01   "Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?"   Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.   "Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?"   Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý.   Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận.   Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú.   So với tôi, đúng là một trời một vực.   "Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo.   "Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng…

Chương 17: Chương 17

Ai Nói Ta Là Giả Thiên KimTác giả: Mộng Phiến BốiTruyện Đô Thị01   "Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?"   Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.   "Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?"   Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý.   Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận.   Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú.   So với tôi, đúng là một trời một vực.   "Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo.   "Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng… Mẹ nuôi đẩy cậu ta một cái, cậu ta đột nhiên nổi giận: "Con nói cái gì? Chẳng lẽ mẹ lớn như vậy rồi, còn không nhìn ra những chuyện đó là thật hay giả sao? Trước đây mẹ làm gì? Mẹ có biết dạ dày là cơ quan cảm xúc không, con thấy nếu mẹ đối xử tốt với Trần Mộc một chút thì chị ấy cũng không đến nỗi bị ung thư khi còn trẻ như vậy." Nói xong, Trần Trì quay đầu bỏ chạy. SMKCha nuôi thấy tôi thực sự không muốn nói chuyện với họ, lại không chịu nổi sự mỉa mai của Nhậm Tiểu Lộ và Nhậm Tiểu Thiên, vội vàng để lại một tấm thẻ ngân hàng rồi dẫn mẹ nuôi đi. Nhậm Tiểu Thiên đuổi theo, nhét trả thẻ ngân hàng lại mới để họ đi. "Còn muốn chạy à, anh đây là dân thể thao đấy nhé." Nhậm Tiểu Thiên có vẻ đắc ý. Tôi không nhịn được cười. Hóa ra ngay cả trong lúc buồn nhất, cũng có những khoảnh khắc có thể bật cười, chỉ cần bên cạnh mình có người thân yêu. Đợi một lúc, mẹ vẫn chưa ra, tôi xuống lầu hóng gió, lại tình cờ nhìn thấy Trần Trì bên bồn hoa. 14 Cậu ta thấy tôi, bỗng đứng dậy, chặn trước mặt tôi. "Bác sĩ nói sao rồi? Chị không sao chứ?" Tôi lùi lại một bước, định quay người về bệnh viện, nhưng bị cậu ta nắm lấy cánh tay kéo lại. "Chị thật sự không định để ý đến em nữa sao? Tại sao chị lại không đồng ý lời mời kết bạn của em? Trước đây chị chưa bao giờ đối xử với em như vậy." "Bây giờ tôi không có sức đâu mà diễn kịch với cậu, nếu cậu muốn lợi dụng tôi để lấy lòng thương hại của bố mẹ cậu thì thôi đi." "Em không có!" Vành mắt cậu ta vậy mà đỏ lên, "Trước đây là em không hiểu chuyện, là em sai, bà nội luôn nói nếu không có chị, tất cả mọi thứ trong nhà đều là của em, nên... Nhưng bây giờ em đã biết, chỉ có chị mới thật lòng tốt với em, chỉ có chị mới không so đo với em, chị, chị đừng giận em nữa được không?" Thấy tôi không nói gì, cậu ta hít hít mũi, tỏ vẻ rất ấm ức, "Em chỉ nhận chị là chị gái, cô ta căn bản không xứng! Em đối xử tốt với chị ấy như vậy, vậy mà chị ấy lại nói xấu em sau lưng với bạn bè!" Đôi mắt cậu ta đầy vẻ ấm ức, dường như vẫn đang chờ tôi giống như trước đây, bất kể cậu ta đã làm những chuyện quá đáng với tôi đến mức nào, đều không so đo hiềm khích trước đó mà chủ động nói chuyện, an ủi cậu ta. Sinh ra đã được hưởng trọn vẹn tình yêu thương, cậu ta cảm thấy tất cả những điều này là lẽ đương nhiên. "Cậu đối xử tốt với chị ấy, chị ấy còn nói xấu cậu sau lưng?" Tôi nói: "Quả nhiên, hai người mới là anh em ruột." Trần Trì nhìn tôi không thể tin được.

