Tác giả:

Phu nhân nhà họ Lâm muốn chọn thông phòng cho thiếu gia.     Đám nha hoàn xinh đẹp ai nấy đều háo hức chờ đợi.     Ta cầm cây củi cháy dở, hỏi Thạch ma ma: "Có thể nướng củ khoai được không?"     Thạch ma ma đáp: "Con có thể có chút tiền đồ được không hả?"     01   Ta vào Lâm phủ làm nha hoàn năm mười tuổi, chuyên nhóm lửa cho Thạch ma ma trong bếp.     Cứ thế đốt lửa suốt năm năm, giữa ta và Thạch ma ma cũng dần có tình cảm sâu đậm.     Ban đầu, bà chê ta vụng về, tay chân lóng ngóng.     Sau lại phát hiện ta không hề vụng, chỉ là cần thời gian. Đến khi thời cơ chín muồi, ta có thể kiểm soát lửa một cách hoàn hảo.     Bà xào rau, hầm canh, hấp bánh…   Còn ta, lửa ta nhóm lúc nào cũng vừa vặn thích hợp.     Nhờ vậy, Thạch ma ma vững chắc giữ được vị trí bếp chính.     Nhưng rồi bà bắt đầu lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó ta sẽ rời đi.     Sợ ta sẽ như những nha hoàn khác, tìm cách vào nội viện hầu hạ nữ chủ nhân.   Hoặc leo lên giường của nam chủ nhân, phấn đấu làm thiếp thất.     Ta…

