Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 114

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Sáng sớm hôm sau, kèm theo vài tiếng chim sẻ ríu rít, Diệp Ngưng Dao từ trong giấc ngủ mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ vừa vặn đối diện với đôi mắt hơi u oán của anh.Cô híp mắt, lười biếng ngáp một cái: “Chào buổi sáng….”Thấy dáng vẻ vô tâm vô phế của cô, Phó Thập Đông vừa tức giận vừa buồn cười: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, để anh đi nấu cơm.”“Ừm, được, cám ơn anh.”Diệp Ngưng Dao vặn mình, lại rụt đầu vào chăn chuẩn bị ngủ lại.Giấy xin phép nghỉ cưới là xin đến ngày mai, cho đến khi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng cô mới chậm rãi tỉnh lại, lúc này trong phòng trống rỗng ngoại trừ cô thì không thấy ai nữa.Trong đầu dần dần thanh tỉnh hiện lên hình ảnh tối hôm qua, Diệp Ngưng Dao bất giác v.uốt ve bụng ôn nhu cười, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có một tiểu bảo bối tròn vo gọi cô là mẹ.Mà lúc này, trong thôn đang điên cuồng truyền bá chuyện kinh động ngày hôm qua Triệu Tiểu Liên và Uông Đại Thuận, vừa nghe nói hai người này về cùng một nhà với nhau, các cô gái trong thôn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không liên quan gì đến người đàn ông của bọn họ, bọn họ chỉ ước gì cô ta nhanh chóng lập gia đình!Tối hôm qua Triệu Tiểu Liên nghẹn khuất cả một đêm không chợp mắt, trời còn chưa sáng đã đi đến nhà họ Mạnh chặn Mạnh Nghênh Võ lại.Thấy cô dám trắng trợn đến nhà tìm mình, Mạnh Nghênh Võ đen mặt kéo cô đến gần phòng củi nhà mình, hạ thấp giọng cắn răng chất vấn: “Cô đến làm gì nữa? Đội nón xanh cho tôi mà còn dám đến đây nữa hả?”“Em không hề đội nón xanh cho anh, hôm qua đều là hiểu lầm mà!” Triệu Tiểu Liên không muốn gả cho Uông Đại Thuận, cho dù trong lòng có hận, hiện tại người duy nhất có thể giúp cô ta chỉ có Mạnh Nghênh Võ.Cô ta suy nghĩ một đêm, lý do duy nhất có thể giải thích là: Mạnh Nghênh Võ chuốc thuốc cho cô, ngày hôm qua trong lúc cấp bạch nên nhận nhầm người, cho nên cô ta mới từ nhà họ Phó đi ra đã có những điều khác thường xảy ra như vậy.“Hiểu lầm gì? Nhiều người nhìn thấy như vậy sao có thể hiểu lầm được chứ?” Dù sao người đàn bà này hắn ta cũng không có ý định dây dưa nữa, nên hăn ta mới mặc kệ có phải là hiểu lầm hay không.Thấy hắn ta không tin, Triệu Tiểu Liên nắm lấy cánh tay hắn ta tiếp tục giải thích: “Thuốc anh đưa cho em có thể em đã uống nhầm, cái thuốc đó rốt cuộc là thuốc bậy bạ gì vậy hả?”“Thuốc bậy bạ gì chứ? Đó chỉ là một loại thuốc dinh dưỡng bình thường, cô đừng có mà nói bậy bạ.”Biểu tình Mạnh Nghênh Võ đã lộ ra sự mất kiên nhẫn, Triệu Tiểu Liên nghe đến đây xem như nhìn ra người đàn ông này quyết tâm muốn xóa sạch quan hệ với cô ta, một cỗ tức giận vọt lên đến cổ họng cả người như sắp nổ tung.“Tên họ Mạnh kia, anh coi tôi là kẻ ngốc sao?! Ngày hôm nay tôi bị như vậy không phải tất cả là đều do anh sao!?”“Triệu Tiểu Liên, hai chúng ta chỉ là mối quan hệ mập mờ mà thôi, nếu như cô đã có gia đình, vậy thì chúng ta xem như không còn liên quan gì đến nhau nữa, để tránh cho cả hai phải khó xử! Còn nữa, chuyện thuốc nếu như cô dám nói ra, cẩn thận tôi để cho cô sống không nổi ở trong thôn này nữa đấy.”Trước kia hắn ta thấy nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn này cảm thấy rất đẹp, hiện tại nhìn thấy, hắn ta chỉ còn sự ngán ngẩm. Mạnh Nghênh Võ hừ lạnh một tiếng đi ra khỏi phòng củi, một chút cũng không lo lắng người đàn bà này dám đối nghịch với hắn ta.Trong phòng củi cũ nát chỉ còn lại một mình Triệu Tiểu Liên, cô ta dùng sức lau khô nước mắt, trong ánh mắt tất cả đều là sự không cam lòng: “Mạnh Nghênh Võ, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ làm cho anh đoạn tử tuyệt tôn!”Ngày hôm sau, trong thôn liền truyền ra tin tức, tiểu quả phụ kết hôn cùng tên lười biếng Uông Đại Thuận!  

