Cô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ…
Chương 177: [Ngoại truyện] Rất thích anh trai (Hoàn toàn văn)
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô CươngTác giả: Dã Mã Vô CươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ… Hoắc Dung bất lực, giây sau đó đột nhiên đụng phải một đôi mắt xanh nhạt trong veo. Cô bé xinh đẹp dịu dàng vẫn ngồi bên đài phun nước, quay đầu lại nhìn cậu chằm chằm. Trái tim Hoắc Dung mềm xèo, bước chân cũng nhanh hơn khi nhìn thấy cô bé con lai xinh đẹp này. Cậu đi thẳng tới trước mặt Châu Châu, ngồi xuống, đưa tay vuốt ve mái tóc vàng bồng bềnh của cô bé. “Xin chào Châu Châu, anh là anh Hoắc Dung của em nè.” Châu Châu lúc này không lên tiếng, trong mắt lại có ánh nước, đến lông mi cũng không buồn chớp, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Dung ở trước mặt. Thấy cô bé không nói gì, Hoắc Dung tưởng cô bé xấu hổ khi gặp người lạ, liền bế cô bé lên khỏi đài phun nước. Bàn chân nhỏ bé dính đầy nước vào người Hoắc Dung, chỉ trong nháy mắt, Châu Châu đã ngồi lên đùi Hoắc Dung. Nhìn đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé, Hoắc Dung không ngần ngại mà dùng áo khoác đồng phục của mình lau sạch chân rồi giúp cô bé đi đôi giày bị vứt một bên vào. Làm xong, Hoắc Dung mỉm cười nói: “Được rồi, Châu Châu đi theo anh vào nhà nhé.” Hoắc Dung đang định thả Châu Châu xuống đất thì phát hiện cổ áo đồng phục của mình bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt. Cô bé ngước mắt lên, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng hồng. Châu Châu đưa tay ôm lấy vai Hoắc Dung: “Em muốn anh bế em cơ, em thích anh lắm.” Sự yêu thích của trẻ con rất trong sáng, không liên quan gì đến tình cảm nam nữ, đó chỉ là sự yêu thích rất đơn thuần mà thôi. Thấy em gái làm nũng với mình, trái tim Hoắc Dung như mềm ra, cậu mỉm cười, một nụ cười mà ngay cả lúc giành được chức vô địch cậu cũng không để lộ ra. Hoắc Dung ôm Châu Châu và bế cô bé lên: “Vậy để anh bế em vào trong.” Châu Châu thành công nằm trên vai Hoắc Dung, mỉm cười tinh quái ở nơi không ai có thể nhìn thấy. Nhìn thấy Châu Châu được bế vào, Thẩm Mộ Khanh vội vàng bước tới, đón lấy cô bé từ vai Hoắc Dung, mỉm cười xin lỗi cậu: “Xin lỗi cháu nhé Tiểu Dung, Châu Châu được dì chiều quen rồi, con bé này trông thì nhỏ vậy thôi chứ cũng nặng lắm đấy.” Nghe mẹ nói mình nặng, Châu Châu nằm trong vòng tay cô khó chịu cựa quậy. Hoắc Dung hơi cong khoé miệng, lắc đầu: “Không nặng đâu ạ, Châu Châu đáng yêu lắm, cháu rất thích Châu Châu.” Toàn bộ quá trình dùng bữa tối đều diễn ra rất vui vẻ, ngoại trừ việc Châu Châu nằng nặc đòi Hoắc Dung ngồi cạnh ra thì mọi thứ đều hoàn hảo. Sau bữa tối, màn đêm cũng buông xuống, chiếc bánh sinh nhật khổng lồ cuối cùng cũng được đặt lên trên bàn. Mọi người ngồi thành vòng tròn, chỉ có Châu Châu đứng ở giữa, đứng trước chiếc bánh. Những ngọn nến được thắp lên, tất cả ánh sáng trong biệt thự đều đã tắt, chỉ có thể nhìn thấy ánh nến lung linh như đang nhảy múa trên chiếc bánh. Sau khi hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Châu Châu là đến phần ước nguyện. Cô bé Châu Châu này lại gặp vấn đề rồi, có đánh chết cũng không chịu ước, chỉ có đôi mắt xanh nhạt vẫn không ngừng nhìn về phía Hoắc Dung. Lúc này mọi người mới phát hiện ra, con gái nhà họ Fred rất thích cậu cả nhà họ Hoắc. Nể tình hôm nay là sinh nhật Châu Châu, Thẩm Mộ Khanh ngồi xổm xuống như muốn thỏa hiệp, nhéo nhéo khuôn mặt trắng mềm của cô bé: “Châu Châu, con muốn