Chương 25: Chương 25

Nương Nương Nhóm LửaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngPhu nhân nhà họ Lâm muốn chọn thông phòng cho thiếu gia.     Đám nha hoàn xinh đẹp ai nấy đều háo hức chờ đợi.     Ta cầm cây củi cháy dở, hỏi Thạch ma ma: "Có thể nướng củ khoai được không?"     Thạch ma ma đáp: "Con có thể có chút tiền đồ được không hả?"     01   Ta vào Lâm phủ làm nha hoàn năm mười tuổi, chuyên nhóm lửa cho Thạch ma ma trong bếp.     Cứ thế đốt lửa suốt năm năm, giữa ta và Thạch ma ma cũng dần có tình cảm sâu đậm.     Ban đầu, bà chê ta vụng về, tay chân lóng ngóng.     Sau lại phát hiện ta không hề vụng, chỉ là cần thời gian. Đến khi thời cơ chín muồi, ta có thể kiểm soát lửa một cách hoàn hảo.     Bà xào rau, hầm canh, hấp bánh…   Còn ta, lửa ta nhóm lúc nào cũng vừa vặn thích hợp.     Nhờ vậy, Thạch ma ma vững chắc giữ được vị trí bếp chính.     Nhưng rồi bà bắt đầu lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó ta sẽ rời đi.     Sợ ta sẽ như những nha hoàn khác, tìm cách vào nội viện hầu hạ nữ chủ nhân.   Hoặc leo lên giường của nam chủ nhân, phấn đấu làm thiếp thất.     Ta… Chúng ta bị chia ra:    Ba người chúng ta chỉ được hoạt động trong viện của Lâm Trạch.   Tiểu Sơn và Tiểu Hạnh chỉ được hoạt động trong viện của Thôi Uyển Nhi.   Nếu muốn ra ngoài, phải xin phép chủ nhân, phải được thông báo trước.   Bà nói:   "Nô tài thì phải ra dáng nô tài."   Thế là, năm người chúng ta, bị quản lý y hệt hạ nhân trong Thư phủ.   * Mới được tự do chưa bao lâu, giờ lại bị gò bó.   Chúng ta không quen chút nào.   Thạch Mài, một đứa trẻ đã quen chạy nhảy, giờ bị nhốt trong viện, chẳng khác nào chim trong lồng, ỉu xìu như cà héo.   Thạch Ma Ma đau lòng nhìn đám rau bị chặt sạch, đàn gà bị giếc, chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.   Còn ta...   Ta tuyệt vọng.   * Trở lại vị trí của một kẻ thấp cổ bé họng, ta cảm thấy vô cùng bất lực.   Những ngày tốt đẹp trước kia, hóa ra chỉ là tạm bợ.   Đây mới chính là hậu viện của nhà quyền quý.   Đây mới là thế giới do nữ nhân chấp chưởng.   Lâm Trạch và Thư tiên sinh đã cho ta bao nhiêu đặc ân, lúc đó ta không thấy quý giá, giờ nghĩ lại, quý giá biết bao.   Ta bắt đầu cảm kích họ.   Dù họ có tính toán, họ vẫn tốt hơn Thư phu nhân gấp bội.  29 Còn một khoảng thời gian nữa mới đến kỳ thi lần hai, Lâm Trạch bắt đầu căng thẳng.   Hắn đ.ấ.m vào đầu, trông rất đau khổ.   Vì có chút chột dạ, ta nhẫn nại với hắn hơn nhiều.   Cảm nhận được sự quan tâm của ta, hắn nói:   "Thạch Đậu, đi theo ta đi."   Ta hỏi:   "Ta cũng không được vào trường thi, đi theo thì giúp được gì chứ?"   Hắn nói:   "Trên đường đi, ngươi có thể xoa bóp cho ta."   Ta nhíu mày:   "Sao lần này căng thẳng vậy? Còn căng hơn lần đầu nữa."   Hắn nhắm mắt, giọng khàn khàn:   "Lần đầu ta chỉ gánh vác Lâm gia, bây giờ còn gánh cả Thư tiên sinh."   Ta hỏi:   "Thư tiên sinh đâu? Sao không ở bên cạnh ngài?"   Hắn nhắm mắt tận hưởng, lười biếng nói:   "Thư phu nhân nhớ con trai, gọi hắn đến nói chuyện rồi."   À, thì ra Thư tiên sinh là người có hiếu.   