Trước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “…
Chương 2: Chương 2
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “… Phụ thân nhìn ta đầy trìu mến, mỉm cười nói.Ta đương nhiên vui vẻ, vội vàng gật đầu.“Vào Đại Lý Tự năm năm, ta chưa từng nghỉ một ngày. Giờ mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi mấy hôm.”Đại ca nghiêm túc đáp.Từ khi bắt đầu tra án, huynh ấy càng ngày càng ít nói, lúc nào cũng trầm mặc, ở nhà hiếm khi thấy nở một nụ cười.Ta không biết với tính tình này của huynh ấy, cả đời có thể cưới được tẩu tẩu cho ta hay không nữa.“Đừng nói lời vô nghĩa nữa, khó có khi cả nhà đoàn tụ dùng bữa, mau ngồi xuống đi.”Mẫu thân lên tiếng, chúng ta lập tức an vị.Chẳng bao lâu sau, bát của ta liền bị chất đầy đồ ăn.“Cá này ngon lắm, ăn nhiều một chút, còn cái này nữa…”Phụ thân không động đến một miếng, chỉ liên tục gắp những món ta thích cho vào bát.Ngay cả đại ca lúc nào cũng khó dò cảm xúc, cũng kẹp một đũa cần tây ta ghét nhất bỏ vào bát ta.Chuyện này…Nhìn vào đáy mắt mẫu thân ẩn chứa nỗi xót xa, ta nào có thể không hiểu tâm tư bọn họ.Năm ta tám tuổi, ta cùng Tần Bách đính hôn, đến nay đã bảy năm.Mỗi năm, vào dịp Nguyên Tiêu, Đoan Ngọ, Trung Thu… chỉ cần là ngày lễ tết, chúng ta đều ở bên nhau.Ta tận mắt chứng kiến hắn từ một thiếu niên thanh tú, từng bước từng bước trưởng thành thành bậc đế vương trẻ tuổi như bây giờ.Nói rằng ta chẳng có chút tình ý nào với hắn, đó là lời dối trá.Dù sao, ta cũng đã bị những người xung quanh không ngừng nhắc nhở rằng hắn là vị hôn phu của ta, là người ta phải gắn bó cả đời.Vậy mà chính con người ấy, lại không một lời báo trước, lặng lẽ phản bội ta.Phụ thân, mẫu thân, đại ca không nhắc tới, ta cũng không muốn tự chuốc bực mình bằng cách nhắc đến cái tên Tần Bách kia. Cứ vui vẻ cùng người nhà ăn trọn bữa cơm đoàn viên này là được rồi.Chẳng ngờ sáng hôm sau, thái giám trong cung tới tuyên chỉ, nói rằng Tần Bách muốn gặp ta.Ở ngự thư phòng.“Thần nữ Vân Khanh tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế…”“Miễn lễ, không cần đa lễ.”Vừa quỳ xuống, Tần Bách đã vội vàng rời khỏi long vị, nhanh chóng bước đến đỡ ta dậy.Sau khi đứng vững, ta lặng lẽ thu tay về, lùi lại hai bước.“Trong lòng Khanh nhi có phải đang trách trẫm?”Tần Bách lên tiếng hỏi.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia“Thần nữ không dám. Bệ hạ là thiên tử, dưới một người trên vạn người, muốn cưới ai thì cưới, thần nữ nào dám nghị luận.”Ta cúi mắt, thản nhiên đáp.Tần Bách thở dài bất đắc dĩ.Hắn còn chưa kịp nói gì, một thái giám đã bước vào bẩm báo, nói Sở Huỳnh đến.“Nàng ấy tới làm gì?”Tần Bách vội vàng hỏi, sau đó lập tức cất bước đi nhanh về phía cửa, đến cuối cùng suýt nữa thì lao đến đỡ nàng ta.