Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước.   Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô!   Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ!   Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù!   Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn… Đây vẫn là lần đầu tiên An Đồng nghe ra một chút khác biệt trong ngữ khí lạnh lùng muôn thuở của Trần Cảnh Diệu. "An Đồng, năm năm trước là lần đầu tiên tôi đến Hoa Thành. Lúc đó tôi được một người bạn mời đi xem buổi biểu diễn hòa nhạc của em." Nghe đến đây, An Đồng ngẩn cả người. Cô không thể tin nổi người thoạt nhìn lạnh lùng cấm dục như Trần Cảnh Diệu, thế mà đã từng đi tham gia buổi hòa nhạc của cô? "Nghe bạn tôi nói rằng vé xem hòa nhạc của em rất khó mua, vô số nhân vật nổi tiếng ở Hoa Thành cũng vì em mà chen chân đến." "Trước khi gặp mặt em tôi vẫn lấy làm khó hiểu, hoặc có lẽ do tôi chưa từng gặp được người con gái nào ưu tú đến vậy trên đời. Sau khi gặp em, hình như tôi đã hiểu ra lý do vì sao lại có nhiều người đàn ông tình nguyện khuynh đảo vì em." "Ngày hôm đó em mặc một bộ lễ phục màu trắng vừa chơi đàn dương cầm vừa hát. Thật ra tôi không quá hiểu biết về nghệ thuật, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ kỹ khuôn mặt tươi cười xán lạn và giọng hát du dương uyển chuyển của em." "Về sau tôi nghe ngóng được tin tức về em qua bạn mình, biết được em theo đuổi một người đàn ông rất nhiều năm, mà hiện giờ em đã là vị hôn thê của người đó." "Quân tử không đoạt hoa đã có chậu, cho nên chỉ ba ngày sau tôi đã rời khỏi Hoa Thành trở về Hải Thị. Đáng tiếc, không ngờ lần này gặp lại chúng ta đã âm dương cách biệt." Trong ngữ khí của Trần Cảnh Diệu có thể nghe ra một chút tiếc nuối. Anh không ngờ được rằng người con gái từng khiến anh phải sững sờ kinh ngạc đã nằm yên giữa vũng m.á.u vào ngày bọn họ gặp lại. An Đồng của lúc đó gầy trơ cả xương, khuôn mặt tiều tụy, vừa nhìn đã biết phải trải qua nhiều năm khổ sở. Chính vì vậy Trần Cảnh Diệu mới không thể nào nhận ra người ngã trong vũng m.á.u kia và cô gái rực rỡ mình gặp năm năm trước là cùng một người. Cho nên từ cái nhìn đầu tiên anh đã không nhận ra cô, hoặc có thể là không dám nhận. Sau đó Trần Cảnh Diệu biết được tên An Đồng từ miệng Tần Dạ Hoài. Sau nhiều lần điều tra anh mới xác nhận rõ người con gái ấy quả thực là cô. Chỉ mới năm năm không gặp, sao mọi chuyện đã trở thành thế này?

Đây vẫn là lần đầu tiên An Đồng nghe ra một chút khác biệt trong ngữ khí lạnh lùng muôn thuở của Trần Cảnh Diệu.

 

"An Đồng, năm năm trước là lần đầu tiên tôi đến Hoa Thành. Lúc đó tôi được một người bạn mời đi xem buổi biểu diễn hòa nhạc của em."

 

Nghe đến đây, An Đồng ngẩn cả người.

 

Cô không thể tin nổi người thoạt nhìn lạnh lùng cấm dục như Trần Cảnh Diệu, thế mà đã từng đi tham gia buổi hòa nhạc của cô?

 

"Nghe bạn tôi nói rằng vé xem hòa nhạc của em rất khó mua, vô số nhân vật nổi tiếng ở Hoa Thành cũng vì em mà chen chân đến."

 

"Trước khi gặp mặt em tôi vẫn lấy làm khó hiểu, hoặc có lẽ do tôi chưa từng gặp được người con gái nào ưu tú đến vậy trên đời. Sau khi gặp em, hình như tôi đã hiểu ra lý do vì sao lại có nhiều người đàn ông tình nguyện khuynh đảo vì em."

 

"Ngày hôm đó em mặc một bộ lễ phục màu trắng vừa chơi đàn dương cầm vừa hát. Thật ra tôi không quá hiểu biết về nghệ thuật, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ kỹ khuôn mặt tươi cười xán lạn và giọng hát du dương uyển chuyển của em."

