Ta tiếp nhận trâm, khẽ lắc đầu. Nàng cười nhạt một tiếng: "Cây trâm này, thưởng cho tỷ đó…" Ta nâng trâm trên tay, có chút lúng túng: "Trâm đẹp thế này, sao ta dám nhận…?" "Chẳng phải thứ gì quý giá, cứ cầm đi." "Thứ muội… tỷ cũng có một lễ vật muốn tặng muội, muội… có thể nhắm mắt lại chăng?" Nàng hơi cau mày, nhưng trước ánh mắt chờ mong của ta, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, nàng thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm lấy mặt, m/á/u tươi theo kẽ tay nhỏ xuống. Mà trong tay ta, trâm cài sắc bén vẫn còn vương m//á/u. Nhìn bàn tay đầy m.á/u, sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy nhìn vào gương, chỉ thấy một vết cắt sâu đến tận xương kéo dài gần nửa khuôn mặt. Nàng gào thét thê lương, lao về phía ta. Ta giữ chặt cánh tay đang vung tới, ép nàng xuống bàn, sau đó vẩy muối lên vết thương. Nàng quằn quại vì đau đớn. Ngoài trời, sấm chớp rền vang. Ánh chớp lóe sáng chiếu lên gương mặt ta, phản chiếu trong gương là nụ cười của ta, trên mặt vương vết m//á/u, tựa như…
Chương 6: Chương 6
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTác giả: Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa tiếp nhận trâm, khẽ lắc đầu. Nàng cười nhạt một tiếng: "Cây trâm này, thưởng cho tỷ đó…" Ta nâng trâm trên tay, có chút lúng túng: "Trâm đẹp thế này, sao ta dám nhận…?" "Chẳng phải thứ gì quý giá, cứ cầm đi." "Thứ muội… tỷ cũng có một lễ vật muốn tặng muội, muội… có thể nhắm mắt lại chăng?" Nàng hơi cau mày, nhưng trước ánh mắt chờ mong của ta, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, nàng thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm lấy mặt, m/á/u tươi theo kẽ tay nhỏ xuống. Mà trong tay ta, trâm cài sắc bén vẫn còn vương m//á/u. Nhìn bàn tay đầy m.á/u, sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy nhìn vào gương, chỉ thấy một vết cắt sâu đến tận xương kéo dài gần nửa khuôn mặt. Nàng gào thét thê lương, lao về phía ta. Ta giữ chặt cánh tay đang vung tới, ép nàng xuống bàn, sau đó vẩy muối lên vết thương. Nàng quằn quại vì đau đớn. Ngoài trời, sấm chớp rền vang. Ánh chớp lóe sáng chiếu lên gương mặt ta, phản chiếu trong gương là nụ cười của ta, trên mặt vương vết m//á/u, tựa như… Chẳng lẽ lần này ta lại gậy ông đập lưng ông sao?Bàn tay thô bạo của hắn bắt đầu sờ soạng khắp người ta.Ta cố giãy giụa nhưng không thoát được, chỉ có thể quay đầu, ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu U Lặc Hoài.Thế nhưng hắn chỉ điềm nhiên uống rượu, thậm chí còn chẳng buồn nhìn ta lấy một cái.Chẳng lẽ, hắn thực sự mặc kệ ta sao? Chén rượu ta rót cho hắn bị đặt sang một bên.Thì ra, hắn đã sớm biết có vấn đề.U Lặc Thoát bóp chặt cằm ta, ép ta uống hết xuân dược.Ta giãy giụa kịch liệt, nhưng vẫn bị sặc đến suýt nghẹt thở.Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó"Xin cứu ta..."Ta thực sự sợ hãi, khẽ cầu xin.Nhưng hắn vẫn dửng dưng, để mặc ta bị kéo đi ngày một xa.Tuyệt vọng nhìn bóng lưng hắn thẳng tắp, ta bỗng bị U Lặc Thoát vác lên vai.Xung quanh vang lên những tiếng hò reo.Bắc Địch vốn là nơi hoang dã, yến tiệc thường xảy ra cảnh nô lệ bị khách nhân bắt đi làm trò tiêu khiển.Lão ném ta xuống, điên cuồng xé rách y phục ta.Ta ra sức phản kháng.Trong giây phút tuyệt vọng, đột nhiên, áp lực trên người nhẹ hẳn.U Lặc Thoát bị đẩy ngã.Chớp mắt, ta đã được ôm vào trong lòng U Lặc Hoài."Tiểu Khả Hãn! Ngài làm gì vậy?!"U Lặc Thoát gầm lên, giận dữ."Vương thúc, nàng là nữ nhân của ta."U Lặc Thoát nhìn hắn thật lâu, ánh mắt như dã thú nhe nanh.Ta nắm chặt tay, cơ thể bắt đầu nóng bừng, xuân dược đã phát tác.Ta ôm chặt lấy U Lặc Hoài, tham lam vuốt ve, hôn lên gương mặt góc cạnh của hắn."Tiểu Khả Hãn...""Ta... mến mộ ngài..."Thiếu niên vẫn lạnh lùng như trước, nhưng ta dán sát vào hắn, liền cảm nhận được phản ứng của hắn đang dần thức tỉnh.Ta nở nụ cười yêu mị.Xem ra, hắn không phải không được.Cuối cùng, ta cũng có thể chiếm lấy hắn!Nhưng khi ta sắp hôn lên môi hắn, đột nhiên có một viên thuốc bị nhét vào miệng ta.Một luồng khí lạnh ùa đến, thiêu đốt trong người dần dịu xuống.…Hắn rốt cuộc có được hay không? "Về trướng của ngươi đi."Hắn hờ hững nói, ánh mắt như thể chỉ cần chạm vào ta cũng khiến hắn g//hê t/ở/m.Nỗi nhục nhã trào dâng trong lòng.Hắn chưa từng gặp Tô Lạc Lạc, vậy mà vẫn nguyện vì nàng ta mà giữ mình trong sạch?Nếu là nàng, có lẽ mọi chuyện đã thành rồi.Ta có gì thua kém nàng?Nếu không phải số phận trêu đùa, ta lẽ ra đã trở thành thái tử phi của Triệu Phỉ, đâu đến mức cam chịu thân phận thấp hèn thế này?Ta cắn răng, quay đầu chạy đi, vừa chạy vừa khóc.Ta hận bản thân đê tiện.Hận U Lặc Hoài, kẻ được định sẵn sẽ gi//ế/t ta.Mưa lớn trút xuống như thác đổ, ta ngã nhào vào vũng bùn lầy lội. Muốn bò dậy, tay chân giãy giụa, nhưng càng vùng vẫy, ta lại càng lấm lem, thảm hại không kể xiết.Ta, từ một tiểu thư khuê các cao quý, nay hóa thành nô lệ hèn mọn nhất.Còn nàng, Tô Lạc Lạc, vẫn cao cao tại thượng, thanh khiết không vết nhơ.Cớ gì nàng được như vậy?Không tranh, không đoạt, lại dễ dàng cướp đi trái tim Ô Lặc Hoài?Chỉ là một thứ nữ ngu dốt, lấy đâu tư cách để trở thành mẫu nghi thiên hạ?
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTác giả: Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa tiếp nhận trâm, khẽ lắc đầu. Nàng cười nhạt một tiếng: "Cây trâm này, thưởng cho tỷ đó…" Ta nâng trâm trên tay, có chút lúng túng: "Trâm đẹp thế này, sao ta dám nhận…?" "Chẳng phải thứ gì quý giá, cứ cầm đi." "Thứ muội… tỷ cũng có một lễ vật muốn tặng muội, muội… có thể nhắm mắt lại chăng?" Nàng hơi cau mày, nhưng trước ánh mắt chờ mong của ta, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, nàng thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm lấy mặt, m/á/u tươi theo kẽ tay nhỏ xuống. Mà trong tay ta, trâm cài sắc bén vẫn còn vương m//á/u. Nhìn bàn tay đầy m.