Tác giả:

Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…

Chương 22: Chương 22

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Vệ Đại Trụ khoanh tay sau đầu, miệng cười đắc ý:“Anh đoán chắc hồi đó bọn Nhị Trụ lười quá, không chịu giúp mẹ làm việc, nên bà cụ mới nghĩ ra cách này.”Hai vợ chồng chưa kịp trò chuyện xong thì đột nhiên nghe tiếng “rầm” rất lớn. Cả nhà như rung lên, bụi trên trần nhà rơi lả tả xuống.Tạ Ngọc Thư hoảng hốt, nghĩ rằng nhà sắp sập. Chị ấy vội mặc quần áo, nhảy xuống giường, chân không kịp mang tất, xỏ vội đôi dép rồi lao ra ngoài.Nhìn cảnh tượng bên ngoài, chị ấy vội chạy ngược vào trong, kéo Vệ Đại Trụ dậy.Vệ Đại Trụ bực mình vì bị rét lạnh, lớn tiếng hỏi:May“Lại làm sao nữa? Em cứ la lối om sòm, không để anh yên được à?”Tạ Ngọc Thư tức tối ném bộ quần áo lên người anh ấy:“Dậy ngay đi! Có con bò đ.â.m vào tường đất nhà mình c.h.ế.t rồi. Tường bị đ.â.m thủng một lỗ to bằng cái chậu rửa mặt đấy. Mau ra xem đi!”Hôm qua, lúc nghe Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ kể chuyện, Vệ Đại Trụ đã hiểu qua tình hình của nhà họ Vệ những năm gần đây. Dù không đến mức đói khổ, nhưng cũng chẳng phải giàu có gì. Thịt mỡ trên bàn ăn, khi thì thịt dê núi, lúc lại thịt lợn rừng, đều là những con thú từ trên núi xuống, vì phóng quá nhanh mà đ.â.m vào tường nhà họ Vệ, c.h.ế.t ngay tại chỗ. Hóa ra, để có bữa ăn tươm tất, nhà họ Vệ cũng giống như câu chuyện “thỏ khờ đ.â.m cây mà chết”.Nhị Trụ, Tam Trụ, và Tứ Trụ thật thà kể luôn cả chuyện kỳ lạ xảy ra khi Thúy Phân sinh Vệ Thiêm Hỉ. Họ muốn chia sẻ niềm vui với anh cả, nhưng không ngờ Vệ Đại Trụ từ lâu đã bị ảnh hưởng bởi tư tưởng tiến bộ của quân đội, nên hoàn toàn không tin vào mấy chuyện tâm linh. Những lời họ nói, qua tai anh ấy, chỉ gói gọn trong hai chữ: mê tín!Vệ Đại Trụ cũng chẳng muốn phá tan giấc mộng đẹp của ba người em trai. Anh ấy chỉ mỉm cười nghe rồi cho qua, thậm chí còn tự nghĩ ra một lời giải thích hợp lý: có lẽ mấy con dê vàng và lợn rừng trên núi bị đói quá nên lao ra tìm ăn. Đường núi thì quá dốc, lại thêm lớp tuyết phủ trơn trượt, khiến chúng sảy chân trượt xuống. Nhà họ Vệ xây tường ngay đầu con đường dốc, thế là đám dê và lợn không thắng kịp, đ.â.m sầm vào.Nhưng Vệ Đại Trụ còn một thắc mắc: sau núi làm gì có bò? Con bò này từ đâu ra?Gương mặt anh ấy trở nên nghiêm trọng, cảm thấy vấn đề không hề đơn giản.Lúc này, trong gian nhà bên cạnh, bà cụ Vệ đã dậy từ sớm. Bà cụ bận rộn chuẩn bị đồ để Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ mang đến nhà thông gia chúc Tết. Nhị Trụ và Tam Trụ chắc chắn sẽ dẫn cả gia đình đi, còn Tứ Trụ thì vợ vừa mới sinh con, chưa ra khỏi cữ, chỉ có thể để anh ấy mang đứa con trai lớn đi thay mặt chúc Tết và báo tin mừng.“Phải nói rõ với nhà thông gia là Thúy Phân vừa sinh một cô con gái mập mạp, mời họ cả nhà tới dự tiệc đầy tháng.” Bà cụ Vệ nghĩ thầm. Bà cụ định lấy cớ “đầu năm ai cũng bận” để tránh việc thông gia bên kia tới giúp Thúy Phân kiêng cữ. Một phần vì bà cụ nghĩ mình vẫn tự xoay xở được, phần nữa, bà cụ không muốn có thêm vài miệng ăn tranh thịt trong nhà.Bà cụ còn đặc biệt căn dặn: khi Tứ Trụ đến nhà thông gia, phải nhấn mạnh việc vừa có thêm cháu gái, đừng để bên kia quên gửi tiền mừng tuổi cho đứa nhỏ! Nghĩ đến đó, bà cụ bật cười. “Con bé này khéo chọn ngày sinh ghê, vừa chào đời đã tính lên hai tuổi rồi, so với Na Tra còn lớn nhanh hơn!”

