Ta tiếp nhận trâm, khẽ lắc đầu. Nàng cười nhạt một tiếng: "Cây trâm này, thưởng cho tỷ đó…" Ta nâng trâm trên tay, có chút lúng túng: "Trâm đẹp thế này, sao ta dám nhận…?" "Chẳng phải thứ gì quý giá, cứ cầm đi." "Thứ muội… tỷ cũng có một lễ vật muốn tặng muội, muội… có thể nhắm mắt lại chăng?" Nàng hơi cau mày, nhưng trước ánh mắt chờ mong của ta, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, nàng thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm lấy mặt, m/á/u tươi theo kẽ tay nhỏ xuống. Mà trong tay ta, trâm cài sắc bén vẫn còn vương m//á/u. Nhìn bàn tay đầy m.á/u, sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy nhìn vào gương, chỉ thấy một vết cắt sâu đến tận xương kéo dài gần nửa khuôn mặt. Nàng gào thét thê lương, lao về phía ta. Ta giữ chặt cánh tay đang vung tới, ép nàng xuống bàn, sau đó vẩy muối lên vết thương. Nàng quằn quại vì đau đớn. Ngoài trời, sấm chớp rền vang. Ánh chớp lóe sáng chiếu lên gương mặt ta, phản chiếu trong gương là nụ cười của ta, trên mặt vương vết m//á/u, tựa như…
Chương 23: Chương 23
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTác giả: Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa tiếp nhận trâm, khẽ lắc đầu. Nàng cười nhạt một tiếng: "Cây trâm này, thưởng cho tỷ đó…" Ta nâng trâm trên tay, có chút lúng túng: "Trâm đẹp thế này, sao ta dám nhận…?" "Chẳng phải thứ gì quý giá, cứ cầm đi." "Thứ muội… tỷ cũng có một lễ vật muốn tặng muội, muội… có thể nhắm mắt lại chăng?" Nàng hơi cau mày, nhưng trước ánh mắt chờ mong của ta, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, nàng thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm lấy mặt, m/á/u tươi theo kẽ tay nhỏ xuống. Mà trong tay ta, trâm cài sắc bén vẫn còn vương m//á/u. Nhìn bàn tay đầy m.á/u, sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy nhìn vào gương, chỉ thấy một vết cắt sâu đến tận xương kéo dài gần nửa khuôn mặt. Nàng gào thét thê lương, lao về phía ta. Ta giữ chặt cánh tay đang vung tới, ép nàng xuống bàn, sau đó vẩy muối lên vết thương. Nàng quằn quại vì đau đớn. Ngoài trời, sấm chớp rền vang. Ánh chớp lóe sáng chiếu lên gương mặt ta, phản chiếu trong gương là nụ cười của ta, trên mặt vương vết m//á/u, tựa như… “Vân Khê tiểu thư, người không sai. Bị vây trong sương mù, mấy ai có thể nhìn thấu?”“Vậy ta phải làm sao mới có thể thay đổi tất cả?”Ánh nắng xuyên qua bóng cây, chiếu lên gương mặt hắn.Ta nghe được giọng nói trong trẻo của hắn, như một bông tuyết rơi xuống giữa cõi lòng đầy hoang mang của ta.“Tiểu thư, người phải vén màn sương ấy lên.”“Ta nên làm thế nào đây?”“Khi lòng không loạn, mới có thể thấu triệt.”Khoảnh khắc ấy, sương mù trước mắt ta dường như thật sự mỏng đi đôi chút.Chân tướng, tựa hồ ẩn hiện phía sau lớp màn mờ ảo ấy.Ta và Vân Sinh đã trải qua một đoạn ngày tháng yên bình.Là phế Thái tử và Thái tử phi, chúng ta bị vứt bỏ vào một góc, tựa như đã bị thiên hạ lãng quên.Cho đến một ngày kia, khi ta đang thả diều ngoài sân, bất chợt va vào lòng một người.Ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy Ô Lặc Hoài.Hắn đỡ lấy ta, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc.“Cô nương, không sao chứ?”Hắn hỏi ta.Quả nhiên, hắn đã không còn nhận ra ta nữa.Nhưng lúc này, hắn đã đánh mất ký ức về ta, giữa đôi mày không còn vẻ u tối, tàn nhẫn. Ánh mắt hắn sáng rực, lại trở về thành thiếu niên từng tung hoành trên thảo nguyên rộng lớn, vui vẻ vô ưu.Hắn quên đi những phản bội và tổn thương. Không có ta, hắn vẫn thiện lương, chính trực, bao dung. Tương lai của hắn sẽ rạng rỡ, hắn sẽ sống thật tốt.Có lẽ, như vậy là tốt nhất.Khoảnh khắc ấy, ta chợt cảm thấy nhẹ lòng.Ta mỉm cười, khẽ lắc đầu.Rồi quay người rời đi, từng bước một, chính thức bước ra khỏi cuộc đời hắn.Ta nghe thấy Cách Mã nói với hắn rằng, hôn kỳ giữa hắn và Tô Lạc Lạc sẽ cử hành sau mười ngày nữa.Bọn họ vốn dĩ chính là một đôi trời định.“Cô nương.”Ô Lặc Hoài đột nhiên gọi ta lại.Ta khựng bước, tim đập dồn dập.“Diều của cô.”Ta xoay người, vươn tay đón lấy, không dám nhìn hắn, sợ rằng chỉ cần một ánh mắt thôi, lệ sẽ không kìm được mà rơi xuống.Nhưng hắn không buông tay, mà chỉ ngẩn người nhìn ta:“Chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”Tim ta lỡ mất một nhịp, ngước mắt nhìn hắn.Ta vừa mong hắn nhớ lại, lại không muốn hắn hồi tưởng về quá khứ đau thương kia.Cuối cùng, ta chỉ mỉm cười, lắc đầu:“Chưa từng.”Ta xoay người rời đi, nhưng phía sau liền vang lên tiếng kinh hô của Cách Mã.“Tiểu Khả Hãn, ngài làm sao vậy?!”Ta ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Ô Lặc Hoài một tay ôm trán, ngồi sụp xuống đất, sắc mặt đầy đau đớn.Cách Mã hoảng hốt:“Ngài lại đau đầu sao?! Để ta đi gọi thái y!”Ta nhịn không được chạy đến bên hắn:“Ngươi làm sao vậy?!”Hắn nắm chặt lấy cánh tay ta, đôi mày nhíu chặt:“Chúng ta thật sự chưa từng gặp sao?”“Vì sao ngươi lại hỏi ta như vậy?”“Gần đây ta luôn nhớ đến vài mảnh ký ức vụn vặt, trong đó có một cô nương… rất giống ngươi.”Ta chợt hiểu ra, cơn đau đầu của hắn là do hắn đang giãy giụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của kẻ cầm bút. Càng nhớ về ta, hắn càng đau đớn.Ta bi thương nhìn hắn.Quá khứ của chúng ta, chỉ là một giấc mộng đẹp nhưng vỡ vụn.Mộng, nên tỉnh rồi.“Tiểu Khả Hãn, ngươi tin vào số mệnh chăng?”Hắn khẽ động dung, bàn tay đang nắm lấy ta càng siết chặt hơn:“Ta không tin.”Ta cười nhẹ:“Ta từng không tin, nhưng nay, ta đã nhận mệnh.”Ta muốn nói với hắn, buông bỏ đi, đừng nhớ đến ta nữa, đừng phản kháng nữa, hãy an tâm sống cuộc đời thuộc về hắn.Vô dụng thôi, ta đã thử rồi.Ta xoay người rời đi, nhưng chưa đi được bao xa, đã ngã quỵ giữa đường.Khi ta tỉnh lại, thanh âm đầu tiên lọt vào tai là của Tô Lạc Lạc.