Ai Nói Ta Là Giả Thiên KimTác giả: Mộng Phiến BốiTruyện Đô Thị01   "Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?"   Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.   "Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?"   Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý.   Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận.   Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú.   So với tôi, đúng là một trời một vực.   "Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo.   "Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng… Mẹ nuôi đẩy cậu ta một cái, cậu ta đột nhiên nổi giận: "Con nói cái gì? Chẳng lẽ mẹ lớn như vậy rồi, còn không nhìn ra những chuyện đó là thật hay giả sao? Trước đây mẹ làm gì? Mẹ có biết dạ dày là cơ quan cảm xúc không, con thấy nếu mẹ đối xử tốt với Trần Mộc một chút thì chị ấy cũng không đến nỗi bị ung thư khi còn trẻ như vậy." Nói xong, Trần Trì quay đầu bỏ chạy. SMKCha nuôi thấy tôi thực sự không muốn nói chuyện với họ, lại không chịu nổi sự mỉa mai của Nhậm Tiểu Lộ và Nhậm Tiểu Thiên, vội vàng để lại một tấm thẻ ngân hàng rồi dẫn mẹ nuôi đi. Nhậm Tiểu Thiên đuổi theo, nhét trả thẻ ngân hàng lại mới để họ đi. "Còn muốn chạy à, anh đây là dân thể thao đấy nhé." Nhậm Tiểu Thiên có vẻ đắc ý. Tôi không nhịn được cười. Hóa ra ngay cả trong lúc buồn nhất, cũng có những khoảnh khắc có thể bật cười, chỉ cần bên cạnh mình có người thân yêu. Đợi một lúc, mẹ vẫn chưa ra, tôi xuống lầu hóng gió, lại tình cờ nhìn thấy Trần Trì bên bồn hoa. 14 Cậu ta thấy tôi, bỗng đứng dậy, chặn trước mặt tôi. "Bác sĩ nói sao rồi? Chị không sao chứ?" Tôi lùi lại một bước, định quay người về bệnh viện, nhưng bị cậu ta nắm lấy cánh tay kéo lại. "Chị thật sự không định để ý đến em nữa sao? Tại sao chị lại không đồng ý lời mời kết bạn của em? Trước đây chị chưa bao giờ đối xử với em như vậy." "Bây giờ tôi không có sức đâu mà diễn kịch với cậu, nếu cậu muốn lợi dụng tôi để lấy lòng thương hại của bố mẹ cậu thì thôi đi." "Em không có!" Vành mắt cậu ta vậy mà đỏ lên, "Trước đây là em không hiểu chuyện, là em sai, bà nội luôn nói nếu không có chị, tất cả mọi thứ trong nhà đều là của em, nên... Nhưng bây giờ em đã biết, chỉ có chị mới thật lòng tốt với em, chỉ có chị mới không so đo với em, chị, chị đừng giận em nữa được không?" Thấy tôi không nói gì, cậu ta hít hít mũi, tỏ vẻ rất ấm ức, "Em chỉ nhận chị là chị gái, cô ta căn bản không xứng! Em đối xử tốt với chị ấy như vậy, vậy mà chị ấy lại nói xấu em sau lưng với bạn bè!" Đôi mắt cậu ta đầy vẻ ấm ức, dường như vẫn đang chờ tôi giống như trước đây, bất kể cậu ta đã làm những chuyện quá đáng với tôi đến mức nào, đều không so đo hiềm khích trước đó mà chủ động nói chuyện, an ủi cậu ta. Sinh ra đã được hưởng trọn vẹn tình yêu thương, cậu ta cảm thấy tất cả những điều này là lẽ đương nhiên. "Cậu đối xử tốt với chị ấy, chị ấy còn nói xấu cậu sau lưng?" Tôi nói: "Quả nhiên, hai người mới là anh em ruột." Trần Trì nhìn tôi không thể tin được.