gì nào? Để cha con giúp con thực hiện.” Không cần suy nghĩ gì thêm, Châu Châu giơ bàn tay nhỏ nhắn như búp sen lên, chỉ vào Hoắc Dung ngồi đối diện: “Con muốn anh trai, con muốn anh về nhà với con.” Từng câu từng chữ, cực kỳ rõ ràng, không hề mơ hồ. Tất cả mọi người chỉ có mình Fred Keith là sắc mặt đột nhiên tối sầm. Những người khác đều bật cười trước cuộc nói chuyện trẻ con này. “Cho cháu, cho cháu đấy, để Tiểu Dung về Đức cùng gia đình cháu luôn nhé!” Du Tinh Tử cười đến mức ngã vào trong ngực Hoắc Kiêu, chỉ vào Hoắc Dung ở bên cạnh trêu đùa. “Có nhiều cơ hội gặp mặt mà.” Fred Keith cầm dao cắt một miếng bánh sinh nhật, đưa cho Châu Châu: “Mau ăn đi!” Nghe thấy lời nói đầy mùi thuốc súng của cha, khuôn mặt nhỏ bé của Châu Châu nhăn lại, trông như sắp khóc đến nơi. Cũng may là Hoắc Dung chân dài, bước một bước là đã ôm được Châu Châu vào trong lòng dỗ dành: “Sau này anh sẽ thường xuyên đến chơi với em, có được không?” Châu Châu chớp mắt, cố gắng kiềm chế nước mắt. “Được ạ!” Fred Metis bề ngoài thì tỏ ra ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại đang vô cùng sung sướng. Mới sáu tuổi nhưng cô bé đã suy nghĩ rất chín chắn, có chính kiến riêng, vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ. Thích thứ gì thì nhất định phải có bằng được, ghét thứ gì thì nhất định không để nó xuất hiện trước mắt. Vừa rồi ở trên bàn ăn, Châu Châu nghe được Hoắc Dung đang được huấn luyện ở HX mà suýt chút nữa không nhịn được cười. Kể từ lần cô bé dạo một vòng trên chiến trường, cô bé đã bí mật đi theo Rắn Đuôi Chuông để huấn luyện, thường xuyên liên lạc với Rắn Đuôi Chuông mà không để cho cha mẹ biết. Rắn Đuôi Chuông là lính đánh thuê cao cấp của HX, sau này cô bé sẽ có rất nhiều cơ hội ra vào trụ sở HX, đương nhiên cũng sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ Hoắc Dung. Nhìn Hoắc Dung đang ôm mình, Châu Châu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời của mình, kiễng chân lên thơm má cậu một cái. Mọi chuyện đều đang diễn ra theo đúng những gì cô bé mong muốn…
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô CươngTác giả: Dã Mã Vô CươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ… Hoắc Dung bất lực, giây sau đó đột nhiên đụng phải một đôi mắt xanh nhạt trong veo. Cô bé xinh đẹp dịu dàng vẫn ngồi bên đài phun nước, quay đầu lại nhìn cậu chằm chằm. Trái tim Hoắc Dung mềm xèo, bước chân cũng nhanh hơn khi nhìn thấy cô bé con lai xinh đẹp này. Cậu đi thẳng tới trước mặt Châu Châu, ngồi xuống, đưa tay vuốt ve mái tóc vàng bồng bềnh của cô bé. “Xin chào Châu Châu, anh là anh Hoắc Dung của em nè.” Châu Châu lúc này không lên tiếng, trong mắt lại có ánh nước, đến lông mi cũng không buồn chớp, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Dung ở trước mặt. Thấy cô bé không nói gì, Hoắc Dung tưởng cô bé xấu hổ khi gặp người lạ, liền bế cô bé lên khỏi đài phun nước. Bàn chân nhỏ bé dính đầy nước vào người Hoắc Dung, chỉ trong nháy mắt, Châu Châu đã ngồi lên đùi Hoắc Dung. Nhìn đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé, Hoắc Dung không ngần ngại mà dùng áo khoác đồng phục của mình lau sạch chân rồi giúp cô bé đi đôi giày bị vứt một bên vào. Làm xong, Hoắc Dung mỉm cười nói: “Được rồi, Châu Châu đi theo anh vào nhà nhé.” Hoắc Dung đang định thả Châu Châu xuống đất thì phát hiện cổ áo đồng phục của mình bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt. Cô bé ngước mắt lên, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng hồng. Châu