Lâm Trạch nói tiếp:   "Thư phu nhân muốn tổ chức tiệc ngắm hoa, nhân tiện giới thiệu Thư Bình Phong và Thư Bình Vân."   Ta chớp mắt:   "Sao lại bỏ sót Tiết Vô Hà? Ta nhớ nàng và Thư Bình Vân trông tầm tuổi nhau mà?"   Lâm Trạch mở mắt, liếc ta một cái:   "Ngốc, tiểu thư họ Tiết là để dành cho Thư tiên sinh đấy."   Ta há hốc mồm:   "Hả?"   Anh em họ mà lấy nhau?   Rồi ta chợt nhớ, gần huyết thống dễ sinh con dị tật.   Nhưng nghĩ lại, chuyện này chẳng liên quan đến ta, bọn họ không bận tâm thì ta cũng mặc kệ.   Lâm Trạch lại nói:   "Ta cũng được mời, đến lúc đó ngươi phải đi cùng ta."   Ta từ chối ngay:   "Thiếu gia, ta không thích hợp."   Hắn nhướng mày:   "Ngươi là thông phòng của ta, nếu ngươi không thích hợp thì ai thích hợp?"   Ta nhắc nhở hắn:   "Tiêu tiểu thư là vị hôn thê của ngài, nàng cũng đang ở trong phủ."   Lâm Trạch thoáng dừng lại, sau đó bắt đầu cáu kỉnh.   Hắn nói:   "Thạch Đậu, ta không biết ngươi nghĩ về ta thế nào, tốt cũng được, xấu cũng được."   "Nhưng thứ duy nhất ta có thể cho Thôi Uyển Nhi là một danh phận, nhiều hơn một chút, ta sẽ khó chịu đến chếc."   Ta giật mình:   "Sao lại thế? Hai người còn lớn lên cùng nhau nữa mà."   Ta cứ tưởng nhiều năm như vậy, dù sao hắn cũng sẽ có chút tình cảm với nàng.   Không ngờ, lại là sự chán ghét đến cực điểm.   Hắn hừ lạnh:   "Lớn lên cùng nhau? Ý ngươi là bị mẫu thân ta và mẫu thân nàng ép ở bên nhau, suốt ngày nghe người ta nói là xứng đôi sao?"   "Ý ngươi là, nàng gọi ta là Lâm Trạch ca ca, nhưng chưa bao giờ quan tâm như một muội muội, chỉ chăm chăm muốn ta thi đỗ, không hề nhìn thấy ta lực bất tòng tâm, đầu đau như búa bổ sao?"   "Ý ngươi là, nàng luôn lấy ca ca nàng ra so sánh, đi khắp nơi tuyên truyền rằng hắn giỏi hơn ta, dùng hắn để khống chế ta sao?"   "Ý ngươi là, mẫu thân nàng và mẫu thân ta đều là những nữ chủ nhân kiểu mẫu, nàng yêu mẫu thân nàng đến chếc đi sống lại, nhưng lại căm ghét mẫu thân ta đến tận xương sao?"   "Ý ngươi là—"   Ta vội ngắt lời:   "Ngài đừng nói nữa, ta biết rồi! Ngài cực kỳ chán ghét nàng!"   Hắn nghiến răng:  🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ "Không chỉ là chán ghét, mà là cực kỳ chán ghét! Ngươi rõ ràng là thông phòng của ta, vậy mà từ khi nàng đến đây, ta lại phải tránh ngươi, sợ nàng ghen lên lại làm tổn thương ngươi!"   Hắn nói hắn nhất định phải bảo vệ ta.   Tay ta bất giác siết chặt, lực đạo ấn xuống mạnh hơn.   Hắn cần ta, không thể rời xa ta, còn muốn bảo vệ ta.   Tất cả những điều này đều chứng tỏ trong lòng hắn có ta.   Không biết Lâm Trạch có nhận ra hắn đã động tình chưa.   Nếu hắn biết, dù Lâm phu nhân đồng ý thả chúng ta đi, hắn cũng sẽ cương quyết giữ lại.   Giờ đây, chúng ta bị nhốt trong viện, so với trước kia, thời gian ta xuất hiện trước mặt hắn còn nhiều hơn.   Như vậy không ổn.   Phải nghĩ cách mới được. 30 Biến cố đến rất nhanh.   Hôm đó, ta và Thạch ma ma đang cắt may quần áo trong phòng, vải vóc mua trước đó vẫn chưa kịp may.   Thạch Mài chơi một mình ngoài sân.   Chúng ta mải mê quá mức, đến lúc nhận ra thì... sao lại yên ắng thế này?  

