Cô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ…

Chương 167: [Ngoại truyện] Sẽ không ứng nghiệm lên em

Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô CươngTác giả: Dã Mã Vô CươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ… Sau khi từ Vân Nam trở về Thục Thành, Fred Keith nhanh chóng đến đại sứ quán nước Đức tại Trung Quốc trong âm thầm để làm thủ tục, lén lút đăng ký kết hôn với Thẩm Mộ Khanh. Fred Keith vốn là một người không quá chú trọng về ý nghĩa của mấy hình thức như thế này, dù vậy nhưng anh vẫn không muốn bắt một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống như Thẩm Mộ Khanh thiếu sót nghi thức quan trọng nhất trong đời. Lúc chụp ảnh giấy kết hôn là thời điểm anh cười hạnh phúc nhất từ khi được sinh ra đến nay. Hai người ngồi kề sát bên nhau, người phụ nữ mặc áo sơ mi màu trắng, vén tóc ra sau gáy, đôi mắt hạnh cong lên vì cười, rực rỡ đến mức tưởng chừng chứa đựng cả một bầu trời sao lấp lánh. Người đàn ông cũng mặc áo sơ mi trắng tinh, mái tóc vàng được chải chuốt, vuốt keo kỹ càng. Cặp mắt màu xanh nhạt chứa chan niềm hạnh phúc, ánh mắt vốn sắc bén xưa giờ cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn, bờ môi anh cũng nhoẻn lên vì thời khắc trọng đại này. Trên đời còn điều gì đáng để khoe khoang hơn là người mình yêu nhất ở bên cạnh mình chứ? Nhân lúc Thẩm Mộ Khanh chưa lộ bụng, ngay buổi tối nhận giấy chứng nhận kết hôn, hai người lập tức quyết định sẽ kết hôn tại Trung Quốc, đám cưới sẽ được tổ chức tại biệt thự nhà họ Thẩm. Sau khi ép cả gia đình Thẩm Hưng Nghiệp ký tên, in dấu vân tay, toàn bộ tài sản của họ đã được sang tên cho Thẩm Mộ Khanh, bao gồm ngôi nhà chứa đầy kỷ niệm đáng nhớ này. Fred Keith là người đứng ra lo liệu toàn bộ các khâu trong hôn lễ. Người đàn ông nổi tiếng là kỹ tính này không cho phép Thẩm Mộ Khanh động tay vào bất cứ khâu nào, từ váy cưới cho đến khâu bố trí sân đều do chính tay anh chuẩn bị. Trước việc đó, Thẩm Mộ Khanh không phản đối gì cả, cô chỉ muốn ý kiến một điều thôi: Đừng cho Gladster đến giúp! Sau khi lập danh sách khách mời, Fred Keith nhanh chóng lên lầu, ôm Thẩm Mộ Khanh vẫn còn thức vào lồng ngực của mình. Đợi Thẩm Mộ Khanh tìm vị trí thoải mái, anh nhanh nhẹn lấy cuốn [Thám tử Sherlock Holmes] trên đầu giường sang rồi đọc tiếp. Thấy Fred Keith cố chấp đến vậy, Thẩm Mộ Khanh cũng không nói gì thêm nữa, chỉ tận hưởng giọng Anh chuẩn của người đàn ông. "Keith, anh thích con trai hay con gái?" Vào buổi tối ngày hôm nay, Thẩm Mộ Khanh đã hỏi câu hỏi luôn có ở tất cả phụ nữ mang thai. Cô mở mắt, ngẩng đầu nhìn chằm Fred Keith. Nghe vậy, người đàn ông đang đọc sách sửng sốt. Không ngờ anh không nói "con trai hay con gái anh đều thích" như những người đàn ông khác mà suy ngẫm thật. Thật lâu sau, Fred Keith mới trả sách về đầu giường rồi ôm lấy Thẩm Mộ Khanh - người đang ngóng trông câu hỏi của mình, thật