Châu đưa tay ôm lấy vai Hoắc Dung: “Em muốn anh bế em cơ, em thích anh lắm.” Sự yêu thích của trẻ con rất trong sáng, không liên quan gì đến tình cảm nam nữ, đó chỉ là sự yêu thích rất đơn thuần mà thôi. Thấy em gái làm nũng với mình, trái tim Hoắc Dung như mềm ra, cậu mỉm cười, một nụ cười mà ngay cả lúc giành được chức vô địch cậu cũng không để lộ ra. Hoắc Dung ôm Châu Châu và bế cô bé lên: “Vậy để anh bế em vào trong.” Châu Châu thành công nằm trên vai Hoắc Dung, mỉm cười tinh quái ở nơi không ai có thể nhìn thấy. Nhìn thấy Châu Châu được bế vào, Thẩm Mộ Khanh vội vàng bước tới, đón lấy cô bé từ vai Hoắc Dung, mỉm cười xin lỗi cậu: “Xin lỗi cháu nhé Tiểu Dung, Châu Châu được dì chiều quen rồi, con bé này trông thì nhỏ vậy thôi chứ cũng nặng lắm đấy.” Nghe mẹ nói mình nặng, Châu Châu nằm trong vòng tay cô khó chịu cựa quậy. Hoắc Dung hơi cong khoé miệng, lắc đầu: “Không nặng đâu ạ, Châu Châu đáng yêu lắm, cháu rất thích Châu Châu.” Toàn bộ quá trình dùng bữa tối đều diễn ra rất vui vẻ, ngoại trừ việc Châu Châu nằng nặc đòi Hoắc Dung ngồi cạnh ra thì mọi thứ đều hoàn hảo. Sau bữa tối, màn đêm cũng buông xuống, chiếc bánh sinh nhật khổng lồ cuối cùng cũng được đặt lên trên bàn. Mọi người ngồi thành vòng tròn, chỉ có Châu Châu đứng ở giữa, đứng trước chiếc bánh. Những ngọn nến được thắp lên, tất cả ánh sáng trong biệt thự đều đã tắt, chỉ có thể nhìn thấy ánh nến lung linh như đang nhảy múa trên chiếc bánh. Sau khi hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Châu Châu là đến phần ước nguyện. Cô bé Châu Châu này lại gặp vấn đề rồi, có đánh chết cũng không chịu ước, chỉ có đôi mắt xanh nhạt vẫn không ngừng nhìn về phía Hoắc Dung. Lúc này mọi người mới phát hiện ra, con gái nhà họ Fred rất thích cậu cả nhà họ Hoắc. Nể tình hôm nay là sinh nhật Châu Châu, Thẩm Mộ Khanh ngồi xổm xuống như muốn thỏa hiệp, nhéo nhéo khuôn mặt trắng mềm của cô bé: “Châu Châu, con muốn gì nào? Để cha con giúp con thực hiện.” Không cần suy nghĩ gì thêm, Châu Châu giơ bàn tay nhỏ nhắn như búp sen lên, chỉ vào Hoắc Dung ngồi đối diện: “Con muốn anh trai, con muốn anh về nhà với con.” Từng câu từng chữ, cực kỳ rõ ràng, không hề mơ hồ. Tất cả mọi người chỉ có mình Fred Keith là sắc mặt đột nhiên tối sầm. Những người khác đều bật cười trước cuộc nói chuyện trẻ con này. “Cho cháu, cho cháu đấy, để Tiểu Dung về Đức cùng gia đình cháu luôn nhé!” Du Tinh Tử cười đến mức ngã vào trong ngực Hoắc Kiêu, chỉ vào Hoắc Dung ở bên cạnh trêu đùa. “Có nhiều cơ hội gặp mặt mà.” Fred Keith cầm dao cắt một miếng bánh sinh nhật, đưa cho Châu Châu: “Mau ăn đi!” Nghe thấy lời nói đầy mùi thuốc súng của cha, khuôn mặt nhỏ bé của Châu Châu nhăn lại, trông như sắp khóc đến nơi. Cũng may là Hoắc Dung chân dài, bước một bước là đã ôm được Châu Châu vào trong lòng dỗ dành: “Sau này anh sẽ thường xuyên đến chơi với em, có được không?” Châu Châu chớp mắt, cố gắng kiềm chế nước mắt. “Được ạ!” Fred Metis bề ngoài thì tỏ ra ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại đang vô cùng sung sướng. Mới sáu tuổi nhưng cô bé đã suy nghĩ rất chín chắn, có chính kiến riêng, vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ. Thích thứ gì thì nhất định phải có bằng được, ghét thứ gì thì nhất định không để nó xuất hiện trước mắt. Vừa rồi ở trên bàn ăn, Châu Châu nghe được Hoắc Dung đang được huấn luyện ở HX mà suýt chút nữa không nhịn được cười. Kể từ lần cô bé dạo một vòng trên chiến trường, cô bé đã bí mật đi theo Rắn Đuôi Chuông để huấn luyện, thường xuyên liên lạc với Rắn Đuôi Chuông mà không để cho cha mẹ biết. Rắn Đuôi Chuông là lính đánh thuê cao cấp của HX, sau này cô bé sẽ có rất nhiều cơ hội ra vào trụ sở HX, đương nhiên cũng sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ Hoắc Dung. Nhìn Hoắc Dung đang ôm mình, Châu Châu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời của mình, kiễng chân lên thơm má cậu một cái. Mọi chuyện đều đang diễn ra theo đúng những gì cô bé mong muốn…