Chúng ta bị chia ra:  

 

 Ba người chúng ta chỉ được hoạt động trong viện của Lâm Trạch.  

 Tiểu Sơn và Tiểu Hạnh chỉ được hoạt động trong viện của Thôi Uyển Nhi.  

 Nếu muốn ra ngoài, phải xin phép chủ nhân, phải được thông báo trước.  

 

Bà nói:  

 

"Nô tài thì phải ra dáng nô tài."  

 

Thế là, năm người chúng ta, bị quản lý y hệt hạ nhân trong Thư phủ.  

 

*

 

Mới được tự do chưa bao lâu, giờ lại bị gò bó.  

 

Chúng ta không quen chút nào.  

 

Thạch Mài, một đứa trẻ đã quen chạy nhảy, giờ bị nhốt trong viện, chẳng khác nào chim trong lồng, ỉu xìu như cà héo.  

 

Thạch Ma Ma đau lòng nhìn đám rau bị chặt sạch, đàn gà bị giếc, chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.  

 

Còn ta...  

 

Ta tuyệt vọng.  

 

*

 

Trở lại vị trí của một kẻ thấp cổ bé họng, ta cảm thấy vô cùng bất lực.  

 

Những ngày tốt đẹp trước kia, hóa ra chỉ là tạm bợ.  

