Tác giả:

1.   Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam.   Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã.   Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ.   Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước.   Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô!   Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ!   Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù!   Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn…

Chương 29: Chương 29

Tội Nhân Vô TộiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 1.   Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam.   Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã.   Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ.   Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước.   Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô!   Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ!   Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù!   Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn… 29. Quả nhiên, chứng kiến An Đồng và Giang Đình Viễn thân thiết to nhỏ với nhau làm Tô Nghiên không khỏi nắm chặt vạt váy mình. Chuyện khiến cô ta hận An Đồng nhất chính là, chỉ cần cô xuất hiện, cô ta sẽ luôn bị mọi người lờ đi xem như không tồn tại! An Đồng thu hết mọi biểu cảm của Tô Nghiên vào đáy mắt, cô cười lạnh một cái rồi chào tạm biệt: "Thôi được rồi, tôi đi trước đây, mọi người từ từ đi chơi nhé." Giang Đình Viễn vẫn chưa hết bàng hoàng vì tin tức chấn động này. An Đồng đã thích người khác rồi? Cô ấy thích ai? Nếu Tần Dạ Hoài mà biết được tin này có lẽ sẽ bị tức chết. Chờ đến khi Giang Đình Viễn nhớ ra phải hỏi An Đồng xem đối tượng mới rốt cuộc là ai, cô đã sớm đi xa mất dạng. Tô Nghiên nhìn Giang Đình Viễn thất thần mới không nhịn được mở miệng hỏi: "Đình Viễn, vừa rồi An Đồng nói gì với anh vậy?" Giang Đình Viễn đang mải mê suy nghĩ người có thể khiến An Đồng thay lòng đổi dạ rốt cuộc là ai, nghe thấy Tô Nghiên hỏi vậy chỉ mất kiên nhẫn xua tay: "Không có gì, chút việc riêng thôi." Tô Nghiên bị người ta cho ra rìa bất mãn cắn chặt môi dưới. An Đồng, chắc chắn sẽ có một ngày tôi làm cô mất đi tất cả mọi thứ! An Đồng đánh thắng trận đầu hiển nhiên không có tâm tình tò mò về những chuyện sau đó của Tô Nghiên và Giang Đình Viễn. Cô vui vẻ trở về nhà, cắt chiếc váy trắng mà Tô Nghiên tặng thành từng mảnh rồi treo chiếc váy mới mua vào tủ quần áo. Ba ngày sau, buổi hòa nhạc của An Đồng diễn ra đúng hẹn, hơn một ngàn chỗ ngồi đều chật kín. Cô diện lên người bộ váy trắng sang trọng, nương theo ánh đèn bước vào giữa trung tâm sân khấu. Sau khi vén váy cúi chào khán giả, cô hồi hộp nhìn xuống khán đài muốn tìm kiếm bóng dáng của Trần Cảnh Diệu. Lần này anh ấy có đến không nhỉ? Chuyện An Đồng không nghĩ đến chính là, cô không tìm được Trần Cảnh Diệu mà lại bắt gặp Tô Nghiên và Giang Đình Viễn trên hàng ghế đầu, bên cạnh còn có… Tần Dạ Hoài. An Đồng không bất ngờ khi Giang Đình Viễn có mặt, dù sao vé xem hòa nhạc là cô tự tay đưa cho, hắn ta dẫn Tô Nghiên đi cùng cũng không có gì đáng để chê trách. An Đồng không nhịn được nhìn lướt qua quần áo trên người Tô Nghiên, cô ta tặng cô bộ váy áo sơ sài như vậy, không biết bản thân sẽ mặc kiểu trang phục thế nào để đi xem hát nhỉ? Quả nhiên, Tô Nghiên nhìn thấy váy áo trên người An Đồng biến thành một bộ khác thì sắc mặt lập tức thay đổi. Mà bộ đồ trên người cô ta cũng có màu trắng, chỉ là nó chi tiết và sang trọng hơn gấp bội so với bộ váy cô ta đưa cho An Đồng. An Đồng lạnh lùng cười thầm, hóa ra Tô Nghiên tặng váy cho cô là vì muốn lén lút so kè lễ phục? Lần này cô ta đánh bàn tính sai rồi. Trang phục có hoàn hảo hay không phụ thuộc hoàn toàn vào khuôn mặt và vóc dáng người mặc, mà ở cả hai tiêu chí này Tô Nghiên cũng không có chỗ nào nổi bật hơn người. Đặc biệt cô ta có vẻ ngoài khá ngây thơ thánh thiện, hôm nay lại cố ý chọn một bộ váy mang thiên hướng gợi cảm rất không phù hợp, thật sự có chút biểu hiện muốn học đòi bắt chước người khác. Sau khi chạm phải ánh mắt Tần Dạ Hoài ngồi bên cạnh, An Đồng vẫn vô thức hơi hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau khi cô sống lại. Mà lúc Tần Dạ Hoài nhìn cô ánh mắt vẫn sâu không thấy đáy, phảng phất như cô và hắn chỉ là hai người xa lạ không quen. Nhưng như vậy thì đã sao? Cô sẽ không bao giờ để Tần Dạ Hoài ảnh hưởng đến mình nữa!