“Thân thể nàng còn yếu, muốn gặp trẫm thì sai người đến báo là được, trẫm tự mình tới thăm nàng, sao phải đích thân đi một chuyến thế này?”Giọng nói tràn đầy thương xót của Tần Bách vang lên phía sau. Ta quay đầu lại liền trông thấy Sở Huỳnh khoác phượng bào đỏ thẫm, yếu ớt tựa vào lòng hắn.“Bệ hạ xử lý quốc sự bận rộn, Huỳnh Huỳnh nào dám làm phiền người.”“Thần thiếp thấy bệ hạ sáng nay dùng bữa qua loa, đêm qua lại vất vả, trong lòng không yên tâm, bèn tự mình đến ngự thiện phòng làm ít điểm tâm mang qua.”Sở Huỳnh dịu dàng cất lời, giọng điệu mềm mại đến mức ngay cả ta, thân là nữ tử, cũng cảm thấy nàng thực sự khiến người ta xót thương.Hai người bọn họ đứng trước cửa, tình chàng ý thiếp một hồi lâu, mãi sau mới nhớ ra sự hiện diện của ta.“Ôi chao, đây chẳng phải là Vân tỷ tỷ sao? Tỷ tới từ bao giờ vậy? Bệ hạ, sao người không nói với thiếp một tiếng?”Sở Huỳnh làm bộ oán trách, nhẹ nhàng đánh lên người Tần Bách một cái.Hắn nắm lấy tay nàng, khẽ cười, ánh mắt đầy yêu chiều, dìu nàng đến bên ta.“Khanh nhi, đây là Huỳnh Huỳnh, ái nữ của Lễ bộ Thượng thư, hiện giờ là Hoàng hậu của trẫm.”Ta không đáp, chỉ nhàn nhạt liếc Tần Bách một cái.Sắc mặt hắn thoáng cứng lại, có chút bối rối.“Bệ hạ nói vậy, là muốn thần nữ hành lễ với Hoàng hậu nương nương sao?”Ta thản nhiên hỏi.“Không phải.”Hắn tránh ánh mắt ta, thấp giọng đáp.Ta nhìn sang Sở Huỳnh bên cạnh, nụ cười trên môi nàng ta lập tức cứng đờ.“Bệ hạ nói đúng, Vân tỷ tỷ thân phận cao quý hơn thiếp nhiều, sao có thể hành lễ với thiếp được chứ?”Chỉ trong thoáng chốc, Sở Huỳnh đã lấy lại nụ cười, dịu dàng nhìn ta.“Hồi nhỏ chúng ta đã từng gặp qua mấy lần, tỷ tỷ còn nhớ Huỳnh Huỳnh không?”Tần Bách nghe vậy, có phần ngạc nhiên, quay sang nhìn ta:“Khanh nhi và Huỳnh Huỳnh từng quen biết sao?”“Thần nữ nào dám trèo cao mà làm quen với nương nương?”
Phụ thân nhìn ta đầy trìu mến, mỉm cười nói.
Ta đương nhiên vui vẻ, vội vàng gật đầu.
“Vào Đại Lý Tự năm năm, ta chưa từng nghỉ một ngày. Giờ mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi mấy hôm.”
Đại ca nghiêm túc đáp.
Từ khi bắt đầu tra án, huynh ấy càng ngày càng ít nói, lúc nào cũng trầm mặc, ở nhà hiếm khi thấy nở một nụ cười.
Ta không biết với tính tình này của huynh ấy, cả đời có thể cưới được tẩu tẩu cho ta hay không nữa.
“Đừng nói lời vô nghĩa nữa, khó có khi cả nhà đoàn tụ dùng bữa, mau ngồi xuống đi.”
Mẫu thân lên tiếng, chúng ta lập tức an vị.
Chẳng bao lâu sau, bát của ta liền bị chất đầy đồ ăn.
“Cá này ngon lắm, ăn nhiều một chút, còn cái này nữa…”
Phụ thân không động đến một miếng, chỉ liên tục gắp những món ta thích cho vào bát.
Ngay cả đại ca lúc nào cũng khó dò cảm xúc, cũng kẹp một đũa cần tây ta ghét nhất bỏ vào bát ta.