 

Đây mới chính là hậu viện của nhà quyền quý.  

 

Đây mới là thế giới do nữ nhân chấp chưởng.  

 

Lâm Trạch và Thư tiên sinh đã cho ta bao nhiêu đặc ân, lúc đó ta không thấy quý giá, giờ nghĩ lại, quý giá biết bao.  

 

Ta bắt đầu cảm kích họ.  

 

Dù họ có tính toán, họ vẫn tốt hơn Thư phu nhân gấp bội. 

 

29

 

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến kỳ thi lần hai, Lâm Trạch bắt đầu căng thẳng.  

 

Hắn đ.ấ.m vào đầu, trông rất đau khổ.  

 

Vì có chút chột dạ, ta nhẫn nại với hắn hơn nhiều.  

 

Cảm nhận được sự quan tâm của ta, hắn nói:  

 

"Thạch Đậu, đi theo ta đi."  

 

Ta hỏi:  

 

"Ta cũng không được vào trường thi, đi theo thì giúp được gì chứ?"  

 

Hắn nói:  

 

"Trên đường đi, ngươi có thể xoa bóp cho ta."  

 

Ta nhíu mày:  

 

"Sao lần này căng thẳng vậy? Còn căng hơn lần đầu nữa."  

 

Hắn nhắm mắt, giọng khàn khàn:  

 

"Lần đầu ta chỉ gánh vác Lâm gia, bây giờ còn gánh cả Thư tiên sinh."  

 

Ta hỏi:  

 

"Thư tiên sinh đâu? Sao không ở bên cạnh ngài?"  

 

Hắn nhắm mắt tận hưởng, lười biếng nói:  

 

"Thư phu nhân nhớ con trai, gọi hắn đến nói chuyện rồi."  

 

À, thì ra Thư tiên sinh là người có hiếu.  

 

Lâm Trạch nói tiếp:  

 

"Thư phu nhân muốn tổ chức tiệc ngắm hoa, nhân tiện giới thiệu Thư Bình Phong và Thư Bình Vân."  

 

Ta chớp mắt:  

 

"Sao lại bỏ sót Tiết Vô Hà? Ta nhớ nàng và Thư Bình Vân trông tầm tuổi nhau mà?"  

 

Lâm Trạch mở mắt, liếc ta một cái:  

 

"Ngốc, tiểu thư họ Tiết là để dành cho Thư tiên sinh đấy."  

 

Ta há hốc mồm:  

 

"Hả?"  

 

Anh em họ mà lấy nhau?  

 

Rồi ta chợt nhớ, gần huyết thống dễ sinh con dị tật.  

 

Nhưng nghĩ lại, chuyện này chẳng liên quan đến ta, bọn họ không bận tâm thì ta cũng mặc kệ.  

 

Lâm Trạch lại nói:  

 

"Ta cũng được mời, đến lúc đó ngươi phải đi cùng ta."  

 

Ta từ chối ngay:  

 

"Thiếu gia, ta không thích hợp."  

 

Hắn nhướng mày:  

 

"Ngươi là thông phòng của ta, nếu ngươi không thích hợp thì ai thích hợp?"  

 

Ta nhắc nhở hắn:  

 

"Tiêu tiểu thư là vị hôn thê của ngài, nàng cũng đang ở trong phủ."  

 

Lâm Trạch thoáng dừng lại, sau đó bắt đầu cáu kỉnh.  

 

Hắn nói:  

 

"Thạch Đậu, ta không biết ngươi nghĩ về ta thế nào, tốt cũng được, xấu cũng được."  

 

"Nhưng thứ duy nhất ta có thể cho Thôi Uyển Nhi là một danh phận, nhiều hơn một chút, ta sẽ khó chịu đến chếc."  

 

Ta giật mình:  

 

"Sao lại thế? Hai người còn lớn lên cùng nhau nữa mà."  

 

Ta cứ tưởng nhiều năm như vậy, dù sao hắn cũng sẽ có chút tình cảm với nàng.  

