Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…
Chương 23: Chương 23
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Nụ cười làm khuôn mặt bà cụ nhăn nhúm lại. Bà cụ chuẩn bị ra ngoài chia lại thịt cho đều, để tránh chuyện gia đình này được nhiều hơn, nhà kia được ít hơn, lại sinh mâu thuẫn không đáng có. Thế nhưng, vừa bước chân ra cửa, bà cụ đã nghe một tiếng “Rầm!” quen thuộc từ phía sân.Bà cụ Vệ sững người, mặt tái đi. Không kịp nghĩ gì thêm, bà cụ tất tả chạy ra, thấy một cái đầu bò mắc kẹt ngay trên tường.Trong đầu bà cụ, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là: “Nếu cứ tiếp tục thế này, nhà mình khỏi cần làm ruộng nữa, chuyển sang làm đồ tể chắc đủ sống. Thịt bò, thịt lợn, thịt dê đều là hàng hiếm, bán được khối tiền!”Dĩ nhiên, đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Bà cụ hiểu rõ: “Người sợ nổi tiếng, heo sợ béo.” Nếu nhà họ Vệ liên tục có thịt trời ban, chắc chắn sẽ khiến người khác ghen ghét, dẫn đến vô số rắc rối.Bà cụ không quan tâm cái đầu bò mắc trên tường nữa, vội gõ cửa nhà Tứ Trụ, lôi Vệ Thiêm Hỉ đang ngủ say dậy, lay mạnh và nói như sắp khóc: “Bé ngoan của bà, nghe bà nói này, nhà mình không thiếu thịt đâu, con đừng làm thêm nữa, được không? Nếu còn thế này, bà bị con dọa đến c.h.ế.t mất!”MayVệ Thiêm Hỉ vẫn còn ngái ngủ, bị gọi dậy bất ngờ nên không khỏi khó chịu. Nhưng cô bé không có thói quen khóc nhè, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn bà cụ.Bà cụ chẳng quan tâm Thiêm Hỉ có hiểu hay không, tiếp tục giảng giải một bài “phát tài trong âm thầm,” khiến cô bé nghe đến mơ hồ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, quay sang quát Tứ Trụ, Thúy Phân và đứa con trai lớn, Vệ Quang Minh: “Nghe rõ hết chưa? Muốn gì thì tự chịu đựng, đừng nói ra trước mặt con bé! Nó mà lại gây ra chuyện, cả nhà chẳng còn thịt ăn đâu!”Ba người bị mắng đến cúi gằm mặt, bà cụ mới lật đật ra ngoài. Nhưng trước khi đi, bà cụ còn bám vào khung cửa, mắng thêm: “Dậy ngay! Nằm ườn như thế là sao? Vợ anh còn đang ngồi cữ, chẳng lẽ anh cũng ngồi cữ theo? Tường nhà lại bị một con bò đ.â.m thủng, mau dậy mà dọn!”Bà cụ lẩm bẩm, “Dù nhà mình ở nơi hẻo lánh, cũng khó tránh người khác nhìn thấy. Nếu để họ thấy tường mình kẹt một con bò thì phiền toái lắm. Lôi vào sân trước, làm thịt, rồi nhốt ở sân sau đi. Trời lạnh thế này, không sợ hỏng. Tối xử lý sau.”Trong lúc bà cụ mắng mỏ, Đại Trụ đã dậy từ lúc nào. Anh ấy cẩn thận đẩy cái đầu bò mắc kẹt trên tường ra ngoài, rồi kéo cả con bò nhem nhuốc vào sân.Tạ Ngọc Thư hăng hái cầm chổi chạy ra “quét tuyết,” thực chất là xóa dấu vết hiện trường, tránh để người khác nhìn thấy.Nhìn con bò to lớn, Tạ Ngọc Thư nhanh chóng nghĩ ra lý