Cô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ…

Chương 169: [Ngoại truyện] Anh thuộc về em

Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô CươngTác giả: Dã Mã Vô CươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ… Hai người đối mặt với nhau, chẳng ai thốt câu nào. Thật ra Fred Keith trông chờ được gặp cô lắm rồi. Trước đó anh đã đoán được rằng cô sẽ rất đẹp khi mặc váy cưới, nhưng không ngờ cô lại lộng lẫy đến vậy. Tất thảy những viên kim cương lấp lánh kia lại không chói mắt bằng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn được đánh má hồng càng khiến cô trông kiều diễm hơn cả vườn hoa hồng này nữa. Anh khẽ cất bước. Giờ phút này, Fred Keith - người nắm quyền gia tộc Fred luôn nổi tiếng là bình tĩnh, có sức nhẫn nại cao - lại chẳng khác gì một thằng nhóc bộp chộp tuổi dậy thì, bước càng lúc càng nhanh. Các khách mời không kìm được mà che miệng cười trộm vì hình ảnh chưa từng thấy trước mắt. Thẩm Mộ Khanh đỏ mặt vì thẹn thùng. Lúc cô cúi đầu đã để lộ chiếc cổ thiên nga vừa mảnh mai vừa xinh đẹp. Lúc này đây, Triệu Tuế Tuế và Du Tinh vốn ở đằng sau đã rời đi và ra sân ngồi ghế từ lúc nào không hay. Người phía sau biến thành phù dâu Dolores và phù rể Bach. Người đàn ông nhanh nhẹn đi đến trước mặt cô. Anh cố gắng kìm nén tình yêu to lớn tựa sóng vỗ dạt dào đang dâng trào trong mình, chìa tay về phía cô. Thẩm Mộ Khanh nhìn lòng bàn tay của Fred Keith. Anh đã tháo găng tay màu trắng, để lộ đôi bàn tay hết sức chân thành, trao hết tất cả những gì mà mình có cho cô, giống như con người anh vậy. Tim Thẩm Mộ Khanh khẽ hẫng một nhịp, lúc ngước lên, cô đắm chìm trong đôi mắt màu xanh ngọc bích của anh ngay. Thuở xưa đôi mắt này còn nhìn cô một cách hờ hững, về sau nó đã toát lên sự phấn khích, để rồi biến thành sự yêu thương của bây giờ. Bất cứ cung bậc cảm xúc nào từng hiện hữu trong cặp mắt ấy của anh đều được cô khắc sâu trong lòng. "Khanh Khanh." Thấy hai người nhìn nhau đắm đuối, Dolores khẽ nhắc nhở. Thẩm Mộ Khanh nhìn sang chỗ khác, giơ tay lên, run rẩy đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh. Fred Keith nhẹ nhàng kéo cô lại gần mình. Hai người sóng vai nhau, đi về phía nơi được gọi là chốn hạnh phúc nối với cửa hoa hồng. Bước này nối liền bước kia. Mỗi một bước chân của cả hai đều hết sức kiên định. Những hạt gạo được rắc tới một cách êm ái, rơi trúng người Thẩm Mộ Khanh, cuối cùng rơi trên thảm, phát ra những tiếng động nhỏ bé. Đôi mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh nheo lại như trăng khuyết, bờ môi đỏ mọng nở nụ cười. Cô chìa bàn tay còn lại ra để cảm nhận những hạt gạo do các vị khách mời rắc, niềm hạnh phúc trong lòng tràn trề đến nỗi không gì có thể đong đếm được. Nhận những sự chúc mừng này trong thỏa mãn, chặn đường này ngắn ngủi là thế, ấy vậy mà Thẩm Mộ Khanh ngỡ như trải qua tận nửa thế kỷ vậy. Song, vừa nghĩ đến việc người đàn ông đang đứng cạnh mình là Fred Keith thì cô không còn thấy lâu nữa. Hóa ra Thượng Đế vẫn rủ lòng thương xót, vẫn quan tâm đến cô. Giúp cô có cuộc gặp