Chuyện này…
Nhìn vào đáy mắt mẫu thân ẩn chứa nỗi xót xa, ta nào có thể không hiểu tâm tư bọn họ.
Năm ta tám tuổi, ta cùng Tần Bách đính hôn, đến nay đã bảy năm.
Mỗi năm, vào dịp Nguyên Tiêu, Đoan Ngọ, Trung Thu… chỉ cần là ngày lễ tết, chúng ta đều ở bên nhau.
Ta tận mắt chứng kiến hắn từ một thiếu niên thanh tú, từng bước từng bước trưởng thành thành bậc đế vương trẻ tuổi như bây giờ.
Nói rằng ta chẳng có chút tình ý nào với hắn, đó là lời dối trá.
Dù sao, ta cũng đã bị những người xung quanh không ngừng nhắc nhở rằng hắn là vị hôn phu của ta, là người ta phải gắn bó cả đời.
Vậy mà chính con người ấy, lại không một lời báo trước, lặng lẽ phản bội ta.
Phụ thân, mẫu thân, đại ca không nhắc tới, ta cũng không muốn tự chuốc bực mình bằng cách nhắc đến cái tên Tần Bách kia. Cứ vui vẻ cùng người nhà ăn trọn bữa cơm đoàn viên này là được rồi.
Chẳng ngờ sáng hôm sau, thái giám trong cung tới tuyên chỉ, nói rằng Tần Bách muốn gặp ta.
Ở ngự thư phòng.
“Thần nữ Vân Khanh tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế…”
“Miễn lễ, không cần đa lễ.”
Vừa quỳ xuống, Tần Bách đã vội vàng rời khỏi long vị, nhanh chóng bước đến đỡ ta dậy.
Sau khi đứng vững, ta lặng lẽ thu tay về, lùi lại hai bước.
“Trong lòng Khanh nhi có phải đang trách trẫm?”
Tần Bách lên tiếng hỏi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Thần nữ không dám. Bệ hạ là thiên tử, dưới một người trên vạn người, muốn cưới ai thì cưới, thần nữ nào dám nghị luận.”
Ta cúi mắt, thản nhiên đáp.
Tần Bách thở dài bất đắc dĩ.
Hắn còn chưa kịp nói gì, một thái giám đã bước vào bẩm báo, nói Sở Huỳnh đến.
“Nàng ấy tới làm gì?”
Tần Bách vội vàng hỏi, sau đó lập tức cất bước đi nhanh về phía cửa, đến cuối cùng suýt nữa thì lao đến đỡ nàng ta.
“Thân thể nàng còn yếu, muốn gặp trẫm thì sai người đến báo là được, trẫm tự mình tới thăm nàng, sao phải đích thân đi một chuyến thế này?”
Giọng nói tràn đầy thương xót của Tần Bách vang lên phía sau. Ta quay đầu lại liền trông thấy Sở Huỳnh khoác phượng bào đỏ thẫm, yếu ớt tựa vào lòng hắn.
“Bệ hạ xử lý quốc sự bận rộn, Huỳnh Huỳnh nào dám làm phiền người.”
“Thần thiếp thấy bệ hạ sáng nay dùng bữa qua loa, đêm qua lại vất vả, trong lòng không yên tâm, bèn tự mình đến ngự thiện phòng làm ít điểm tâm mang qua.”
Sở Huỳnh dịu dàng cất lời, giọng điệu mềm mại đến mức ngay cả ta, thân là nữ tử, cũng cảm thấy nàng thực sự khiến người ta xót thương.
Hai người bọn họ đứng trước cửa, tình chàng ý thiếp một hồi lâu, mãi sau mới nhớ ra sự hiện diện của ta.
“Ôi chao, đây chẳng phải là Vân tỷ tỷ sao? Tỷ tới từ bao giờ vậy? Bệ hạ, sao người không nói với thiếp một tiếng?”
Sở Huỳnh làm bộ oán trách, nhẹ nhàng đánh lên người Tần Bách một cái.
Hắn nắm lấy tay nàng, khẽ cười, ánh mắt đầy yêu chiều, dìu nàng đến bên ta.