Tội Nhân Vô TộiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 1.   Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam.   Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã.   Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ.   Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước.   Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô!   Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ!   Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù!   Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn… 29. Quả nhiên, chứng kiến An Đồng và Giang Đình Viễn thân thiết to nhỏ với nhau làm Tô Nghiên không khỏi nắm chặt vạt váy mình. Chuyện khiến cô ta hận An Đồng nhất chính là, chỉ cần cô xuất hiện, cô ta sẽ luôn bị mọi người lờ đi xem như không tồn tại! An Đồng thu hết mọi biểu cảm của Tô Nghiên vào đáy mắt, cô cười lạnh một cái rồi chào tạm biệt: "Thôi được rồi, tôi đi trước đây, mọi người từ từ đi chơi nhé." Giang Đình Viễn vẫn chưa hết bàng hoàng vì tin tức chấn động này. An Đồng đã thích người khác rồi? Cô ấy thích ai? Nếu Tần Dạ Hoài mà biết được tin này có lẽ sẽ bị tức chết. Chờ đến khi Giang Đình Viễn nhớ ra phải hỏi An Đồng xem đối tượng mới rốt cuộc là ai, cô đã sớm đi xa mất dạng. Tô Nghiên nhìn Giang Đình Viễn thất thần mới không nhịn được mở miệng hỏi: "Đình Viễn, vừa rồi An Đồng nói gì với anh vậy?" Giang Đình Viễn đang mải mê suy nghĩ người có thể khiến An Đồng thay lòng đổi dạ rốt cuộc là ai, nghe thấy Tô Nghiên hỏi vậy chỉ mất kiên nhẫn xua tay: "Không có gì, chút việc riêng thôi." Tô Nghiên bị người ta cho ra rìa bất mãn cắn chặt môi dưới. An Đồng, chắc chắn sẽ có một ngày tôi làm cô mất đi tất cả mọi thứ! An Đồng đánh thắng trận đầu hiển nhiên không có tâm tình tò mò về những chuyện sau đó của Tô Nghiên và Giang Đình Viễn. Cô vui vẻ trở về nhà, cắt chiếc váy trắng mà Tô Nghiên tặng thành từng mảnh rồi treo chiếc váy mới mua vào tủ quần áo. Ba ngày sau, buổi hòa nhạc của An Đồng diễn ra đúng hẹn, hơn một ngàn chỗ ngồi đều chật kín. Cô diện lên người bộ váy trắng sang trọng, nương theo ánh đèn bước vào giữa trung tâm sân khấu. Sau khi vén váy cúi chào khán giả, cô hồi hộp nhìn xuống khán đài muốn tìm kiếm bóng dáng của Trần Cảnh Diệu. Lần này anh ấy có đến không nhỉ? Chuyện An Đồng không nghĩ đến chính là, cô không tìm được Trần Cảnh Diệu mà lại bắt gặp Tô Nghiên và Giang Đình Viễn trên hàng ghế đầu, bên cạnh còn có… Tần Dạ Hoài. An Đồng không bất ngờ khi Giang Đình Viễn có mặt, dù sao vé xem hòa nhạc là cô tự tay đưa cho, hắn ta dẫn Tô Nghiên đi cùng cũng không có gì đáng để chê trách. An Đồng không nhịn được nhìn lướt qua quần áo trên người Tô Nghiên, cô ta tặng cô bộ váy áo sơ sài như vậy, không biết bản thân sẽ mặc kiểu trang phục thế nào để đi xem hát nhỉ? Quả nhiên, Tô Nghiên nhìn thấy váy áo trên người An Đồng biến thành một bộ khác thì sắc mặt lập tức thay đổi. Mà bộ đồ trên người cô ta cũng có màu trắng, chỉ là nó chi tiết và sang trọng hơn gấp bội so với bộ váy cô ta đưa cho An Đồng. An Đồng lạnh lùng cười thầm, hóa ra Tô Nghiên tặng váy cho cô là vì muốn lén lút so kè lễ phục? Lần này cô ta đánh bàn tính sai rồi. Trang phục có hoàn hảo hay không phụ thuộc hoàn toàn vào khuôn mặt và vóc dáng người mặc, mà ở cả hai tiêu chí này Tô Nghiên cũng không có chỗ nào nổi bật hơn người. Đặc biệt cô ta có vẻ ngoài khá ngây thơ thánh thiện, hôm nay lại cố ý chọn một bộ váy mang thiên hướng gợi cảm rất không phù hợp, thật sự có chút biểu hiện muốn học đòi bắt chước người khác. Sau khi chạm phải ánh mắt Tần Dạ Hoài ngồi bên cạnh, An Đồng vẫn vô thức hơi hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau khi cô sống lại. Mà lúc Tần Dạ Hoài nhìn cô ánh mắt vẫn sâu không thấy đáy, phảng phất như cô và hắn chỉ là hai người xa lạ không quen. Nhưng như vậy thì đã sao? Cô sẽ không bao giờ để Tần Dạ Hoài ảnh hưởng đến mình nữa!