á/u, sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy nhìn vào gương, chỉ thấy một vết cắt sâu đến tận xương kéo dài gần nửa khuôn mặt. Nàng gào thét thê lương, lao về phía ta. Ta giữ chặt cánh tay đang vung tới, ép nàng xuống bàn, sau đó vẩy muối lên vết thương. Nàng quằn quại vì đau đớn. Ngoài trời, sấm chớp rền vang. Ánh chớp lóe sáng chiếu lên gương mặt ta, phản chiếu trong gương là nụ cười của ta, trên mặt vương vết m//á/u, tựa như… Chẳng lẽ lần này ta lại gậy ông đập lưng ông sao?Bàn tay thô bạo của hắn bắt đầu sờ soạng khắp người ta.Ta cố giãy giụa nhưng không thoát được, chỉ có thể quay đầu, ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu U Lặc Hoài.Thế nhưng hắn chỉ điềm nhiên uống rượu, thậm chí còn chẳng buồn nhìn ta lấy một cái.Chẳng lẽ, hắn thực sự mặc kệ ta sao? Chén rượu ta rót cho hắn bị đặt sang một bên.Thì ra, hắn đã sớm biết có vấn đề.U Lặc Thoát bóp chặt cằm ta, ép ta uống hết xuân dược.Ta giãy giụa kịch liệt, nhưng vẫn bị sặc đến suýt nghẹt thở.Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó"Xin cứu ta..."Ta thực sự sợ hãi, khẽ cầu xin.Nhưng hắn vẫn dửng dưng, để mặc ta bị kéo đi ngày một xa.Tuyệt vọng nhìn bóng lưng hắn thẳng tắp, ta bỗng bị U Lặc Thoát vác lên vai.Xung quanh vang lên những tiếng hò reo.Bắc Địch vốn là nơi hoang dã, yến tiệc thường xảy ra cảnh nô lệ bị khách nhân bắt đi làm trò tiêu khiển.Lão ném ta xuống, điên cuồng xé rách y phục ta.Ta ra sức phản kháng.Trong giây phút tuyệt vọng, đột nhiên, áp lực trên người nhẹ hẳn.U Lặc Thoát bị đẩy ngã.Chớp mắt, ta đã được ôm vào trong lòng U Lặc Hoài."Tiểu Khả Hãn! Ngài làm gì vậy?!"U Lặc Thoát gầm lên, giận dữ."Vương thúc, nàng là nữ nhân của ta."U Lặc Thoát nhìn hắn thật lâu, ánh mắt như dã thú nhe nanh.Ta nắm chặt tay, cơ thể bắt đầu nóng bừng, xuân dược đã phát tác.Ta ôm chặt lấy U Lặc Hoài, tham lam vuốt ve, hôn lên gương mặt góc cạnh của hắn."Tiểu Khả Hãn...""Ta... mến mộ ngài..."Thiếu niên vẫn lạnh lùng như trước, nhưng ta dán sát vào hắn, liền cảm nhận được phản ứng của hắn đang dần thức tỉnh.Ta nở nụ cười yêu mị.Xem ra, hắn không phải không được.Cuối cùng, ta cũng có thể chiếm lấy hắn!Nhưng khi ta sắp hôn lên môi hắn, đột nhiên có một viên thuốc bị nhét vào miệng ta.Một luồng khí lạnh ùa đến, thiêu đốt trong người dần dịu xuống.…Hắn rốt cuộc có được hay không? "Về trướng của ngươi đi."Hắn hờ hững nói, ánh mắt như thể chỉ cần chạm vào ta cũng khiến hắn g//hê t/ở/m.Nỗi nhục nhã trào dâng trong lòng.Hắn chưa từng gặp Tô Lạc Lạc, vậy mà vẫn nguyện vì nàng ta mà giữ mình trong sạch?Nếu là nàng, có lẽ mọi chuyện đã thành rồi.Ta có gì thua kém nàng?Nếu không phải số phận trêu đùa, ta lẽ ra đã trở thành thái tử phi của Triệu Phỉ, đâu đến mức cam chịu thân phận thấp hèn thế này?Ta cắn răng, quay đầu chạy đi, vừa chạy vừa khóc.Ta hận bản thân đê tiện.Hận U Lặc Hoài, kẻ được định sẵn sẽ gi//ế/t ta.Mưa lớn trút xuống như thác đổ, ta ngã nhào vào vũng bùn lầy lội. Muốn bò dậy, tay chân giãy giụa, nhưng càng vùng vẫy, ta lại càng lấm lem, thảm hại không kể xiết.Ta, từ một tiểu thư khuê các cao quý, nay hóa thành nô lệ hèn mọn nhất.Còn nàng, Tô Lạc Lạc, vẫn cao cao tại thượng, thanh khiết không vết nhơ.Cớ gì nàng được như vậy?Không tranh, không đoạt, lại dễ dàng cướp đi trái tim Ô Lặc Hoài?Chỉ là một thứ nữ ngu dốt, lấy đâu tư cách để trở thành mẫu nghi thiên hạ?