Vệ Đại Trụ khoanh tay sau đầu, miệng cười đắc ý:

“Anh đoán chắc hồi đó bọn Nhị Trụ lười quá, không chịu giúp mẹ làm việc, nên bà cụ mới nghĩ ra cách này.”

Hai vợ chồng chưa kịp trò chuyện xong thì đột nhiên nghe tiếng “rầm” rất lớn. Cả nhà như rung lên, bụi trên trần nhà rơi lả tả xuống.

Tạ Ngọc Thư hoảng hốt, nghĩ rằng nhà sắp sập. Chị ấy vội mặc quần áo, nhảy xuống giường, chân không kịp mang tất, xỏ vội đôi dép rồi lao ra ngoài.

Nhìn cảnh tượng bên ngoài, chị ấy vội chạy ngược vào trong, kéo Vệ Đại Trụ dậy.

Vệ Đại Trụ bực mình vì bị rét lạnh, lớn tiếng hỏi:

May

“Lại làm sao nữa? Em cứ la lối om sòm, không để anh yên được à?”

Tạ Ngọc Thư tức tối ném bộ quần áo lên người anh ấy:

“Dậy ngay đi! Có con bò đ.â.m vào tường đất nhà mình c.h.ế.t rồi. Tường bị đ.â.m thủng một lỗ to bằng cái chậu rửa mặt đấy. Mau ra xem đi!”

Hôm qua, lúc nghe Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ kể chuyện, Vệ Đại Trụ đã hiểu qua tình hình của nhà họ Vệ những năm gần đây. Dù không đến mức đói khổ, nhưng cũng chẳng phải giàu có gì. Thịt mỡ trên bàn ăn, khi thì thịt dê núi, lúc lại thịt lợn rừng, đều là những con thú từ trên núi xuống, vì phóng quá nhanh mà đ.â.m vào tường nhà họ Vệ, c.h.ế.t ngay tại chỗ. Hóa ra, để có bữa ăn tươm tất, nhà họ Vệ cũng giống như câu chuyện “thỏ khờ đ.â.m cây mà chết”.

Nhị Trụ, Tam Trụ, và Tứ Trụ thật thà kể luôn cả chuyện kỳ lạ xảy ra khi Thúy Phân sinh Vệ Thiêm Hỉ. Họ muốn chia sẻ niềm vui với anh cả, nhưng không ngờ Vệ Đại Trụ từ lâu đã bị ảnh hưởng bởi tư tưởng tiến bộ của quân đội, nên hoàn toàn không tin vào mấy chuyện tâm linh. Những lời họ nói, qua tai anh ấy, chỉ gói gọn trong hai chữ: mê tín!

Vệ Đại Trụ cũng chẳng muốn phá tan giấc mộng đẹp của ba người em trai. Anh ấy chỉ mỉm cười nghe rồi cho qua, thậm chí còn tự nghĩ ra một lời giải thích hợp lý: có lẽ mấy con dê vàng và lợn rừng trên núi bị đói quá nên lao ra tìm ăn. Đường núi thì quá dốc, lại thêm lớp tuyết phủ trơn trượt, khiến chúng sảy chân trượt xuống. Nhà họ Vệ xây tường ngay đầu con đường dốc, thế là đám dê và lợn không thắng kịp, đ.â.m sầm vào.

Nhưng Vệ Đại Trụ còn một thắc mắc: sau núi làm gì có bò? Con bò này từ đâu ra?

Gương mặt anh ấy trở nên nghiêm trọng, cảm thấy vấn đề không hề đơn giản.

Lúc này, trong gian nhà bên cạnh, bà cụ Vệ đã dậy từ sớm. Bà cụ bận rộn chuẩn bị đồ để Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ mang đến nhà thông gia chúc Tết. Nhị Trụ và Tam Trụ chắc chắn sẽ dẫn cả gia đình đi, còn Tứ Trụ thì vợ vừa mới sinh con, chưa ra khỏi cữ, chỉ có thể để anh ấy mang đứa con trai lớn đi thay mặt chúc Tết và báo tin mừng.

“Phải nói rõ với nhà thông gia là Thúy Phân vừa sinh một cô con gái mập mạp, mời họ cả nhà tới dự tiệc đầy tháng.” Bà cụ Vệ nghĩ thầm. Bà cụ định lấy cớ “đầu năm ai cũng bận” để tránh việc thông gia bên kia tới giúp Thúy Phân kiêng cữ. Một phần vì bà cụ nghĩ mình vẫn tự xoay xở được, phần nữa, bà cụ không muốn có thêm vài miệng ăn tranh thịt trong nhà.

Bà cụ còn đặc biệt căn dặn: khi Tứ Trụ đến nhà thông gia, phải nhấn mạnh việc vừa có thêm cháu gái, đừng để bên kia quên gửi tiền mừng tuổi cho đứa nhỏ! Nghĩ đến đó, bà cụ bật cười. “Con bé này khéo chọn ngày sinh ghê, vừa chào đời đã tính lên hai tuổi rồi, so với Na Tra còn lớn nhanh hơn!”