gỡ tình cờ với tình yêu đích thực vào khi ba mẹ qua đời, lạc lõng bôn ba ở nơi đất khách quê người, để rồi cả hai đến với nhau, bầu bạn nhau đến răng long đầu bạc. Hai người đứng trước bức tường hoa hồng ở cuối con đường. Dưới sự dẫn dắt và tuyên bố lời thề của cha xứ, Thẩm Mộ Khanh lại đeo chiếc nhẫn kim cương màu đỏ ấy, có điều chiếc nhẫn lần này có một điểm khác biệt. Viên kim cương đỏ Moussaieff này bị thiếu một phần ở một góc nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể, sự không trọn vẹn ấy vẫn tạo ra nét đẹp riêng biệt của nó. Cho đến khi Dolores mở chiếc hộp mà cô ấy đang cầm trong tay ra, đưa cho Thẩm Mộ Khanh thì cô mới hiểu tại sao chiếc nhẫn này lại có sự thay đổi. Chiếc hộp vải nhung trên tay cô đựng một chiếc nhẫn kim cương đỏ có cùng chất liệu với Moussaieff. Mãi cho đến lúc nhìn thấy hình dáng của viên kim cương kia, Thẩm Mộ Khanh mới biết viên kim cương đỏ này chính là phần bị thiếu của Moussaieff. Đôi mắt cô ầng ậng nước, niềm vui sướng và dịu dàng đã hóa thành cảm động. Cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương này ra khỏi hộp, cô nhìn theo bàn tay đang chìa về phía mình, hướng lên đằng trước. Đôi mắt bị màn sương che phủ của cô làm cô của lúc này trông vừa mong manh vừa tội nghiệp. Cô kìm lòng không đặng nhoẻn môi cười trong hạnh phúc. Nếu bây giờ không có khách mời thì Thẩm Mộ Khanh đã sà ngay vào lòng anh, hôn từng vị trí trên gương mặt anh, sau đó tựa đầu vào lồng ngực của anh, thổ lộ tình yêu mà mình dành cho anh kể từ khi gặp anh rồi. Vẻ bất đắc dĩ xen lẫn trìu mến hiện ra trên khuôn mặt Fred Keith, nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi cô bằng ngón tay thon dài. "Khanh Khanh, đeo nhẫn cho anh đi, mau lên nào." Nghe anh thúc giục mình, Thẩm Mộ Khanh nào dám lần lữa thêm nữa? Cô lập tức cầm lấy bàn tay của anh, chậm rãi đeo chiếc nhẫn này lên ngón áp út của anh. Khi được Fred Keith hôn bằng bờ môi nóng bỏng, cô nghe thấy anh nhẹ nhàng thốt một câu bên tai mình. "Khanh Khanh, anh là của em." Anh, Fred Keith, chỉ thuộc về một mình Thẩm Mộ Khanh mà thôi.

Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô CươngTác giả: Dã Mã Vô CươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ… Hai người đối mặt với nhau, chẳng ai thốt câu nào. Thật ra Fred Keith trông chờ được gặp cô lắm rồi. Trước đó anh đã đoán được rằng cô sẽ rất đẹp khi mặc váy cưới, nhưng không ngờ cô lại lộng lẫy đến vậy. Tất thảy những viên kim cương lấp lánh kia lại không chói mắt bằng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn được đánh má hồng càng khiến cô trông kiều diễm hơn cả vườn hoa hồng này nữa. Anh khẽ cất bước. Giờ phút này, Fred Keith - người nắm quyền gia tộc Fred luôn nổi tiếng là bình tĩnh, có sức nhẫn nại cao - lại chẳng khác gì một thằng nhóc bộp chộp tuổi dậy thì, bước càng lúc càng nhanh. Các khách mời không kìm được mà che miệng cười trộm vì hình ảnh chưa từng thấy trước mắt. Thẩm Mộ Khanh đỏ mặt vì thẹn thùng. Lúc cô cúi đầu đã để lộ chiếc cổ thiên nga vừa mảnh mai vừa xinh đẹp. Lúc