Cô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...