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTác giả: Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa tiếp nhận trâm, khẽ lắc đầu. Nàng cười nhạt một tiếng: "Cây trâm này, thưởng cho tỷ đó…" Ta nâng trâm trên tay, có chút lúng túng: "Trâm đẹp thế này, sao ta dám nhận…?" "Chẳng phải thứ gì quý giá, cứ cầm đi." "Thứ muội… tỷ cũng có một lễ vật muốn tặng muội, muội… có thể nhắm mắt lại chăng?" Nàng hơi cau mày, nhưng trước ánh mắt chờ mong của ta, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, nàng thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm lấy mặt, m/á/u tươi theo kẽ tay nhỏ xuống. Mà trong tay ta, trâm cài sắc bén vẫn còn vương m//á/u. Nhìn bàn tay đầy m.á/u, sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy nhìn vào gương, chỉ thấy một vết cắt sâu đến tận xương kéo dài gần nửa khuôn mặt. Nàng gào thét thê lương, lao về phía ta. Ta giữ chặt cánh tay đang vung tới, ép nàng xuống bàn, sau đó vẩy muối lên vết thương. Nàng quằn quại vì đau đớn. Ngoài trời, sấm chớp rền vang. Ánh chớp lóe sáng chiếu lên gương mặt ta, phản chiếu trong gương là nụ cười của ta, trên mặt vương vết m//á/u, tựa như… Chẳng lẽ lần này ta lại gậy ông đập lưng ông sao?Bàn tay thô bạo của hắn bắt đầu sờ soạng khắp người ta.Ta cố giãy giụa nhưng không thoát được, chỉ có thể quay đầu, ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu U Lặc Hoài.Thế nhưng hắn chỉ điềm nhiên uống rượu, thậm chí còn chẳng buồn nhìn ta lấy một cái.Chẳng lẽ, hắn thực sự mặc kệ ta sao? Chén rượu ta rót cho hắn bị đặt sang một bên.Thì ra, hắn đã sớm biết có vấn đề.U Lặc Thoát bóp chặt cằm ta, ép ta uống hết xuân dược.Ta giãy giụa kịch liệt, nhưng vẫn bị sặc đến suýt nghẹt thở.Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó"Xin cứu ta..."Ta thực sự sợ hãi, khẽ cầu xin.Nhưng hắn vẫn dửng dưng, để mặc ta bị kéo đi ngày một xa.Tuyệt vọng nhìn bóng lưng hắn thẳng tắp, ta bỗng bị U Lặc Thoát vác lên vai.Xung quanh vang lên những tiếng hò reo.Bắc Địch vốn là nơi hoang dã, yến tiệc thường xảy ra cảnh nô lệ bị khách nhân bắt đi làm trò tiêu khiển.Lão ném ta xuống, điên cuồng xé rách y phục ta.Ta ra sức phản kháng.Trong giây phút tuyệt vọng, đột nhiên, áp lực trên người nhẹ hẳn.U Lặc Thoát bị đẩy ngã.Chớp mắt, ta đã được ôm vào trong lòng U Lặc Hoài."Tiểu Khả Hãn! Ngài làm gì vậy?!"U Lặc Thoát gầm lên, giận dữ."Vương thúc, nàng là nữ nhân của ta."U Lặc Thoát nhìn hắn thật lâu, ánh mắt như dã thú nhe nanh.Ta nắm chặt tay, cơ thể bắt đầu nóng bừng, xuân dược đã phát tác.Ta ôm chặt lấy U Lặc Hoài, tham lam vuốt ve, hôn lên gương mặt góc cạnh của hắn."Tiểu Khả Hãn...""Ta... mến mộ ngài..."Thiếu niên vẫn lạnh lùng như trước, nhưng ta dán sát vào hắn, liền cảm nhận được phản ứng của hắn đang dần thức tỉnh.Ta nở nụ cười yêu mị.Xem ra, hắn không phải không được.Cuối cùng, ta cũng có thể chiếm lấy hắn!Nhưng khi ta sắp hôn lên môi hắn, đột nhiên có một viên thuốc bị nhét vào miệng ta.Một luồng khí lạnh ùa đến, thiêu đốt trong người dần dịu xuống.…Hắn rốt cuộc có được hay không? "Về trướng của ngươi đi."Hắn hờ hững nói, ánh mắt như thể chỉ cần chạm vào ta cũng khiến hắn g//hê t/ở/m.Nỗi nhục nhã trào dâng trong lòng.Hắn chưa từng gặp Tô Lạc Lạc, vậy mà vẫn nguyện vì nàng ta mà giữ mình trong sạch?Nếu là nàng, có lẽ mọi chuyện đã thành rồi.Ta có gì thua kém nàng?Nếu không phải số phận trêu đùa, ta lẽ ra đã trở thành thái tử phi của Triệu Phỉ, đâu đến mức cam chịu thân phận thấp hèn thế này?Ta cắn răng, quay đầu chạy đi, vừa chạy vừa khóc.Ta hận bản thân đê tiện.Hận U Lặc Hoài, kẻ được định sẵn sẽ gi//ế/t ta.Mưa lớn trút xuống như thác đổ, ta ngã nhào vào vũng bùn lầy lội. Muốn bò dậy, tay chân giãy giụa, nhưng càng vùng vẫy, ta lại càng lấm lem, thảm hại không kể xiết.Ta, từ một tiểu thư khuê các cao quý, nay hóa thành nô lệ hèn mọn nhất.Còn nàng, Tô Lạc Lạc, vẫn cao cao tại thượng, thanh khiết không vết nhơ.Cớ gì nàng được như vậy?Không tranh, không đoạt, lại dễ dàng cướp đi trái tim Ô Lặc Hoài?Chỉ là một thứ nữ ngu dốt, lấy đâu tư cách để trở thành mẫu nghi thiên hạ?