này đây, Triệu Tuế Tuế và Du Tinh vốn ở đằng sau đã rời đi và ra sân ngồi ghế từ lúc nào không hay. Người phía sau biến thành phù dâu Dolores và phù rể Bach. Người đàn ông nhanh nhẹn đi đến trước mặt cô. Anh cố gắng kìm nén tình yêu to lớn tựa sóng vỗ dạt dào đang dâng trào trong mình, chìa tay về phía cô. Thẩm Mộ Khanh nhìn lòng bàn tay của Fred Keith. Anh đã tháo găng tay màu trắng, để lộ đôi bàn tay hết sức chân thành, trao hết tất cả những gì mà mình có cho cô, giống như con người anh vậy. Tim Thẩm Mộ Khanh khẽ hẫng một nhịp, lúc ngước lên, cô đắm chìm trong đôi mắt màu xanh ngọc bích của anh ngay. Thuở xưa đôi mắt này còn nhìn cô một cách hờ hững, về sau nó đã toát lên sự phấn khích, để rồi biến thành sự yêu thương của bây giờ. Bất cứ cung bậc cảm xúc nào từng hiện hữu trong cặp mắt ấy của anh đều được cô khắc sâu trong lòng. "Khanh Khanh." Thấy hai người nhìn nhau đắm đuối, Dolores khẽ nhắc nhở. Thẩm Mộ Khanh nhìn sang chỗ khác, giơ tay lên, run rẩy đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh. Fred Keith nhẹ nhàng kéo cô lại gần mình. Hai người sóng vai nhau, đi về phía nơi được gọi là chốn hạnh phúc nối với cửa hoa hồng. Bước này nối liền bước kia. Mỗi một bước chân của cả hai đều hết sức kiên định. Những hạt gạo được rắc tới một cách êm ái, rơi trúng người Thẩm Mộ Khanh, cuối cùng rơi trên thảm, phát ra những tiếng động nhỏ bé. Đôi mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh nheo lại như trăng khuyết, bờ môi đỏ mọng nở nụ cười. Cô chìa bàn tay còn lại ra để cảm nhận những hạt gạo do các vị khách mời rắc, niềm hạnh phúc trong lòng tràn trề đến nỗi không gì có thể đong đếm được. Nhận những sự chúc mừng này trong thỏa mãn, chặn đường này ngắn ngủi là thế, ấy vậy mà Thẩm Mộ Khanh ngỡ như trải qua tận nửa thế kỷ vậy. Song, vừa nghĩ đến việc người đàn ông đang đứng cạnh mình là Fred Keith thì cô không còn thấy lâu nữa. Hóa ra Thượng Đế vẫn rủ lòng thương xót, vẫn quan tâm đến cô. Giúp cô có cuộc gặp gỡ tình cờ với tình yêu đích thực vào khi ba mẹ qua đời, lạc lõng bôn ba ở nơi đất khách quê người, để rồi cả hai đến với nhau, bầu bạn nhau đến răng long đầu bạc. Hai người đứng trước bức tường hoa hồng ở cuối con đường. Dưới sự dẫn dắt và tuyên bố lời thề của cha xứ, Thẩm Mộ Khanh lại đeo chiếc nhẫn kim cương màu đỏ ấy, có điều chiếc nhẫn lần này có một điểm khác biệt. Viên kim cương đỏ Moussaieff này bị thiếu một phần ở một góc nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể, sự không trọn vẹn ấy vẫn tạo ra nét đẹp riêng biệt của nó. Cho đến khi Dolores mở chiếc hộp mà cô ấy đang cầm trong tay ra, đưa cho Thẩm Mộ Khanh thì cô mới hiểu tại sao chiếc nhẫn này lại có sự thay đổi. Chiếc hộp vải nhung trên tay cô đựng một chiếc nhẫn kim cương đỏ có cùng chất liệu với Moussaieff. Mãi cho đến lúc nhìn thấy hình dáng của viên kim cương kia, Thẩm Mộ Khanh mới biết viên kim cương đỏ này chính là phần bị thiếu của Moussaieff. Đôi mắt cô ầng ậng nước, niềm vui sướng và dịu dàng đã hóa thành cảm động. Cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương này ra khỏi hộp, cô nhìn theo bàn tay đang chìa về phía mình, hướng lên đằng trước. Đôi mắt bị màn sương che phủ của cô làm cô của lúc này trông vừa mong manh vừa tội nghiệp. Cô kìm lòng không đặng nhoẻn môi cười trong hạnh phúc. Nếu bây giờ không có khách mời thì Thẩm Mộ Khanh đã sà ngay vào lòng anh, hôn từng vị trí trên gương mặt anh, sau đó tựa đầu vào lồng ngực của anh, thổ lộ tình yêu mà mình dành cho anh kể từ khi gặp anh rồi. Vẻ bất đắc dĩ xen lẫn trìu mến hiện ra trên khuôn mặt Fred Keith, nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi cô bằng ngón tay thon dài. "Khanh Khanh, đeo nhẫn cho anh đi, mau lên nào." Nghe anh thúc giục mình, Thẩm Mộ Khanh nào dám lần lữa thêm nữa? Cô lập tức cầm lấy bàn tay của anh, chậm rãi đeo chiếc nhẫn này lên ngón áp út của anh. Khi được Fred Keith hôn bằng bờ môi nóng bỏng, cô nghe thấy anh nhẹ nhàng thốt một câu bên tai mình. "Khanh Khanh, anh là của em." Anh, Fred Keith, chỉ thuộc về một mình Thẩm Mộ Khanh mà thôi.

Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô CươngTác giả: Dã Mã Vô CươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ… Hai người đối mặt với nhau, chẳng ai thốt câu nào. Thật ra Fred Keith trông chờ được gặp cô lắm rồi. Trước đó anh đã đoán được rằng cô sẽ rất đẹp khi mặc váy cưới, nhưng không ngờ cô lại lộng lẫy đến vậy. Tất thảy những viên kim cương lấp lánh kia lại không chói mắt bằng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn được đánh má hồng càng khiến cô trông kiều diễm hơn cả vườn hoa hồng này nữa. Anh khẽ cất bước. Giờ phút này, Fred Keith - người nắm quyền gia tộc Fred luôn nổi tiếng là bình tĩnh, có sức nhẫn nại cao - lại chẳng khác gì một thằng nhóc bộp chộp tuổi dậy thì, bước càng lúc càng nhanh. Các khách mời không kìm được mà che miệng cười trộm vì hình ảnh chưa từng thấy trước mắt. Thẩm Mộ Khanh đỏ mặt vì thẹn thùng. Lúc cô cúi đầu đã để lộ chiếc cổ thiên nga vừa mảnh mai vừa xinh đẹp. Lúc này đây, Triệu Tuế Tuế và Du Tinh vốn ở đằng sau đã rời đi và ra sân ngồi ghế từ lúc nào không hay. Người phía sau biến thành phù dâu Dolores và phù rể Bach. Người đàn ông nhanh nhẹn đi đến trước mặt cô. Anh cố gắng kìm nén tình yêu to lớn tựa sóng vỗ dạt dào đang dâng trào trong mình, chìa tay về phía cô. Thẩm Mộ Khanh nhìn lòng bàn tay của Fred Keith. Anh đã tháo găng tay màu trắng, để lộ đôi bàn tay hết sức chân thành, trao hết tất cả những gì mà mình có cho cô, giống như con người anh vậy. Tim Thẩm Mộ Khanh khẽ hẫng một nhịp, lúc ngước lên, cô đắm chìm trong đôi mắt màu xanh ngọc bích của anh ngay. Thuở xưa đôi mắt này còn nhìn cô một cách hờ hững, về sau nó đã toát lên sự phấn khích, để rồi biến thành sự yêu thương của bây giờ. Bất cứ cung bậc cảm xúc nào từng hiện hữu trong cặp mắt ấy của anh đều được cô khắc sâu trong lòng. "Khanh Khanh." Thấy hai người nhìn nhau đắm đuối, Dolores khẽ nhắc nhở. Thẩm Mộ Khanh nhìn sang chỗ khác, giơ tay lên, run rẩy đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh. Fred Keith nhẹ nhàng kéo