chặt. Anh cụp mắt, khẽ khàng đáp lại: "Con gái. "Tại sao? Nếu em sinh con trai thì anh sẽ không thích nó ư?" Thẩm Mộ Khanh trề môi, cô hơi giận dỗi nên vỗ ngực anh một cái. Fred Keith nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt bên môi hôn một cái, đôi mắt màu xanh nhạt của anh toát lên sự nghiêm túc rõ mồn một: "Em còn nhớ câu chuyện liên quan đến gia tộc Fred mà anh từng kể với em không?" Đột nhiên được anh nhắc về chuyện này, ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh thoắt cái trở nên nghiêm túc. Cô nhớ lại ngay những lời Fred Keith từng nói với mình trước ngọn núi lớn ở đằng sau tòa lâu đài. "Gia tộc Fred bị nguyền rủa, toàn bộ con cháu đời sau của gia tộc đều là con trai, chưa từng có một bé gái nào chào đời." Và những người con trai ấy đã cạnh tranh khốc liệt để có thể giành được quyền thừa kế. Anh xoa đầu cô bằng bàn tay ấm áp của mình, sau đó đắp chăn lên vai cô, bộc bạch: "Có lẽ chúng ta sẽ sinh nhiều, nhưng anh mong đứa con đầu tiên của chúng ta sẽ là con gái." Dưới ánh đèn nửa mờ nửa tỏ, bốn bề đều thinh lặng, giọng nói của người đàn ông dường như vang vọng trong cõi vĩnh hằng. "Anh mong rằng lời nguyền đáng sợ của gia tộc Fred sẽ không ứng nghiệm lên em." Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh ngân ngấn lệ. Sự giận dỗi xen lẫn bất đắc dĩ trong cô thoáng chốc tan thành mây khói vì lời giải thích của anh. Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh ngân ngấn lệ. Sự giận dỗi xen lẫn bất đắc dĩ trong cô thoáng chốc tan thành mây khói vì lời giải thích của anh. Cô dụi đầu vào lồng ngực của Fred Keith, hôn lên ngực anh qua áo ngủ mỏng tang, sau đó bình yên nhắm mắt lại. Thấy Thẩm Mộ Khanh đã buồn ngủ, Fred Keith không gặng hỏi tại sao cô không trả lời mà tắt đèn ngủ dịu nhẹ, ôm cô vào lòng. Vào khoảnh khắc anh nhắm mắt, người phụ nữ trong lòng bất chợt lên tiếng. "Chúng ta nhất định sẽ có một cô con gái." Giọng điệu kiên định của cô làm Fred Keith khẽ nhoẻn môi cười. "Được."

Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô CươngTác giả: Dã Mã Vô CươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ… Sau khi từ Vân Nam trở về Thục Thành, Fred Keith nhanh chóng đến đại sứ quán nước Đức tại Trung Quốc trong âm thầm để làm thủ tục, lén lút đăng ký kết hôn với Thẩm Mộ Khanh. Fred Keith vốn là một người không quá chú trọng về ý nghĩa của mấy hình thức như thế này, dù vậy nhưng anh vẫn không muốn bắt một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống như Thẩm Mộ Khanh thiếu sót nghi thức quan trọng nhất trong đời. Lúc chụp ảnh giấy kết hôn là thời điểm anh cười hạnh phúc nhất từ khi được sinh ra đến nay. Hai người ngồi kề sát bên nhau, người phụ nữ mặc áo sơ mi màu trắng, vén tóc ra sau gáy, đôi mắt hạnh cong lên vì cười, rực rỡ đến mức tưởng chừng chứa đựng cả một bầu trời sao lấp lánh. Người đàn ông cũng mặc áo sơ mi trắng tinh, mái tóc