“Thật là quái lạ.”Nàng ta nói.Ta mở mắt:“Tô Lạc Lạc, ngươi lại muốn làm gì?”“À, ngươi tỉnh rồi? Thật xin lỗi nha, vốn dĩ ta không định kết thúc câu chuyện sớm như vậy, nhưng Ô Lặc Hoài lại bắt đầu nhớ ra ngươi rồi. Ta chỉ có thể nhanh chóng bắt ngươi về.”Kết cục của câu chuyện?Không phải là Ô Lặc Hoài b.ắ.n một mũi tên xuyên tim ta, rồi phong Tô Lạc Lạc làm Hoàng hậu sao?Ta đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang đứng bên vách núi.Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.Tô Lạc Lạc đưa cho ta một con d.a.o găm.“Mau! Gi/ế/t ta đi!”Nàng ta nói.“Phải chăng là giả vờ gi/ế/t ngươi, rồi để Ô Lặc Hoài một tiễn xuyên tim ta?”“Đúng! Mau lên! Bọn họ sắp đến rồi.”Ta nhìn nàng ta, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTác giả: Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa tiếp nhận trâm, khẽ lắc đầu. Nàng cười nhạt một tiếng: "Cây trâm này, thưởng cho tỷ đó…" Ta nâng trâm trên tay, có chút lúng túng: "Trâm đẹp thế này, sao ta dám nhận…?" "Chẳng phải thứ gì quý giá, cứ cầm đi." "Thứ muội… tỷ cũng có một lễ vật muốn tặng muội, muội… có thể nhắm mắt lại chăng?" Nàng hơi cau mày, nhưng trước ánh mắt chờ mong của ta, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, nàng thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm lấy mặt, m/á/u tươi theo kẽ tay nhỏ xuống. Mà trong tay ta, trâm cài sắc bén vẫn còn vương m//á/u. Nhìn bàn tay đầy m.á/u, sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy nhìn vào gương, chỉ thấy một vết cắt sâu đến tận xương kéo dài gần nửa khuôn mặt. Nàng gào thét thê lương, lao về phía ta. Ta giữ chặt cánh tay đang vung tới, ép nàng xuống bàn, sau đó vẩy muối lên vết thương. Nàng quằn quại vì đau đớn. Ngoài trời, sấm chớp rền vang. Ánh chớp lóe sáng chiếu lên gương mặt ta, phản chiếu trong gương là nụ cười của ta, trên mặt vương vết m//á/u, tựa như… “Vân Khê tiểu thư, người không sai. Bị vây trong sương mù, mấy ai có thể nhìn thấu?”“Vậy ta phải làm sao mới có thể thay đổi tất cả?”Ánh nắng xuyên qua bóng cây, chiếu lên gương mặt hắn.Ta nghe được giọng nói trong trẻo của hắn, như một bông tuyết rơi xuống giữa cõi lòng đầy hoang mang của ta.“Tiểu thư, người phải vén màn sương ấy lên.”“Ta nên làm thế nào đây?”“Khi lòng không loạn, mới có thể thấu triệt.”Khoảnh khắc ấy, sương mù trước mắt ta dường như thật sự mỏng đi đôi chút.Chân tướng, tựa hồ ẩn hiện phía sau lớp màn mờ ảo ấy.Ta và Vân Sinh đã trải qua một đoạn ngày tháng yên bình.Là phế Thái tử và Thái tử phi, chúng ta bị vứt bỏ vào một góc, tựa như đã bị thiên hạ lãng quên.Cho đến một ngày kia, khi ta đang thả diều ngoài sân, bất chợt va vào lòng một người.Ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy Ô Lặc Hoài.Hắn đỡ lấy ta, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc.“Cô nương, không sao chứ?”Hắn hỏi ta.Quả nhiên, hắn đã không còn nhận ra ta nữa.Nhưng lúc này, hắn đã đánh mất ký ức về ta, giữa đôi mày không còn vẻ u tối, tàn nhẫn. Ánh mắt hắn sáng rực, lại trở về thành thiếu niên từng tung hoành trên thảo nguyên rộng lớn, vui vẻ vô ưu.Hắn quên đi những phản bội và tổn thương. Không có ta, hắn vẫn thiện lương, chính trực, bao dung. Tương lai của hắn sẽ rạng rỡ, hắn sẽ sống thật tốt.Có lẽ, như vậy là tốt nhất.Khoảnh khắc ấy, ta chợt cảm thấy nhẹ lòng.Ta mỉm cười, khẽ lắc đầu.Rồi quay người rời đi, từng bước một, chính thức bước ra khỏi cuộc đời hắn.Ta nghe thấy Cách Mã nói với hắn rằng, hôn kỳ giữa hắn và Tô Lạc Lạc sẽ cử hành sau mười ngày nữa.Bọn họ vốn dĩ chính là một đôi trời định.“Cô nương.”Ô Lặc Hoài đột nhiên gọi ta lại.Ta khựng bước, tim đập dồn dập.“Diều của cô.”Ta xoay người, vươn tay đón lấy, không dám nhìn hắn, sợ rằng chỉ cần một ánh mắt thôi, lệ sẽ không kìm được mà rơi xuống.Nhưng hắn không buông tay, mà chỉ ngẩn người nhìn ta:“Chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”Tim ta lỡ mất một nhịp, ngước mắt nhìn hắn.Ta vừa mong hắn nhớ lại, lại không muốn hắn hồi tưởng về quá khứ đau thương kia.Cuối cùng, ta chỉ mỉm cười, lắc đầu:“Chưa từng.”Ta xoay người rời đi, nhưng phía sau liền vang lên tiếng kinh hô của Cách Mã.“Tiểu Khả Hãn, ngài làm sao vậy?!”Ta ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Ô Lặc Hoài một tay ôm trán, ngồi sụp xuống đất, sắc mặt đầy đau đớn.Cách Mã hoảng hốt:“Ngài lại đau đầu sao?! Để ta đi gọi thái y!”Ta nhịn không được chạy đến bên hắn:“Ngươi làm sao vậy?!”Hắn nắm chặt lấy cánh tay ta, đôi mày nhíu chặt:“Chúng ta thật sự chưa từng gặp sao?”“Vì sao ngươi lại hỏi ta như vậy?”“Gần đây ta luôn nhớ đến vài mảnh ký ức vụn vặt, trong đó có một cô nương… rất giống ngươi.”Ta chợt hiểu ra, cơn đau đầu của hắn là do hắn đang giãy giụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của kẻ cầm bút. Càng nhớ về ta, hắn càng đau đớn.Ta bi thương nhìn hắn.Quá khứ của chúng ta, chỉ là một giấc mộng đẹp nhưng vỡ vụn.Mộng, nên tỉnh rồi.“Tiểu Khả Hãn, ngươi tin vào số mệnh chăng?”Hắn khẽ động dung, bàn tay đang nắm lấy ta càng siết chặt hơn:“Ta không tin.”Ta cười nhẹ:“Ta từng không tin, nhưng nay, ta đã nhận mệnh.”Ta muốn nói với hắn, buông bỏ đi, đừng nhớ đến ta nữa, đừng phản kháng nữa, hãy an tâm sống cuộc đời thuộc về hắn.Vô dụng thôi, ta đã thử rồi.Ta xoay người rời đi, nhưng chưa đi được bao xa, đã ngã quỵ giữa đường.Khi ta tỉnh lại, thanh âm đầu tiên lọt vào tai là của Tô Lạc Lạc.“Thật là quái lạ.”Nàng ta nói.Ta mở mắt:“Tô Lạc Lạc, ngươi lại muốn làm gì?”“À, ngươi tỉnh rồi? Thật xin lỗi nha, vốn dĩ ta không định kết thúc câu chuyện sớm như vậy, nhưng Ô Lặc Hoài lại bắt đầu nhớ ra ngươi rồi. Ta chỉ có thể nhanh chóng bắt ngươi về.”Kết cục của câu chuyện?Không phải là Ô Lặc Hoài b.ắ.n một mũi tên xuyên tim ta, rồi phong Tô Lạc Lạc làm Hoàng hậu sao?Ta đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang đứng bên vách núi.Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.Tô Lạc Lạc đưa cho ta một con d.a.o găm.“Mau! Gi/ế/t ta đi!”Nàng ta nói.“Phải chăng là giả vờ gi/ế/t ngươi, rồi để Ô Lặc Hoài một tiễn xuyên tim ta?”“Đúng! Mau lên! Bọn họ sắp đến rồi.”Ta nhìn nàng ta, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTác giả: Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa tiếp nhận trâm, khẽ lắc đầu. Nàng cười nhạt một tiếng: "Cây trâm này, thưởng cho tỷ đó…" Ta nâng trâm trên tay, có chút lúng túng: "Trâm đẹp thế này, sao ta dám nhận…?" "Chẳng phải thứ gì quý giá, cứ cầm đi." "Thứ muội… tỷ cũng có một lễ vật muốn tặng muội, muội… có thể nhắm mắt lại chăng?" Nàng hơi cau mày, nhưng trước ánh mắt chờ mong của ta, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, nàng thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm lấy mặt, m/á/u tươi theo kẽ tay nhỏ xuống. Mà trong tay ta, trâm cài sắc bén vẫn còn vương m//á/u. Nhìn bàn tay đầy m.á/u, sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy nhìn vào gương, chỉ thấy một vết cắt sâu đến tận xương kéo dài gần nửa khuôn mặt. Nàng gào thét thê lương, lao về phía ta. Ta giữ chặt cánh tay đang vung tới, ép nàng xuống bàn, sau đó vẩy muối lên vết thương. Nàng quằn quại vì đau đớn. Ngoài trời, sấm chớp rền vang. Ánh chớp lóe sáng chiếu lên gương mặt ta, phản chiếu trong gương là nụ cười của ta, trên mặt vương vết m//á/u, tựa như… “Vân Khê tiểu thư, người không sai. Bị vây trong sương mù, mấy ai có thể nhìn thấu?”“Vậy ta phải làm sao mới có thể thay đổi tất cả?”Ánh nắng xuyên qua bóng cây, chiếu lên gương mặt hắn.Ta nghe được giọng nói trong trẻo của hắn, như một bông tuyết rơi xuống giữa cõi lòng đầy hoang mang của ta.“Tiểu thư, người phải vén màn sương ấy lên.”“Ta nên làm thế nào đây?”“Khi lòng không loạn, mới có thể thấu triệt.”Khoảnh khắc ấy, sương mù trước mắt ta dường như thật sự mỏng đi đôi chút.Chân tướng, tựa hồ ẩn hiện phía sau lớp màn mờ ảo ấy.Ta và Vân Sinh đã trải qua một đoạn ngày tháng yên bình.Là phế Thái tử và Thái tử phi, chúng ta bị vứt bỏ vào một góc, tựa như đã bị thiên hạ lãng quên.Cho đến một ngày kia, khi ta đang thả diều ngoài sân, bất chợt va vào lòng một người.Ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy Ô Lặc Hoài.Hắn đỡ lấy ta, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc.“Cô nương, không sao chứ?”Hắn hỏi ta.Quả nhiên, hắn đã không còn nhận ra ta nữa.Nhưng lúc này, hắn đã đánh mất ký ức về ta, giữa đôi mày không còn vẻ u tối, tàn nhẫn. Ánh mắt hắn sáng rực, lại trở về thành thiếu niên từng tung hoành trên thảo nguyên rộng lớn, vui vẻ vô ưu.Hắn quên đi những phản bội và tổn thương. Không có ta, hắn vẫn thiện lương, chính trực, bao dung. Tương lai của hắn sẽ rạng rỡ, hắn sẽ sống thật tốt.Có lẽ, như vậy là tốt nhất.Khoảnh khắc ấy, ta chợt cảm thấy nhẹ lòng.Ta mỉm cười, khẽ lắc đầu.Rồi quay người rời đi, từng bước một, chính thức bước ra khỏi cuộc đời hắn.Ta nghe thấy Cách Mã nói với hắn rằng, hôn kỳ giữa hắn và Tô Lạc Lạc sẽ cử hành sau mười ngày nữa.Bọn họ vốn dĩ chính là một đôi trời định.