Tội Nhân Vô TộiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 1.   Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam.   Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã.   Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ.   Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước.   Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô!   Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ!   Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù!   Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn… 29. Quả nhiên, chứng kiến An Đồng và Giang Đình Viễn thân thiết to nhỏ với nhau làm Tô Nghiên không khỏi nắm chặt vạt váy mình. Chuyện khiến cô ta hận An Đồng nhất chính là, chỉ cần cô xuất hiện, cô ta sẽ luôn bị mọi người lờ đi xem như không tồn tại! An Đồng thu hết mọi biểu cảm của Tô Nghiên vào đáy mắt, cô cười lạnh một cái rồi chào tạm biệt: "Thôi được rồi, tôi đi trước đây, mọi người từ từ đi chơi nhé." Giang Đình Viễn vẫn chưa hết bàng hoàng vì tin tức chấn động này. An Đồng đã thích người khác rồi? Cô ấy thích ai? Nếu Tần Dạ Hoài mà biết được tin này có lẽ sẽ bị tức chết. Chờ đến khi Giang Đình Viễn nhớ ra phải hỏi An Đồng xem đối tượng mới rốt cuộc là ai, cô đã sớm đi xa mất dạng. Tô Nghiên nhìn Giang Đình Viễn thất thần mới không nhịn được mở miệng hỏi: "Đình Viễn, vừa rồi An Đồng nói gì với anh vậy?" Giang Đình Viễn đang mải mê suy nghĩ người có thể khiến An Đồng thay lòng đổi dạ rốt cuộc là ai, nghe thấy Tô Nghiên hỏi vậy chỉ mất kiên nhẫn xua tay: "Không có gì, chút việc riêng thôi." Tô Nghiên bị người ta cho ra rìa bất mãn cắn chặt môi dưới. An Đồng, chắc chắn sẽ có một ngày tôi làm cô mất đi tất cả mọi thứ! An Đồng đánh thắng trận đầu hiển nhiên không có tâm tình tò mò về những chuyện sau đó của Tô Nghiên và Giang Đình Viễn. Cô vui vẻ trở về nhà, cắt chiếc váy trắng mà Tô Nghiên tặng thành từng mảnh rồi treo chiếc váy mới mua vào tủ quần áo. Ba ngày sau, buổi hòa nhạc của An Đồng diễn ra đúng hẹn, hơn một ngàn chỗ ngồi đều chật kín. Cô diện lên người bộ váy trắng sang trọng, nương theo ánh đèn bước vào giữa trung tâm sân khấu. Sau khi vén váy cúi chào khán giả, cô hồi hộp nhìn xuống khán đài muốn tìm kiếm bóng dáng của Trần Cảnh Diệu. Lần này anh ấy có đến không nhỉ? Chuyện An Đồng không nghĩ đến chính là, cô không tìm được Trần Cảnh Diệu mà lại bắt gặp Tô Nghiên và Giang Đình Viễn trên hàng ghế đầu, bên cạnh còn có… Tần Dạ Hoài. An Đồng không bất ngờ khi Giang Đình Viễn có mặt, dù sao vé xem hòa nhạc là cô tự tay đưa cho, hắn ta dẫn Tô Nghiên đi cùng cũng không có gì đáng để chê trách. An Đồng không nhịn được nhìn lướt qua quần áo trên người Tô Nghiên, cô ta tặng cô bộ váy áo sơ sài như vậy, không biết bản thân sẽ mặc kiểu trang phục thế nào để đi xem hát nhỉ? Quả nhiên, Tô Nghiên nhìn thấy váy áo trên người An Đồng biến thành một bộ khác thì sắc mặt lập tức thay đổi. Mà bộ đồ trên người cô ta cũng có màu trắng, chỉ là nó chi tiết và sang trọng hơn gấp bội so với bộ váy cô ta đưa cho An Đồng. An Đồng lạnh lùng cười thầm, hóa ra Tô Nghiên tặng váy cho cô là vì muốn lén lút so kè lễ phục? Lần này cô ta đánh bàn tính sai rồi. Trang phục có hoàn hảo hay không phụ thuộc hoàn toàn vào khuôn mặt và vóc dáng người mặc, mà ở cả hai tiêu chí này Tô Nghiên cũng không có chỗ nào nổi bật hơn người. Đặc biệt cô ta có vẻ ngoài khá ngây thơ thánh thiện, hôm nay lại cố ý chọn một bộ váy mang thiên hướng gợi cảm rất không phù hợp, thật sự có chút biểu hiện muốn học đòi bắt chước người khác. Sau khi chạm phải ánh mắt Tần Dạ Hoài ngồi bên cạnh, An Đồng vẫn vô thức hơi hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau khi cô sống lại. Mà lúc Tần Dạ Hoài nhìn cô ánh mắt vẫn sâu không thấy đáy, phảng phất như cô và hắn chỉ là hai người xa lạ không quen. Nhưng như vậy thì đã sao? Cô sẽ không bao giờ để Tần Dạ Hoài ảnh hưởng đến mình nữa!

Chương 29: Chương 29