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Vệ Đại Trụ khoanh tay sau đầu, miệng cười đắc ý:“Anh đoán chắc hồi đó bọn Nhị Trụ lười quá, không chịu giúp mẹ làm việc, nên bà cụ mới nghĩ ra cách này.”Hai vợ chồng chưa kịp trò chuyện xong thì đột nhiên nghe tiếng “rầm” rất lớn. Cả nhà như rung lên, bụi trên trần nhà rơi lả tả xuống.Tạ Ngọc Thư hoảng hốt, nghĩ rằng nhà sắp sập. Chị ấy vội mặc quần áo, nhảy xuống giường, chân không kịp mang tất, xỏ vội đôi dép rồi lao ra ngoài.Nhìn cảnh tượng bên ngoài, chị ấy vội chạy ngược vào trong, kéo Vệ Đại Trụ dậy.Vệ Đại Trụ bực mình vì bị rét lạnh, lớn tiếng hỏi:May“Lại làm sao nữa? Em cứ la lối om sòm, không để anh yên được à?”Tạ Ngọc Thư tức tối ném bộ quần áo lên người anh ấy:“Dậy ngay đi! Có con bò đ.â.m vào tường đất nhà mình c.h.ế.t rồi. Tường bị đ.â.m thủng một lỗ to bằng cái chậu rửa mặt đấy. Mau ra xem đi!”Hôm qua, lúc nghe Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ kể chuyện, Vệ Đại Trụ đã hiểu qua tình hình của nhà họ Vệ những năm gần đây. Dù không đến mức đói khổ, nhưng cũng chẳng phải giàu có gì. Thịt mỡ trên bàn ăn, khi thì thịt dê núi, lúc lại thịt lợn rừng, đều là những con thú từ trên núi xuống, vì phóng quá nhanh mà đ.â.m vào tường nhà họ Vệ, c.h.ế.t ngay tại chỗ. Hóa ra, để có bữa ăn tươm tất, nhà họ Vệ cũng giống như câu chuyện “thỏ khờ đ.â.m cây mà chết”.Nhị Trụ, Tam Trụ, và Tứ Trụ thật thà kể luôn cả chuyện kỳ lạ xảy ra khi Thúy Phân sinh Vệ Thiêm Hỉ. Họ muốn chia sẻ niềm vui với anh cả, nhưng không ngờ Vệ Đại Trụ từ lâu đã bị ảnh hưởng bởi tư tưởng tiến bộ của quân đội, nên hoàn toàn không tin vào mấy chuyện tâm linh. Những lời họ nói, qua tai anh ấy, chỉ gói gọn trong hai chữ: mê tín!Vệ Đại Trụ cũng chẳng muốn phá tan giấc mộng đẹp của ba người em trai. Anh ấy chỉ mỉm cười nghe rồi cho qua, thậm chí còn tự nghĩ ra một lời giải thích hợp lý: có lẽ mấy con dê vàng và lợn rừng trên núi bị đói quá nên lao ra tìm ăn. Đường núi thì quá dốc, lại thêm lớp tuyết phủ trơn trượt, khiến chúng sảy chân trượt xuống. Nhà họ Vệ xây tường ngay đầu con đường dốc, thế là đám dê và lợn không thắng kịp, đ.â.m sầm vào.Nhưng Vệ Đại Trụ còn một thắc mắc: sau núi làm gì có bò? Con bò này từ đâu ra?Gương mặt anh ấy trở nên nghiêm trọng, cảm thấy vấn đề không hề đơn giản.Lúc này, trong gian nhà bên cạnh, bà cụ Vệ đã dậy từ sớm. Bà cụ bận rộn chuẩn bị đồ để Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ mang đến nhà thông gia chúc Tết. Nhị Trụ và Tam Trụ chắc chắn sẽ dẫn cả gia đình đi, còn Tứ Trụ thì vợ vừa mới sinh con, chưa ra khỏi cữ, chỉ có thể để anh ấy mang đứa con trai lớn đi thay mặt chúc Tết và báo tin mừng.“Phải nói rõ với nhà thông gia là Thúy Phân vừa sinh một cô con gái mập mạp, mời họ cả nhà tới dự tiệc đầy tháng.” Bà cụ Vệ nghĩ thầm. Bà cụ định lấy cớ “đầu năm ai cũng bận” để tránh việc thông gia bên kia tới giúp Thúy Phân kiêng cữ. Một phần vì bà cụ nghĩ mình vẫn tự xoay xở được, phần nữa, bà cụ không muốn có thêm vài miệng ăn tranh thịt trong nhà.Bà cụ còn đặc biệt căn dặn: khi Tứ Trụ đến nhà thông gia, phải nhấn mạnh việc vừa có thêm cháu gái, đừng để bên kia quên gửi tiền mừng tuổi cho đứa nhỏ! Nghĩ đến đó, bà cụ bật cười. “Con bé này khéo chọn ngày sinh ghê, vừa chào đời đã tính lên hai tuổi rồi, so với Na Tra còn lớn nhanh hơn!”

Chương 22: Chương 22