vàng được chải chuốt, vuốt keo kỹ càng. Cặp mắt màu xanh nhạt chứa chan niềm hạnh phúc, ánh mắt vốn sắc bén xưa giờ cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn, bờ môi anh cũng nhoẻn lên vì thời khắc trọng đại này. Trên đời còn điều gì đáng để khoe khoang hơn là người mình yêu nhất ở bên cạnh mình chứ? Nhân lúc Thẩm Mộ Khanh chưa lộ bụng, ngay buổi tối nhận giấy chứng nhận kết hôn, hai người lập tức quyết định sẽ kết hôn tại Trung Quốc, đám cưới sẽ được tổ chức tại biệt thự nhà họ Thẩm. Sau khi ép cả gia đình Thẩm Hưng Nghiệp ký tên, in dấu vân tay, toàn bộ tài sản của họ đã được sang tên cho Thẩm Mộ Khanh, bao gồm ngôi nhà chứa đầy kỷ niệm đáng nhớ này. Fred Keith là người đứng ra lo liệu toàn bộ các khâu trong hôn lễ. Người đàn ông nổi tiếng là kỹ tính này không cho phép Thẩm Mộ Khanh động tay vào bất cứ khâu nào, từ váy cưới cho đến khâu bố trí sân đều do chính tay anh chuẩn bị. Trước việc đó, Thẩm Mộ Khanh không phản đối gì cả, cô chỉ muốn ý kiến một điều thôi: Đừng cho Gladster đến giúp! Sau khi lập danh sách khách mời, Fred Keith nhanh chóng lên lầu, ôm Thẩm Mộ Khanh vẫn còn thức vào lồng ngực của mình. Đợi Thẩm Mộ Khanh tìm vị trí thoải mái, anh nhanh nhẹn lấy cuốn [Thám tử Sherlock Holmes] trên đầu giường sang rồi đọc tiếp. Thấy Fred Keith cố chấp đến vậy, Thẩm Mộ Khanh cũng không nói gì thêm nữa, chỉ tận hưởng giọng Anh chuẩn của người đàn ông. "Keith, anh thích con trai hay con gái?" Vào buổi tối ngày hôm nay, Thẩm Mộ Khanh đã hỏi câu hỏi luôn có ở tất cả phụ nữ mang thai. Cô mở mắt, ngẩng đầu nhìn chằm Fred Keith. Nghe vậy, người đàn ông đang đọc sách sửng sốt. Không ngờ anh không nói "con trai hay con gái anh đều thích" như những người đàn ông khác mà suy ngẫm thật. Thật lâu sau, Fred Keith mới trả sách về đầu giường rồi ôm lấy Thẩm Mộ Khanh - người đang ngóng trông câu hỏi của mình, thật chặt. Anh cụp mắt, khẽ khàng đáp lại: "Con gái. "Tại sao? Nếu em sinh con trai thì anh sẽ không thích nó ư?" Thẩm Mộ Khanh trề môi, cô hơi giận dỗi nên vỗ ngực anh một cái. Fred Keith nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt bên môi hôn một cái, đôi mắt màu xanh nhạt của anh toát lên sự nghiêm túc rõ mồn một: "Em còn nhớ câu chuyện liên quan đến gia tộc Fred mà anh từng kể với em không?" Đột nhiên được anh nhắc về chuyện này, ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh thoắt cái trở nên nghiêm túc. Cô nhớ lại ngay những lời Fred Keith từng nói với mình trước ngọn núi lớn ở đằng sau tòa lâu đài. "Gia tộc Fred bị nguyền rủa, toàn bộ con cháu đời sau của gia tộc đều là con trai, chưa từng có một bé gái nào chào đời." Và những người con trai ấy đã cạnh tranh khốc liệt để có thể giành được quyền thừa kế. Anh xoa đầu cô bằng bàn tay ấm áp của mình, sau đó đắp chăn lên vai cô, bộc bạch: "Có lẽ chúng ta sẽ sinh nhiều, nhưng anh mong đứa con đầu tiên của chúng ta sẽ là con gái." Dưới ánh đèn nửa mờ nửa tỏ, bốn bề đều thinh lặng, giọng nói của người đàn ông dường như vang vọng trong cõi vĩnh hằng. "Anh mong rằng lời nguyền đáng sợ của gia tộc Fred sẽ không ứng nghiệm lên em." Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh ngân ngấn lệ. Sự giận dỗi xen lẫn bất đắc dĩ trong cô thoáng chốc tan thành mây khói vì lời giải thích của anh. Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh ngân ngấn lệ. Sự giận dỗi xen lẫn bất đắc dĩ trong cô thoáng chốc tan thành mây khói vì lời giải thích của anh. Cô dụi đầu vào lồng ngực của Fred Keith, hôn lên ngực anh qua áo ngủ mỏng tang, sau đó bình yên nhắm mắt lại. Thấy Thẩm Mộ Khanh đã buồn ngủ, Fred Keith không gặng hỏi tại sao cô không trả lời mà tắt đèn ngủ dịu nhẹ, ôm cô vào lòng. Vào khoảnh khắc anh nhắm mắt, người phụ nữ trong lòng bất chợt lên tiếng. "Chúng ta nhất định sẽ có một cô con gái." Giọng điệu kiên định của cô làm Fred Keith khẽ nhoẻn môi cười. "Được."

Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô CươngTác giả: Dã Mã Vô CươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ… Sau khi từ Vân Nam trở về Thục Thành, Fred Keith nhanh chóng đến đại sứ quán nước Đức tại Trung Quốc trong âm thầm để làm thủ tục, lén lút đăng ký kết hôn với Thẩm Mộ Khanh. Fred Keith vốn là một người không quá chú trọng về ý nghĩa của mấy hình thức như thế này, dù vậy nhưng anh vẫn không muốn bắt một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống như Thẩm Mộ Khanh thiếu sót nghi thức quan trọng nhất trong đời. Lúc chụp ảnh giấy kết hôn là thời điểm anh cười hạnh phúc nhất từ khi được sinh ra đến nay. Hai người ngồi kề sát bên nhau, người phụ nữ mặc áo sơ mi màu trắng, vén tóc ra sau gáy, đôi mắt hạnh cong lên vì cười, rực rỡ đến mức tưởng chừng chứa đựng cả một bầu trời sao lấp lánh. Người đàn ông cũng mặc áo sơ mi trắng tinh, mái tóc vàng được chải chuốt, vuốt keo kỹ càng. Cặp mắt màu xanh nhạt chứa chan niềm hạnh phúc, ánh mắt vốn sắc bén xưa giờ cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn, bờ môi anh cũng nhoẻn lên vì thời khắc trọng đại này. Trên đời còn điều gì đáng để khoe khoang hơn là người mình yêu nhất ở bên cạnh mình chứ? Nhân lúc Thẩm Mộ Khanh chưa lộ bụng, ngay buổi tối nhận giấy chứng nhận kết hôn, hai người lập tức quyết định sẽ kết hôn tại Trung Quốc, đám cưới sẽ được tổ chức tại biệt thự nhà họ Thẩm. Sau khi ép cả gia đình Thẩm Hưng Nghiệp ký tên, in dấu vân tay, toàn bộ tài sản của họ đã được sang tên cho Thẩm Mộ Khanh, bao gồm ngôi nhà chứa đầy kỷ niệm đáng nhớ này. Fred Keith là người đứng ra lo liệu toàn bộ các khâu trong hôn lễ. Người đàn ông nổi tiếng là kỹ tính này không cho phép Thẩm Mộ Khanh động tay vào bất cứ khâu nào, từ váy cưới cho đến khâu bố trí sân đều do chính tay anh chuẩn bị. Trước việc đó, Thẩm Mộ Khanh không phản đối gì cả, cô chỉ muốn ý kiến một điều thôi: Đừng cho Gladster