do giải thích cho bức tường bị thủng. Chị ấy quyết định đổ hết tội lên đầu hai đứa con trai, Quốc Kiện và Quốc Khang: “Hai thằng ranh sáng sớm nghịch ngợm, nhét pháo vào lỗ tường, làm nổ tung một mảng.”Quốc Kiện và Quốc Khang ngồi thừ người, tuyệt vọng nhận ra, vừa về quê mấy ngày mà mẹ ruột đã hóa mẹ kế rồi.Thực tế chứng minh, nhà họ Vệ sống ở một nơi hẻo lánh đến mức chẳng ai buồn ghé thăm. Thôn Đầu Đạo Câu lại càng là một nơi hoang vắng tột cùng. Suốt từ lúc Vệ Đại Trụ và Vệ Nhị Trụ kéo con bò về sau vườn, nhốt vào chuồng rồi khóa cửa, trước cổng nhà họ Vệ vẫn không thấy bóng dáng một ai.Bà cụ Vệ đứng ở cửa ngóng, gió lạnh thốc qua cũng không làm bà cụ lùi bước. Đến khi Tạ Ngọc Thư dùng chổi quét sạch tuyết trước cổng, vẫn chẳng có một người nào xuất hiện. Trong lòng bà cụ vừa mừng vừa thất vọng. Mừng vì không bị ai quấy rầy, nhưng cũng hụt hẫng vì chẳng có cơ hội thể hiện với người khác.Đúng là một người phụ nữ già với nội tâm đầy mâu thuẫn.
Nụ cười làm khuôn mặt bà cụ nhăn nhúm lại. Bà cụ chuẩn bị ra ngoài chia lại thịt cho đều, để tránh chuyện gia đình này được nhiều hơn, nhà kia được ít hơn, lại sinh mâu thuẫn không đáng có. Thế nhưng, vừa bước chân ra cửa, bà cụ đã nghe một tiếng “Rầm!” quen thuộc từ phía sân.
Bà cụ Vệ sững người, mặt tái đi. Không kịp nghĩ gì thêm, bà cụ tất tả chạy ra, thấy một cái đầu bò mắc kẹt ngay trên tường.
Trong đầu bà cụ, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là: “Nếu cứ tiếp tục thế này, nhà mình khỏi cần làm ruộng nữa, chuyển sang làm đồ tể chắc đủ sống. Thịt bò, thịt lợn, thịt dê đều là hàng hiếm, bán được khối tiền!”
Dĩ nhiên, đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Bà cụ hiểu rõ: “Người sợ nổi tiếng, heo sợ béo.” Nếu nhà họ Vệ liên tục có thịt trời ban, chắc chắn sẽ khiến người khác ghen ghét, dẫn đến vô số rắc rối.
Bà cụ không quan tâm cái đầu bò mắc trên tường nữa, vội gõ cửa nhà Tứ Trụ, lôi Vệ Thiêm Hỉ đang ngủ say dậy, lay mạnh và nói như sắp khóc: “Bé ngoan của bà, nghe bà nói này, nhà mình không thiếu thịt đâu, con đừng làm thêm nữa, được không? Nếu còn thế này, bà bị con dọa đến c.h.ế.t mất!”
May
Vệ Thiêm Hỉ vẫn còn ngái ngủ, bị gọi dậy bất ngờ nên không khỏi khó chịu. Nhưng cô bé không có thói quen khóc nhè, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn bà cụ.
Bà cụ chẳng quan tâm Thiêm Hỉ có hiểu hay không, tiếp tục giảng giải một bài “phát tài trong âm thầm,” khiến cô bé nghe đến mơ hồ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, quay sang quát Tứ Trụ, Thúy Phân và đứa con trai lớn, Vệ Quang Minh: “Nghe rõ hết chưa? Muốn gì thì tự chịu đựng, đừng nói ra trước mặt con bé! Nó mà lại gây ra chuyện, cả nhà chẳng còn thịt ăn đâu!”