“Cô nương.”Ô Lặc Hoài đột nhiên gọi ta lại.Ta khựng bước, tim đập dồn dập.“Diều của cô.”Ta xoay người, vươn tay đón lấy, không dám nhìn hắn, sợ rằng chỉ cần một ánh mắt thôi, lệ sẽ không kìm được mà rơi xuống.Nhưng hắn không buông tay, mà chỉ ngẩn người nhìn ta:“Chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”Tim ta lỡ mất một nhịp, ngước mắt nhìn hắn.Ta vừa mong hắn nhớ lại, lại không muốn hắn hồi tưởng về quá khứ đau thương kia.Cuối cùng, ta chỉ mỉm cười, lắc đầu:“Chưa từng.”Ta xoay người rời đi, nhưng phía sau liền vang lên tiếng kinh hô của Cách Mã.“Tiểu Khả Hãn, ngài làm sao vậy?!”Ta ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Ô Lặc Hoài một tay ôm trán, ngồi sụp xuống đất, sắc mặt đầy đau đớn.Cách Mã hoảng hốt:“Ngài lại đau đầu sao?! Để ta đi gọi thái y!”Ta nhịn không được chạy đến bên hắn:“Ngươi làm sao vậy?!”Hắn nắm chặt lấy cánh tay ta, đôi mày nhíu chặt:“Chúng ta thật sự chưa từng gặp sao?”“Vì sao ngươi lại hỏi ta như vậy?”“Gần đây ta luôn nhớ đến vài mảnh ký ức vụn vặt, trong đó có một cô nương… rất giống ngươi.”Ta chợt hiểu ra, cơn đau đầu của hắn là do hắn đang giãy giụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của kẻ cầm bút. Càng nhớ về ta, hắn càng đau đớn.Ta bi thương nhìn hắn.Quá khứ của chúng ta, chỉ là một giấc mộng đẹp nhưng vỡ vụn.Mộng, nên tỉnh rồi.“Tiểu Khả Hãn, ngươi tin vào số mệnh chăng?”Hắn khẽ động dung, bàn tay đang nắm lấy ta càng siết chặt hơn:“Ta không tin.”Ta cười nhẹ:“Ta từng không tin, nhưng nay, ta đã nhận mệnh.”Ta muốn nói với hắn, buông bỏ đi, đừng nhớ đến ta nữa, đừng phản kháng nữa, hãy an tâm sống cuộc đời thuộc về hắn.Vô dụng thôi, ta đã thử rồi.Ta xoay người rời đi, nhưng chưa đi được bao xa, đã ngã quỵ giữa đường.Khi ta tỉnh lại, thanh âm đầu tiên lọt vào tai là của Tô Lạc Lạc.“Thật là quái lạ.”Nàng ta nói.Ta mở mắt:“Tô Lạc Lạc, ngươi lại muốn làm gì?”“À, ngươi tỉnh rồi? Thật xin lỗi nha, vốn dĩ ta không định kết thúc câu chuyện sớm như vậy, nhưng Ô Lặc Hoài lại bắt đầu nhớ ra ngươi rồi. Ta chỉ có thể nhanh chóng bắt ngươi về.”Kết cục của câu chuyện?Không phải là Ô Lặc Hoài b.ắ.n một mũi tên xuyên tim ta, rồi phong Tô Lạc Lạc làm Hoàng hậu sao?Ta đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang đứng bên vách núi.Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.Tô Lạc Lạc đưa cho ta một con d.a.o găm.“Mau! Gi/ế/t ta đi!”Nàng ta nói.“Phải chăng là giả vờ gi/ế/t ngươi, rồi để Ô Lặc Hoài một tiễn xuyên tim ta?”“Đúng! Mau lên! Bọn họ sắp đến rồi.”Ta nhìn nàng ta, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.