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô CươngTác giả: Dã Mã Vô CươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô vươn tay vẫy gọi cô gái đang lau chùi tủ đồ. “Tiểu Yên, em đừng loay hoay nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát.” Cô vừa dứt lời, thiếu nữ đang làm việc bỗng quay sang mỉm cười xinh đẹp: “Dạ vâng, chị Khanh.” Nói đoạn, cô ta đặt khăn lau trên quầy rồi tiến về phía người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng. Cho dù đã làm việc ở đây một năm, mỗi lần Tiểu Yên vẫn sẽ sững sờ vì sắc đẹp của cô. Cô ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh. Tối nay, cô chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng trang nhã, mái tóc đen như mực được một cây trâm ngọc vấn sau đầu, để lại chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cúc áo tinh xảo, bên viền cổ tay sườn xám thêu viền chỉ trắng nhợt nhạt, lớp vải gần đến cẳng chân thêu một con chim loan rất sống động, dường như sắp vẫy cánh bay lên. Cả người thoạt nhìn như một bông hoa cúc dại được dịch chuyển từ Giang Nam đến nước Đức. Tiểu Yên lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười nhẹ nhàng nói: “Chị Khanh, hôm nay tại trung tâm thành phố sẽ tổ… Hoắc Dung bất lực, giây sau đó đột nhiên đụng phải một đôi mắt xanh nhạt trong veo. Cô bé xinh đẹp dịu dàng vẫn ngồi bên đài phun nước, quay đầu lại nhìn cậu chằm chằm. Trái tim Hoắc Dung mềm xèo, bước chân cũng nhanh hơn khi nhìn thấy cô bé con lai xinh đẹp này. Cậu đi thẳng tới trước mặt Châu Châu, ngồi xuống, đưa tay vuốt ve mái tóc vàng bồng bềnh của cô bé. “Xin chào Châu Châu, anh là anh Hoắc Dung của em nè.” Châu Châu lúc này không lên tiếng, trong mắt lại có ánh nước, đến lông mi cũng không buồn chớp, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Dung ở trước mặt. Thấy cô bé không nói gì, Hoắc Dung tưởng cô bé xấu hổ khi gặp người lạ, liền bế cô bé lên khỏi đài phun nước. Bàn chân nhỏ bé dính đầy nước vào người Hoắc Dung, chỉ trong nháy mắt, Châu Châu đã ngồi lên đùi Hoắc Dung. Nhìn đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé, Hoắc Dung không ngần ngại mà dùng áo khoác đồng phục của mình lau sạch chân rồi giúp cô bé đi đôi giày bị vứt một bên vào. Làm xong, Hoắc Dung mỉm cười nói: “Được rồi, Châu Châu đi theo anh vào nhà nhé.” Hoắc Dung đang định thả Châu Châu xuống đất thì phát hiện cổ áo đồng phục của mình bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt. Cô bé ngước mắt lên, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng hồng. Châu Châu đưa tay ôm lấy vai Hoắc Dung: “Em muốn anh bế em cơ, em thích anh lắm.” Sự yêu thích của trẻ con rất trong sáng, không liên quan gì đến tình cảm nam nữ, đó chỉ là sự yêu thích rất đơn thuần mà thôi. Thấy em gái làm nũng với mình, trái tim Hoắc Dung như mềm ra, cậu mỉm cười, một nụ cười mà ngay cả lúc giành được chức vô địch cậu cũng không để lộ ra. Hoắc Dung ôm Châu Châu và bế cô bé lên: “Vậy để anh bế em vào trong.” Châu Châu thành công nằm trên vai Hoắc