Ai Nói Ta Là Giả Thiên KimTác giả: Mộng Phiến BốiTruyện Đô Thị01   "Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?"   Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.   "Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?"   Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý.   Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận.   Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú.   So với tôi, đúng là một trời một vực.   "Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo.   "Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng… Mẹ nuôi đẩy cậu ta một cái, cậu ta đột nhiên nổi giận: "Con nói cái gì? Chẳng lẽ mẹ lớn như vậy rồi, còn không nhìn ra những chuyện đó là thật hay giả sao? Trước đây mẹ làm gì? Mẹ có biết dạ dày là cơ quan cảm xúc không, con thấy nếu mẹ đối xử tốt với Trần Mộc một chút thì chị ấy cũng không đến nỗi bị ung thư khi còn trẻ như vậy." Nói xong, Trần Trì quay đầu bỏ chạy. SMKCha nuôi thấy tôi thực sự không muốn nói chuyện với họ, lại không chịu nổi sự mỉa mai của Nhậm Tiểu Lộ và Nhậm Tiểu Thiên, vội vàng để lại một tấm thẻ ngân hàng rồi dẫn mẹ nuôi đi. Nhậm Tiểu Thiên đuổi theo, nhét trả thẻ ngân hàng lại mới để họ đi. "Còn muốn chạy à, anh đây là dân thể thao đấy nhé." Nhậm Tiểu Thiên có vẻ đắc ý. Tôi không nhịn được cười. Hóa ra ngay cả trong lúc buồn nhất, cũng có những khoảnh khắc có thể bật cười, chỉ cần bên cạnh mình có người thân yêu. Đợi một lúc, mẹ vẫn chưa ra, tôi xuống lầu hóng gió, lại tình cờ nhìn thấy Trần Trì bên bồn hoa. 14 Cậu ta thấy tôi, bỗng đứng dậy, chặn trước mặt tôi. "Bác sĩ nói sao rồi? Chị không sao chứ?" Tôi lùi lại một bước, định quay người về bệnh viện, nhưng bị cậu ta nắm lấy cánh tay kéo lại. "Chị thật sự không định để ý đến em nữa sao? Tại sao chị lại không đồng ý lời mời kết bạn của em? Trước đây chị chưa bao giờ đối xử với em như vậy." "Bây giờ tôi không có sức đâu mà diễn kịch với cậu, nếu cậu muốn lợi dụng tôi để lấy lòng thương hại của bố mẹ cậu thì thôi đi." "Em không có!" Vành mắt cậu ta vậy mà đỏ lên, "Trước đây là em không hiểu chuyện, là em sai, bà nội luôn nói nếu không có chị, tất cả mọi thứ trong nhà đều là của em, nên... Nhưng bây giờ em đã biết, chỉ có chị mới thật lòng tốt với em, chỉ có chị mới không so đo với em, chị, chị đừng giận em nữa được không?" Thấy tôi không nói gì, cậu ta hít hít mũi, tỏ vẻ rất ấm ức, "Em chỉ nhận chị là chị gái, cô ta căn bản không xứng! Em đối xử tốt với chị ấy như vậy, vậy mà chị ấy lại nói xấu em sau lưng với bạn bè!" Đôi mắt cậu ta đầy vẻ ấm ức, dường như vẫn đang chờ tôi giống như trước đây, bất kể cậu ta đã làm những chuyện quá đáng với tôi đến mức nào, đều không so đo hiềm khích trước đó mà chủ động nói chuyện, an ủi cậu ta. Sinh ra đã được hưởng trọn vẹn tình yêu thương, cậu ta cảm thấy tất cả những điều này là lẽ đương nhiên. "Cậu đối xử tốt với chị ấy, chị ấy còn nói xấu cậu sau lưng?" Tôi nói: "Quả nhiên, hai người mới là anh em ruột." Trần Trì nhìn tôi không thể tin được.

Chương 17: Chương 17