cô lại gần mình. Hai người sóng vai nhau, đi về phía nơi được gọi là chốn hạnh phúc nối với cửa hoa hồng. Bước này nối liền bước kia. Mỗi một bước chân của cả hai đều hết sức kiên định. Những hạt gạo được rắc tới một cách êm ái, rơi trúng người Thẩm Mộ Khanh, cuối cùng rơi trên thảm, phát ra những tiếng động nhỏ bé. Đôi mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh nheo lại như trăng khuyết, bờ môi đỏ mọng nở nụ cười. Cô chìa bàn tay còn lại ra để cảm nhận những hạt gạo do các vị khách mời rắc, niềm hạnh phúc trong lòng tràn trề đến nỗi không gì có thể đong đếm được. Nhận những sự chúc mừng này trong thỏa mãn, chặn đường này ngắn ngủi là thế, ấy vậy mà Thẩm Mộ Khanh ngỡ như trải qua tận nửa thế kỷ vậy. Song, vừa nghĩ đến việc người đàn ông đang đứng cạnh mình là Fred Keith thì cô không còn thấy lâu nữa. Hóa ra Thượng Đế vẫn rủ lòng thương xót, vẫn quan tâm đến cô. Giúp cô có cuộc gặp gỡ tình cờ với tình yêu đích thực vào khi ba mẹ qua đời, lạc lõng bôn ba ở nơi đất khách quê người, để rồi cả hai đến với nhau, bầu bạn nhau đến răng long đầu bạc. Hai người đứng trước bức tường hoa hồng ở cuối con đường. Dưới sự dẫn dắt và tuyên bố lời thề của cha xứ, Thẩm Mộ Khanh lại đeo chiếc nhẫn kim cương màu đỏ ấy, có điều chiếc nhẫn lần này có một điểm khác biệt. Viên kim cương đỏ Moussaieff này bị thiếu một phần ở một góc nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể, sự không trọn vẹn ấy vẫn tạo ra nét đẹp riêng biệt của nó. Cho đến khi Dolores mở chiếc hộp mà cô ấy đang cầm trong tay ra, đưa cho Thẩm Mộ Khanh thì cô mới hiểu tại sao chiếc nhẫn này lại có sự thay đổi. Chiếc hộp vải nhung trên tay cô đựng một chiếc nhẫn kim cương đỏ có cùng chất liệu với Moussaieff. Mãi cho đến lúc nhìn thấy hình dáng của viên kim cương kia, Thẩm Mộ Khanh mới biết viên kim cương đỏ này chính là phần bị thiếu của Moussaieff. Đôi mắt cô ầng ậng nước, niềm vui sướng và dịu dàng đã hóa thành cảm động. Cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương này ra khỏi hộp, cô nhìn theo bàn tay đang chìa về phía mình, hướng lên đằng trước. Đôi mắt bị màn sương che phủ của cô làm cô của lúc này trông vừa mong manh vừa tội nghiệp. Cô kìm lòng không đặng nhoẻn môi cười trong hạnh phúc. Nếu bây giờ không có khách mời thì Thẩm Mộ Khanh đã sà ngay vào lòng anh, hôn từng vị trí trên gương mặt anh, sau đó tựa đầu vào lồng ngực của anh, thổ lộ tình yêu mà mình dành cho anh kể từ khi gặp anh rồi. Vẻ bất đắc dĩ xen lẫn trìu mến hiện ra trên khuôn mặt Fred Keith, nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi cô bằng ngón tay thon dài. "Khanh Khanh, đeo nhẫn cho anh đi, mau lên nào." Nghe anh thúc giục mình, Thẩm Mộ Khanh nào dám lần lữa thêm nữa? Cô lập tức cầm lấy bàn tay của anh, chậm rãi đeo chiếc nhẫn này lên ngón áp út của anh. Khi được Fred Keith hôn bằng bờ môi nóng bỏng, cô nghe thấy anh nhẹ nhàng thốt một câu bên tai mình. "Khanh Khanh, anh là của em." Anh, Fred Keith, chỉ thuộc về một mình Thẩm Mộ Khanh mà thôi.

Chương 169: [Ngoại truyện] Anh thuộc về em