“Khanh nhi, đây là Huỳnh Huỳnh, ái nữ của Lễ bộ Thượng thư, hiện giờ là Hoàng hậu của trẫm.”
Ta không đáp, chỉ nhàn nhạt liếc Tần Bách một cái.
Sắc mặt hắn thoáng cứng lại, có chút bối rối.
“Bệ hạ nói vậy, là muốn thần nữ hành lễ với Hoàng hậu nương nương sao?”
Ta thản nhiên hỏi.
“Không phải.”
Hắn tránh ánh mắt ta, thấp giọng đáp.
Ta nhìn sang Sở Huỳnh bên cạnh, nụ cười trên môi nàng ta lập tức cứng đờ.
“Bệ hạ nói đúng, Vân tỷ tỷ thân phận cao quý hơn thiếp nhiều, sao có thể hành lễ với thiếp được chứ?”
Chỉ trong thoáng chốc, Sở Huỳnh đã lấy lại nụ cười, dịu dàng nhìn ta.
“Hồi nhỏ chúng ta đã từng gặp qua mấy lần, tỷ tỷ còn nhớ Huỳnh Huỳnh không?”
Tần Bách nghe vậy, có phần ngạc nhiên, quay sang nhìn ta:
“Khanh nhi và Huỳnh Huỳnh từng quen biết sao?”
“Thần nữ nào dám trèo cao mà làm quen với nương nương?”
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “… Phụ thân nhìn ta đầy trìu mến, mỉm cười nói.Ta đương nhiên vui vẻ, vội vàng gật đầu.“Vào Đại Lý Tự năm năm, ta chưa từng nghỉ một ngày. Giờ mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi mấy hôm.”Đại ca nghiêm túc đáp.Từ khi bắt đầu tra án, huynh ấy càng ngày càng ít nói, lúc nào cũng trầm mặc, ở nhà hiếm khi thấy nở một nụ cười.Ta không biết với tính tình này của huynh ấy, cả đời có thể cưới được tẩu tẩu cho ta hay không nữa.“Đừng nói lời vô nghĩa nữa, khó có khi cả nhà đoàn tụ dùng bữa, mau ngồi xuống đi.”Mẫu thân lên tiếng, chúng ta lập tức an vị.Chẳng bao lâu sau, bát của ta liền bị chất đầy đồ ăn.“Cá này ngon lắm, ăn nhiều một chút, còn cái này nữa…”Phụ thân không động đến một miếng, chỉ liên tục gắp những món ta thích cho vào bát.Ngay cả đại ca lúc nào cũng khó dò cảm xúc, cũng kẹp một đũa cần tây ta ghét nhất bỏ vào bát ta.Chuyện này…Nhìn vào đáy mắt mẫu thân ẩn chứa nỗi xót xa, ta nào có thể không hiểu tâm tư bọn họ.Năm ta tám tuổi, ta cùng Tần Bách đính hôn, đến nay đã bảy năm.Mỗi năm, vào dịp Nguyên Tiêu, Đoan Ngọ, Trung Thu… chỉ cần là ngày lễ tết, chúng ta đều ở bên nhau.Ta tận mắt chứng kiến hắn từ một thiếu niên thanh tú, từng bước từng bước trưởng thành thành bậc đế vương trẻ tuổi như bây giờ.Nói rằng ta chẳng có chút tình ý nào với hắn, đó là lời dối trá.Dù sao, ta cũng đã bị những người xung quanh không ngừng nhắc nhở rằng hắn là vị hôn phu của ta, là người ta phải gắn bó cả đời.Vậy mà chính con người ấy, lại không một lời báo trước, lặng lẽ phản bội ta.Phụ thân, mẫu thân, đại ca không nhắc tới, ta cũng không muốn tự chuốc bực mình bằng cách nhắc đến cái tên Tần Bách kia. Cứ vui vẻ cùng người nhà ăn trọn bữa cơm đoàn viên này là được rồi.Chẳng ngờ sáng hôm sau, thái giám trong cung tới tuyên chỉ, nói rằng Tần Bách muốn gặp ta.