Ba người bị mắng đến cúi gằm mặt, bà cụ mới lật đật ra ngoài. Nhưng trước khi đi, bà cụ còn bám vào khung cửa, mắng thêm: “Dậy ngay! Nằm ườn như thế là sao? Vợ anh còn đang ngồi cữ, chẳng lẽ anh cũng ngồi cữ theo? Tường nhà lại bị một con bò đ.â.m thủng, mau dậy mà dọn!”
Bà cụ lẩm bẩm, “Dù nhà mình ở nơi hẻo lánh, cũng khó tránh người khác nhìn thấy. Nếu để họ thấy tường mình kẹt một con bò thì phiền toái lắm. Lôi vào sân trước, làm thịt, rồi nhốt ở sân sau đi. Trời lạnh thế này, không sợ hỏng. Tối xử lý sau.”
Trong lúc bà cụ mắng mỏ, Đại Trụ đã dậy từ lúc nào. Anh ấy cẩn thận đẩy cái đầu bò mắc kẹt trên tường ra ngoài, rồi kéo cả con bò nhem nhuốc vào sân.
Tạ Ngọc Thư hăng hái cầm chổi chạy ra “quét tuyết,” thực chất là xóa dấu vết hiện trường, tránh để người khác nhìn thấy.
Nhìn con bò to lớn, Tạ Ngọc Thư nhanh chóng nghĩ ra lý do giải thích cho bức tường bị thủng. Chị ấy quyết định đổ hết tội lên đầu hai đứa con trai, Quốc Kiện và Quốc Khang: “Hai thằng ranh sáng sớm nghịch ngợm, nhét pháo vào lỗ tường, làm nổ tung một mảng.”
Quốc Kiện và Quốc Khang ngồi thừ người, tuyệt vọng nhận ra, vừa về quê mấy ngày mà mẹ ruột đã hóa mẹ kế rồi.
Thực tế chứng minh, nhà họ Vệ sống ở một nơi hẻo lánh đến mức chẳng ai buồn ghé thăm. Thôn Đầu Đạo Câu lại càng là một nơi hoang vắng tột cùng. Suốt từ lúc Vệ Đại Trụ và Vệ Nhị Trụ kéo con bò về sau vườn, nhốt vào chuồng rồi khóa cửa, trước cổng nhà họ Vệ vẫn không thấy bóng dáng một ai.
Bà cụ Vệ đứng ở cửa ngóng, gió lạnh thốc qua cũng không làm bà cụ lùi bước. Đến khi Tạ Ngọc Thư dùng chổi quét sạch tuyết trước cổng, vẫn chẳng có một người nào xuất hiện. Trong lòng bà cụ vừa mừng vừa thất vọng. Mừng vì không bị ai quấy rầy, nhưng cũng hụt hẫng vì chẳng có cơ hội thể hiện với người khác.
Đúng là một người phụ nữ già với nội tâm đầy mâu thuẫn.
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Nụ cười làm khuôn mặt bà cụ nhăn nhúm lại. Bà cụ chuẩn bị ra ngoài chia lại thịt cho đều, để tránh chuyện gia đình này được nhiều hơn, nhà kia được ít hơn, lại sinh mâu thuẫn không đáng có. Thế nhưng, vừa bước chân ra cửa, bà cụ đã nghe một tiếng “Rầm!” quen thuộc từ phía sân.Bà cụ Vệ sững người, mặt tái đi. Không kịp nghĩ gì thêm, bà cụ tất tả chạy ra, thấy một cái đầu bò mắc kẹt ngay trên tường.Trong đầu bà cụ, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là: “Nếu cứ tiếp tục thế này, nhà mình khỏi cần làm ruộng nữa, chuyển sang làm đồ tể chắc đủ sống. Thịt bò, thịt lợn, thịt dê đều là hàng hiếm, bán được khối tiền!”Dĩ nhiên, đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Bà cụ hiểu rõ: “Người sợ nổi tiếng, heo sợ béo.” Nếu nhà họ Vệ liên tục có thịt trời ban, chắc chắn sẽ khiến người khác ghen ghét, dẫn đến vô số rắc rối.Bà cụ không quan tâm cái đầu bò mắc trên tường nữa, vội gõ cửa nhà Tứ Trụ, lôi Vệ Thiêm Hỉ đang ngủ say dậy, lay mạnh và nói như sắp khóc: “Bé ngoan của bà, nghe bà nói này, nhà mình không thiếu thịt đâu, con đừng làm thêm nữa, được không? Nếu còn thế này, bà bị con dọa đến c.h.