đến giúp! Sau khi lập danh sách khách mời, Fred Keith nhanh chóng lên lầu, ôm Thẩm Mộ Khanh vẫn còn thức vào lồng ngực của mình. Đợi Thẩm Mộ Khanh tìm vị trí thoải mái, anh nhanh nhẹn lấy cuốn [Thám tử Sherlock Holmes] trên đầu giường sang rồi đọc tiếp. Thấy Fred Keith cố chấp đến vậy, Thẩm Mộ Khanh cũng không nói gì thêm nữa, chỉ tận hưởng giọng Anh chuẩn của người đàn ông. "Keith, anh thích con trai hay con gái?" Vào buổi tối ngày hôm nay, Thẩm Mộ Khanh đã hỏi câu hỏi luôn có ở tất cả phụ nữ mang thai. Cô mở mắt, ngẩng đầu nhìn chằm Fred Keith. Nghe vậy, người đàn ông đang đọc sách sửng sốt. Không ngờ anh không nói "con trai hay con gái anh đều thích" như những người đàn ông khác mà suy ngẫm thật. Thật lâu sau, Fred Keith mới trả sách về đầu giường rồi ôm lấy Thẩm Mộ Khanh - người đang ngóng trông câu hỏi của mình, thật chặt. Anh cụp mắt, khẽ khàng đáp lại: "Con gái. "Tại sao? Nếu em sinh con trai thì anh sẽ không thích nó ư?" Thẩm Mộ Khanh trề môi, cô hơi giận dỗi nên vỗ ngực anh một cái. Fred Keith nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt bên môi hôn một cái, đôi mắt màu xanh nhạt của anh toát lên sự nghiêm túc rõ mồn một: "Em còn nhớ câu chuyện liên quan đến gia tộc Fred mà anh từng kể với em không?" Đột nhiên được anh nhắc về chuyện này, ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh thoắt cái trở nên nghiêm túc. Cô nhớ lại ngay những lời Fred Keith từng nói với mình trước ngọn núi lớn ở đằng sau tòa lâu đài. "Gia tộc Fred bị nguyền rủa, toàn bộ con cháu đời sau của gia tộc đều là con trai, chưa từng có một bé gái nào chào đời." Và những người con trai ấy đã cạnh tranh khốc liệt để có thể giành được quyền thừa kế. Anh xoa đầu cô bằng bàn tay ấm áp của mình, sau đó đắp chăn lên vai cô, bộc bạch: "Có lẽ chúng ta sẽ sinh nhiều, nhưng anh mong đứa con đầu tiên của chúng ta sẽ là con gái." Dưới ánh đèn nửa mờ nửa tỏ, bốn bề đều thinh lặng, giọng nói của người đàn ông dường như vang vọng trong cõi vĩnh hằng. "Anh mong rằng lời nguyền đáng sợ của gia tộc Fred sẽ không ứng nghiệm lên em." Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh ngân ngấn lệ. Sự giận dỗi xen lẫn bất đắc dĩ trong cô thoáng chốc tan thành mây khói vì lời giải thích của anh. Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh ngân ngấn lệ. Sự giận dỗi xen lẫn bất đắc dĩ trong cô thoáng chốc tan thành mây khói vì lời giải thích của anh. Cô dụi đầu vào lồng ngực của Fred Keith, hôn lên ngực anh qua áo ngủ mỏng tang, sau đó bình yên nhắm mắt lại. Thấy Thẩm Mộ Khanh đã buồn ngủ, Fred Keith không gặng hỏi tại sao cô không trả lời mà tắt đèn ngủ dịu nhẹ, ôm cô vào lòng. Vào khoảnh khắc anh nhắm mắt, người phụ nữ trong lòng bất chợt lên tiếng. "Chúng ta nhất định sẽ có một cô con gái." Giọng điệu kiên định của cô làm Fred Keith khẽ nhoẻn môi cười. "Được."

Chương 167: [Ngoại truyện] Sẽ không ứng nghiệm lên em