Ở ngự thư phòng.“Thần nữ Vân Khanh tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế…”“Miễn lễ, không cần đa lễ.”Vừa quỳ xuống, Tần Bách đã vội vàng rời khỏi long vị, nhanh chóng bước đến đỡ ta dậy.Sau khi đứng vững, ta lặng lẽ thu tay về, lùi lại hai bước.“Trong lòng Khanh nhi có phải đang trách trẫm?”Tần Bách lên tiếng hỏi.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia“Thần nữ không dám. Bệ hạ là thiên tử, dưới một người trên vạn người, muốn cưới ai thì cưới, thần nữ nào dám nghị luận.”Ta cúi mắt, thản nhiên đáp.Tần Bách thở dài bất đắc dĩ.Hắn còn chưa kịp nói gì, một thái giám đã bước vào bẩm báo, nói Sở Huỳnh đến.“Nàng ấy tới làm gì?”Tần Bách vội vàng hỏi, sau đó lập tức cất bước đi nhanh về phía cửa, đến cuối cùng suýt nữa thì lao đến đỡ nàng ta.“Thân thể nàng còn yếu, muốn gặp trẫm thì sai người đến báo là được, trẫm tự mình tới thăm nàng, sao phải đích thân đi một chuyến thế này?”Giọng nói tràn đầy thương xót của Tần Bách vang lên phía sau. Ta quay đầu lại liền trông thấy Sở Huỳnh khoác phượng bào đỏ thẫm, yếu ớt tựa vào lòng hắn.“Bệ hạ xử lý quốc sự bận rộn, Huỳnh Huỳnh nào dám làm phiền người.”“Thần thiếp thấy bệ hạ sáng nay dùng bữa qua loa, đêm qua lại vất vả, trong lòng không yên tâm, bèn tự mình đến ngự thiện phòng làm ít điểm tâm mang qua.”Sở Huỳnh dịu dàng cất lời, giọng điệu mềm mại đến mức ngay cả ta, thân là nữ tử, cũng cảm thấy nàng thực sự khiến người ta xót thương.Hai người bọn họ đứng trước cửa, tình chàng ý thiếp một hồi lâu, mãi sau mới nhớ ra sự hiện diện của ta.“Ôi chao, đây chẳng phải là Vân tỷ tỷ sao? Tỷ tới từ bao giờ vậy? Bệ hạ, sao người không nói với thiếp một tiếng?”Sở Huỳnh làm bộ oán trách, nhẹ nhàng đánh lên người Tần Bách một cái.Hắn nắm lấy tay nàng, khẽ cười, ánh mắt đầy yêu chiều, dìu nàng đến bên ta.“Khanh nhi, đây là Huỳnh Huỳnh, ái nữ của Lễ bộ Thượng thư, hiện giờ là Hoàng hậu của trẫm.”Ta không đáp, chỉ nhàn nhạt liếc Tần Bách một cái.Sắc mặt hắn thoáng cứng lại, có chút bối rối.“Bệ hạ nói vậy, là muốn thần nữ hành lễ với Hoàng hậu nương nương sao?”Ta thản nhiên hỏi.“Không phải.”Hắn tránh ánh mắt ta, thấp giọng đáp.Ta nhìn sang Sở Huỳnh bên cạnh, nụ cười trên môi nàng ta lập tức cứng đờ.“Bệ hạ nói đúng, Vân tỷ tỷ thân phận cao quý hơn thiếp nhiều, sao có thể hành lễ với thiếp được chứ?”Chỉ trong thoáng chốc, Sở Huỳnh đã lấy lại nụ cười, dịu dàng nhìn ta.“Hồi nhỏ chúng ta đã từng gặp qua mấy lần, tỷ tỷ còn nhớ Huỳnh Huỳnh không?”Tần Bách nghe vậy, có phần ngạc nhiên, quay sang nhìn ta:“Khanh nhi và Huỳnh Huỳnh từng quen biết sao?”“Thần nữ nào dám trèo cao mà làm quen với nương nương?”