ế.t mất!”MayVệ Thiêm Hỉ vẫn còn ngái ngủ, bị gọi dậy bất ngờ nên không khỏi khó chịu. Nhưng cô bé không có thói quen khóc nhè, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn bà cụ.Bà cụ chẳng quan tâm Thiêm Hỉ có hiểu hay không, tiếp tục giảng giải một bài “phát tài trong âm thầm,” khiến cô bé nghe đến mơ hồ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, quay sang quát Tứ Trụ, Thúy Phân và đứa con trai lớn, Vệ Quang Minh: “Nghe rõ hết chưa? Muốn gì thì tự chịu đựng, đừng nói ra trước mặt con bé! Nó mà lại gây ra chuyện, cả nhà chẳng còn thịt ăn đâu!”Ba người bị mắng đến cúi gằm mặt, bà cụ mới lật đật ra ngoài. Nhưng trước khi đi, bà cụ còn bám vào khung cửa, mắng thêm: “Dậy ngay! Nằm ườn như thế là sao? Vợ anh còn đang ngồi cữ, chẳng lẽ anh cũng ngồi cữ theo? Tường nhà lại bị một con bò đ.â.m thủng, mau dậy mà dọn!”Bà cụ lẩm bẩm, “Dù nhà mình ở nơi hẻo lánh, cũng khó tránh người khác nhìn thấy. Nếu để họ thấy tường mình kẹt một con bò thì phiền toái lắm. Lôi vào sân trước, làm thịt, rồi nhốt ở sân sau đi. Trời lạnh thế này, không sợ hỏng. Tối xử lý sau.”Trong lúc bà cụ mắng mỏ, Đại Trụ đã dậy từ lúc nào. Anh ấy cẩn thận đẩy cái đầu bò mắc kẹt trên tường ra ngoài, rồi kéo cả con bò nhem nhuốc vào sân.Tạ Ngọc Thư hăng hái cầm chổi chạy ra “quét tuyết,” thực chất là xóa dấu vết hiện trường, tránh để người khác nhìn thấy.Nhìn con bò to lớn, Tạ Ngọc Thư nhanh chóng nghĩ ra lý do giải thích cho bức tường bị thủng. Chị ấy quyết định đổ hết tội lên đầu hai đứa con trai, Quốc Kiện và Quốc Khang: “Hai thằng ranh sáng sớm nghịch ngợm, nhét pháo vào lỗ tường, làm nổ tung một mảng.”Quốc Kiện và Quốc Khang ngồi thừ người, tuyệt vọng nhận ra, vừa về quê mấy ngày mà mẹ ruột đã hóa mẹ kế rồi.Thực tế chứng minh, nhà họ Vệ sống ở một nơi hẻo lánh đến mức chẳng ai buồn ghé thăm. Thôn Đầu Đạo Câu lại càng là một nơi hoang vắng tột cùng. Suốt từ lúc Vệ Đại Trụ và Vệ Nhị Trụ kéo con bò về sau vườn, nhốt vào chuồng rồi khóa cửa, trước cổng nhà họ Vệ vẫn không thấy bóng dáng một ai.Bà cụ Vệ đứng ở cửa ngóng, gió lạnh thốc qua cũng không làm bà cụ lùi bước. Đến khi Tạ Ngọc Thư dùng chổi quét sạch tuyết trước cổng, vẫn chẳng có một người nào xuất hiện. Trong lòng bà cụ vừa mừng vừa thất vọng. Mừng vì không bị ai quấy rầy, nhưng cũng hụt hẫng vì chẳng có cơ hội thể hiện với người khác.Đúng là một người phụ nữ già với nội tâm đầy mâu thuẫn.