Dung, mỉm cười tinh quái ở nơi không ai có thể nhìn thấy. Nhìn thấy Châu Châu được bế vào, Thẩm Mộ Khanh vội vàng bước tới, đón lấy cô bé từ vai Hoắc Dung, mỉm cười xin lỗi cậu: “Xin lỗi cháu nhé Tiểu Dung, Châu Châu được dì chiều quen rồi, con bé này trông thì nhỏ vậy thôi chứ cũng nặng lắm đấy.” Nghe mẹ nói mình nặng, Châu Châu nằm trong vòng tay cô khó chịu cựa quậy. Hoắc Dung hơi cong khoé miệng, lắc đầu: “Không nặng đâu ạ, Châu Châu đáng yêu lắm, cháu rất thích Châu Châu.” Toàn bộ quá trình dùng bữa tối đều diễn ra rất vui vẻ, ngoại trừ việc Châu Châu nằng nặc đòi Hoắc Dung ngồi cạnh ra thì mọi thứ đều hoàn hảo. Sau bữa tối, màn đêm cũng buông xuống, chiếc bánh sinh nhật khổng lồ cuối cùng cũng được đặt lên trên bàn. Mọi người ngồi thành vòng tròn, chỉ có Châu Châu đứng ở giữa, đứng trước chiếc bánh. Những ngọn nến được thắp lên, tất cả ánh sáng trong biệt thự đều đã tắt, chỉ có thể nhìn thấy ánh nến lung linh như đang nhảy múa trên chiếc bánh. Sau khi hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Châu Châu là đến phần ước nguyện. Cô bé Châu Châu này lại gặp vấn đề rồi, có đánh chết cũng không chịu ước, chỉ có đôi mắt xanh nhạt vẫn không ngừng nhìn về phía Hoắc Dung. Lúc này mọi người mới phát hiện ra, con gái nhà họ Fred rất thích cậu cả nhà họ Hoắc. Nể tình hôm nay là sinh nhật Châu Châu, Thẩm Mộ Khanh ngồi xổm xuống như muốn thỏa hiệp, nhéo nhéo khuôn mặt trắng mềm của cô bé: “Châu Châu, con muốn gì nào? Để cha con giúp con thực hiện.” Không cần suy nghĩ gì thêm, Châu Châu giơ bàn tay nhỏ nhắn như búp sen lên, chỉ vào Hoắc Dung ngồi đối diện: “Con muốn anh trai, con muốn anh về nhà với con.” Từng câu từng chữ, cực kỳ rõ ràng, không hề mơ hồ. Tất cả mọi người chỉ có mình Fred Keith là sắc mặt đột nhiên tối sầm. Những người khác đều bật cười trước cuộc nói chuyện trẻ con này. “Cho cháu, cho cháu đấy, để Tiểu Dung về Đức cùng gia đình cháu luôn nhé!” Du Tinh Tử cười đến mức ngã vào trong ngực Hoắc Kiêu, chỉ vào Hoắc Dung ở bên cạnh trêu đùa. “Có nhiều cơ hội gặp mặt mà.” Fred Keith cầm dao cắt một miếng bánh sinh nhật, đưa cho Châu Châu: “Mau ăn đi!” Nghe thấy lời nói đầy mùi thuốc súng của cha, khuôn mặt nhỏ bé của Châu Châu nhăn lại, trông như sắp khóc đến nơi. Cũng may là Hoắc Dung chân dài, bước một bước là đã ôm được Châu Châu vào trong lòng dỗ dành: “Sau này anh sẽ thường xuyên đến chơi với em, có được không?” Châu Châu chớp mắt, cố gắng kiềm chế nước mắt. “Được ạ!” Fred Metis bề ngoài thì tỏ ra ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại đang vô cùng sung sướng. Mới sáu tuổi nhưng cô bé đã suy nghĩ rất chín chắn, có chính kiến riêng, vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ. Thích thứ gì thì nhất định phải có bằng được, ghét thứ gì thì nhất định không để nó xuất hiện trước mắt. Vừa rồi ở trên bàn ăn, Châu Châu nghe được Hoắc Dung đang được huấn luyện ở HX mà suýt chút nữa không nhịn được cười. Kể từ lần cô bé dạo một vòng trên chiến trường, cô bé đã bí mật đi theo Rắn Đuôi Chuông để huấn luyện, thường xuyên liên lạc với Rắn Đuôi Chuông mà không để cho cha mẹ biết. Rắn Đuôi Chuông là lính đánh thuê cao cấp của HX, sau này cô bé sẽ có rất nhiều cơ hội ra vào trụ sở HX, đương nhiên cũng sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ Hoắc Dung. Nhìn Hoắc Dung đang ôm mình, Châu Châu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời của mình, kiễng chân lên thơm má cậu một cái. Mọi chuyện đều đang diễn ra theo đúng những gì cô bé mong muốn…