 

Không ngờ, lại là sự chán ghét đến cực điểm.  

 

Hắn hừ lạnh:  

 

"Lớn lên cùng nhau? Ý ngươi là bị mẫu thân ta và mẫu thân nàng ép ở bên nhau, suốt ngày nghe người ta nói là xứng đôi sao?"  

 

"Ý ngươi là, nàng gọi ta là Lâm Trạch ca ca, nhưng chưa bao giờ quan tâm như một muội muội, chỉ chăm chăm muốn ta thi đỗ, không hề nhìn thấy ta lực bất tòng tâm, đầu đau như búa bổ sao?"  

 

"Ý ngươi là, nàng luôn lấy ca ca nàng ra so sánh, đi khắp nơi tuyên truyền rằng hắn giỏi hơn ta, dùng hắn để khống chế ta sao?"  

 

"Ý ngươi là, mẫu thân nàng và mẫu thân ta đều là những nữ chủ nhân kiểu mẫu, nàng yêu mẫu thân nàng đến chếc đi sống lại, nhưng lại căm ghét mẫu thân ta đến tận xương sao?"  

 

"Ý ngươi là—"  

 

Ta vội ngắt lời:  

 

"Ngài đừng nói nữa, ta biết rồi! Ngài cực kỳ chán ghét nàng!"  

 

Hắn nghiến răng:  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Không chỉ là chán ghét, mà là cực kỳ chán ghét! Ngươi rõ ràng là thông phòng của ta, vậy mà từ khi nàng đến đây, ta lại phải tránh ngươi, sợ nàng ghen lên lại làm tổn thương ngươi!"  

 

Hắn nói hắn nhất định phải bảo vệ ta.  

 

Tay ta bất giác siết chặt, lực đạo ấn xuống mạnh hơn.  

 

Hắn cần ta, không thể rời xa ta, còn muốn bảo vệ ta.  

 

Tất cả những điều này đều chứng tỏ trong lòng hắn có ta.  

 

Không biết Lâm Trạch có nhận ra hắn đã động tình chưa.  

 

Nếu hắn biết, dù Lâm phu nhân đồng ý thả chúng ta đi, hắn cũng sẽ cương quyết giữ lại.  

 

Giờ đây, chúng ta bị nhốt trong viện, so với trước kia, thời gian ta xuất hiện trước mặt hắn còn nhiều hơn.  

 

Như vậy không ổn.  

 

Phải nghĩ cách mới được.

 

30

 

Biến cố đến rất nhanh.  

 

Hôm đó, ta và Thạch ma ma đang cắt may quần áo trong phòng, vải vóc mua trước đó vẫn chưa kịp may.  

 

Thạch Mài chơi một mình ngoài sân.  

 

Chúng ta mải mê quá mức, đến lúc nhận ra thì... sao lại yên ắng thế này?  