 

"Về sau tôi nghe ngóng được tin tức về em qua bạn mình, biết được em theo đuổi một người đàn ông rất nhiều năm, mà hiện giờ em đã là vị hôn thê của người đó."

 

"Quân tử không đoạt hoa đã có chậu, cho nên chỉ ba ngày sau tôi đã rời khỏi Hoa Thành trở về Hải Thị. Đáng tiếc, không ngờ lần này gặp lại chúng ta đã âm dương cách biệt."

 

Trong ngữ khí của Trần Cảnh Diệu có thể nghe ra một chút tiếc nuối. Anh không ngờ được rằng người con gái từng khiến anh phải sững sờ kinh ngạc đã nằm yên giữa vũng m.á.u vào ngày bọn họ gặp lại.

 

An Đồng của lúc đó gầy trơ cả xương, khuôn mặt tiều tụy, vừa nhìn đã biết phải trải qua nhiều năm khổ sở. Chính vì vậy Trần Cảnh Diệu mới không thể nào nhận ra người ngã trong vũng m.á.u kia và cô gái rực rỡ mình gặp năm năm trước là cùng một người.

 

Cho nên từ cái nhìn đầu tiên anh đã không nhận ra cô, hoặc có thể là không dám nhận.

 

Sau đó Trần Cảnh Diệu biết được tên An Đồng từ miệng Tần Dạ Hoài. Sau nhiều lần điều tra anh mới xác nhận rõ người con gái ấy quả thực là cô.

 

Chỉ mới năm năm không gặp, sao mọi chuyện đã trở thành thế này?

Tội Nhân Vô TộiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 1.   Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam.   Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã.   Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ.   Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước.   Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô!   Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ!   Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù!   Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn… Đây vẫn là lần đầu tiên An Đồng nghe ra một chút khác biệt trong ngữ khí lạnh lùng muôn thuở của Trần Cảnh Diệu. "An Đồng, năm năm trước là lần đầu tiên tôi đến Hoa Thành. Lúc đó tôi được một người bạn mời đi xem buổi biểu diễn hòa nhạc của em." Nghe đến đây, An Đồng ngẩn cả người. Cô không thể tin nổi người thoạt nhìn lạnh lùng cấm dục như Trần Cảnh Diệu, thế mà đã từng đi tham gia buổi hòa nhạc của cô? "Nghe bạn tôi nói rằng vé xem hòa nhạc của em rất khó mua, vô số nhân vật nổi tiếng ở Hoa Thành cũng vì em mà chen chân đến." "Trước khi gặp mặt em tôi vẫn lấy làm khó hiểu, hoặc có lẽ do tôi chưa từng gặp được người con gái nào ưu tú đến vậy trên đời. Sau khi gặp em, hình như tôi đã hiểu ra lý do vì sao lại có nhiều người đàn ông tình nguyện khuynh đảo vì em." "Ngày hôm đó em mặc một bộ lễ phục màu trắng vừa chơi đàn dương cầm vừa hát. Thật ra tôi không quá hiểu biết về nghệ thuật, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ kỹ khuôn mặt tươi cười xán lạn và giọng hát du dương uyển chuyển của em." "Về sau tôi nghe ngóng được tin tức về em qua bạn mình, biết được em theo đuổi một người đàn ông rất nhiều năm, mà hiện giờ em đã là vị hôn thê của người đó." "Quân tử không đoạt hoa đã có chậu, cho nên chỉ ba ngày sau tôi đã rời khỏi Hoa Thành trở về Hải Thị. Đáng tiếc, không ngờ lần này gặp lại chúng ta đã âm dương cách biệt." Trong ngữ khí của Trần Cảnh Diệu có thể nghe ra một chút tiếc nuối. Anh không ngờ được rằng người con gái từng khiến anh phải sững sờ kinh ngạc đã nằm yên giữa vũng m.á.u vào ngày bọn họ gặp lại. An Đồng của lúc đó gầy trơ cả xương, khuôn mặt tiều tụy, vừa nhìn đã biết phải trải qua nhiều năm khổ sở. Chính vì vậy Trần Cảnh Diệu mới không thể nào nhận ra người ngã trong vũng m.á.u kia và cô gái rực rỡ mình gặp năm năm trước là cùng một người. Cho nên từ cái nhìn đầu tiên anh đã không nhận ra cô, hoặc có thể là không dám nhận. Sau đó Trần Cảnh Diệu biết được tên An Đồng từ miệng Tần Dạ Hoài. Sau nhiều lần điều tra anh mới xác nhận rõ người con gái ấy quả thực là cô. Chỉ mới năm năm không gặp, sao mọi chuyện đã trở thành thế này?

Chương 20: Chương 20