Nương Nương Nhóm LửaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngPhu nhân nhà họ Lâm muốn chọn thông phòng cho thiếu gia.     Đám nha hoàn xinh đẹp ai nấy đều háo hức chờ đợi.     Ta cầm cây củi cháy dở, hỏi Thạch ma ma: "Có thể nướng củ khoai được không?"     Thạch ma ma đáp: "Con có thể có chút tiền đồ được không hả?"     01   Ta vào Lâm phủ làm nha hoàn năm mười tuổi, chuyên nhóm lửa cho Thạch ma ma trong bếp.     Cứ thế đốt lửa suốt năm năm, giữa ta và Thạch ma ma cũng dần có tình cảm sâu đậm.     Ban đầu, bà chê ta vụng về, tay chân lóng ngóng.     Sau lại phát hiện ta không hề vụng, chỉ là cần thời gian. Đến khi thời cơ chín muồi, ta có thể kiểm soát lửa một cách hoàn hảo.     Bà xào rau, hầm canh, hấp bánh…   Còn ta, lửa ta nhóm lúc nào cũng vừa vặn thích hợp.     Nhờ vậy, Thạch ma ma vững chắc giữ được vị trí bếp chính.     Nhưng rồi bà bắt đầu lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó ta sẽ rời đi.     Sợ ta sẽ như những nha hoàn khác, tìm cách vào nội viện hầu hạ nữ chủ nhân.   Hoặc leo lên giường của nam chủ nhân, phấn đấu làm thiếp thất.     Ta… Chúng ta bị chia ra:    Ba người chúng ta chỉ được hoạt động trong viện của Lâm Trạch.   Tiểu Sơn và Tiểu Hạnh chỉ được hoạt động trong viện của Thôi Uyển Nhi.   Nếu muốn ra ngoài, phải xin phép chủ nhân, phải được thông báo trước.   Bà nói:   "Nô tài thì phải ra dáng nô tài."   Thế là, năm người chúng ta, bị quản lý y hệt hạ nhân trong Thư phủ.   * Mới được tự do chưa bao lâu, giờ lại bị gò bó.   Chúng ta không quen chút nào.   Thạch Mài, một đứa trẻ đã quen chạy nhảy, giờ bị nhốt trong viện, chẳng khác nào chim trong lồng, ỉu xìu như cà héo.   Thạch Ma Ma đau lòng nhìn đám rau bị chặt sạch, đàn gà bị giếc, chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.   Còn ta...   Ta tuyệt vọng.   * Trở lại vị trí của một kẻ thấp cổ bé họng, ta cảm thấy vô cùng bất lực.   Những ngày tốt đẹp trước kia, hóa ra chỉ là tạm bợ.   Đây mới chính là hậu viện của nhà quyền quý.   Đây mới là thế giới do nữ nhân chấp chưởng.   Lâm Trạch và Thư tiên sinh đã cho ta bao nhiêu đặc ân, lúc đó ta không thấy quý giá, giờ nghĩ lại, quý giá biết bao.   Ta bắt đầu cảm kích họ.   Dù họ có tính toán, họ vẫn tốt hơn Thư phu nhân gấp bội.  29 Còn một khoảng thời gian nữa mới đến kỳ thi lần hai, Lâm Trạch bắt đầu căng thẳng.   Hắn đ.ấ.m vào đầu, trông rất đau khổ.   Vì có chút chột dạ, ta nhẫn nại với hắn hơn nhiều.   Cảm nhận được sự quan tâm của ta, hắn nói:   "Thạch Đậu, đi theo ta đi."   Ta hỏi:   "Ta cũng không được vào trường thi, đi theo thì giúp được gì chứ?"   Hắn nói:   "Trên đường đi, ngươi có thể xoa bóp cho ta."   Ta nhíu mày:   "Sao lần này căng thẳng vậy? Còn căng hơn lần đầu nữa."   Hắn nhắm mắt, giọng khàn khàn:   "Lần đầu ta chỉ gánh vác Lâm gia, bây giờ còn gánh cả Thư tiên sinh."   Ta hỏi:   "Thư tiên sinh đâu? Sao không ở bên cạnh ngài?"   Hắn nhắm mắt tận hưởng, lười biếng nói:   "Thư phu nhân nhớ con trai, gọi hắn đến nói chuyện rồi."   À, thì ra Thư tiên sinh là người có hiếu.   Lâm Trạch nói tiếp:   "Thư phu nhân muốn tổ chức tiệc ngắm hoa, nhân tiện giới thiệu Thư Bình Phong và Thư Bình Vân."   Ta chớp mắt:   "Sao lại bỏ sót Tiết Vô Hà? Ta nhớ nàng và Thư Bình Vân trông tầm tuổi nhau mà?"   Lâm Trạch mở mắt, liếc ta một cái:   "Ngốc, tiểu thư họ Tiết là để dành cho Thư tiên sinh đấy."   Ta há hốc mồm:   "Hả?"   Anh em họ mà lấy nhau?   Rồi ta chợt nhớ, gần huyết thống dễ sinh con dị tật.   Nhưng nghĩ lại, chuyện này chẳng liên quan đến ta, bọn họ không bận tâm thì ta cũng mặc kệ.   Lâm Trạch lại nói:   "Ta cũng được mời, đến lúc đó ngươi phải đi cùng ta."   Ta từ chối ngay:   "Thiếu gia, ta không thích hợp."   Hắn nhướng mày:   "Ngươi là thông phòng của ta, nếu ngươi không thích hợp thì ai thích hợp?"   Ta nhắc nhở hắn:   "Tiêu tiểu thư là vị hôn thê của ngài, nàng cũng đang ở trong phủ."   Lâm Trạch thoáng dừng lại, sau đó bắt đầu cáu kỉnh.   Hắn nói:   "Thạch Đậu, ta không biết ngươi nghĩ về ta thế nào, tốt cũng được, xấu cũng được."   "Nhưng thứ duy nhất ta có thể cho Thôi Uyển Nhi là một danh phận, nhiều hơn một chút, ta sẽ khó chịu đến chếc."   Ta giật mình:   "Sao lại thế? Hai người còn lớn lên cùng nhau nữa mà."   Ta cứ tưởng nhiều năm như vậy, dù sao hắn cũng sẽ có chút tình cảm với nàng.   Không ngờ, lại là sự chán ghét đến cực điểm.   Hắn hừ lạnh:   "Lớn lên cùng nhau? Ý ngươi là bị mẫu thân ta và mẫu thân nàng ép ở bên nhau, suốt ngày nghe người ta nói là xứng đôi sao?"   "Ý ngươi là, nàng gọi ta là Lâm Trạch ca ca, nhưng chưa bao giờ quan tâm như một muội muội, chỉ chăm chăm muốn ta thi đỗ, không hề nhìn thấy ta lực bất tòng tâm, đầu đau như búa bổ sao?"   "Ý ngươi là, nàng luôn lấy ca ca nàng ra so sánh, đi khắp nơi tuyên truyền rằng hắn giỏi hơn ta, dùng hắn để khống chế ta sao?"   "Ý ngươi là, mẫu thân nàng và mẫu thân ta đều là những nữ chủ nhân kiểu mẫu, nàng yêu mẫu thân nàng đến chếc đi sống lại, nhưng lại căm ghét mẫu thân ta đến tận xương sao?"   "Ý ngươi là—"   Ta vội ngắt lời:   "Ngài đừng nói nữa, ta biết rồi! Ngài cực kỳ chán ghét nàng!"   Hắn nghiến răng:  🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ "Không chỉ là chán ghét, mà là cực kỳ chán ghét! Ngươi rõ ràng là thông phòng của ta, vậy mà từ khi nàng đến đây, ta lại phải tránh ngươi, sợ nàng ghen lên lại làm tổn thương ngươi!"   Hắn nói hắn nhất định phải bảo vệ ta.   Tay ta bất giác siết chặt, lực đạo ấn xuống mạnh hơn.   Hắn cần ta, không thể rời xa ta, còn muốn bảo vệ ta.   Tất cả những điều này đều chứng tỏ trong lòng hắn có ta.   Không biết Lâm Trạch có nhận ra hắn đã động tình chưa.   Nếu hắn biết, dù Lâm phu nhân đồng ý thả chúng ta đi, hắn cũng sẽ cương quyết giữ lại.   Giờ đây, chúng ta bị nhốt trong viện, so với trước kia, thời gian ta xuất hiện trước mặt hắn còn nhiều hơn.   Như vậy không ổn.   Phải nghĩ cách mới được. 30 Biến cố đến rất nhanh.   Hôm đó, ta và Thạch ma ma đang cắt may quần áo trong phòng, vải vóc mua trước đó vẫn chưa kịp may.   Thạch Mài chơi một mình ngoài sân.   Chúng ta mải mê quá mức, đến lúc nhận ra thì... sao lại yên ắng thế này?  

Chương 25: Chương 25