Sáng sớm hôm sau, kèm theo vài tiếng chim sẻ ríu rít, Diệp Ngưng Dao từ trong giấc ngủ mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ vừa vặn đối diện với đôi mắt hơi u oán của anh.

Cô híp mắt, lười biếng ngáp một cái: “Chào buổi sáng….”

Thấy dáng vẻ vô tâm vô phế của cô, Phó Thập Đông vừa tức giận vừa buồn cười: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, để anh đi nấu cơm.”

“Ừm, được, cám ơn anh.”

Diệp Ngưng Dao vặn mình, lại rụt đầu vào chăn chuẩn bị ngủ lại.

Giấy xin phép nghỉ cưới là xin đến ngày mai, cho đến khi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng cô mới chậm rãi tỉnh lại, lúc này trong phòng trống rỗng ngoại trừ cô thì không thấy ai nữa.

Trong đầu dần dần thanh tỉnh hiện lên hình ảnh tối hôm qua, Diệp Ngưng Dao bất giác v.uốt ve bụng ôn nhu cười, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có một tiểu bảo bối tròn vo gọi cô là mẹ.

Mà lúc này, trong thôn đang điên cuồng truyền bá chuyện kinh động ngày hôm qua Triệu Tiểu Liên và Uông Đại Thuận, vừa nghe nói hai người này về cùng một nhà với nhau, các cô gái trong thôn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không liên quan gì đến người đàn ông của bọn họ, bọn họ chỉ ước gì cô ta nhanh chóng lập gia đình!

Tối hôm qua Triệu Tiểu Liên nghẹn khuất cả một đêm không chợp mắt, trời còn chưa sáng đã đi đến nhà họ Mạnh chặn Mạnh Nghênh Võ lại.

Thấy cô dám trắng trợn đến nhà tìm mình, Mạnh Nghênh Võ đen mặt kéo cô đến gần phòng củi nhà mình, hạ thấp giọng cắn răng chất vấn: “Cô đến làm gì nữa? Đội nón xanh cho tôi mà còn dám đến đây nữa hả?”

“Em không hề đội nón xanh cho anh, hôm qua đều là hiểu lầm mà!” Triệu Tiểu Liên không muốn gả cho Uông Đại Thuận, cho dù trong lòng có hận, hiện tại người duy nhất có thể giúp cô ta chỉ có Mạnh Nghênh Võ.

Cô ta suy nghĩ một đêm, lý do duy nhất có thể giải thích là: Mạnh Nghênh Võ chuốc thuốc cho cô, ngày hôm qua trong lúc cấp bạch nên nhận nhầm người, cho nên cô ta mới từ nhà họ Phó đi ra đã có những điều khác thường xảy ra như vậy.

“Hiểu lầm gì? Nhiều người nhìn thấy như vậy sao có thể hiểu lầm được chứ?” Dù sao người đàn bà này hắn ta cũng không có ý định dây dưa nữa, nên hăn ta mới mặc kệ có phải là hiểu lầm hay không.

Thấy hắn ta không tin, Triệu Tiểu Liên nắm lấy cánh tay hắn ta tiếp tục giải thích: “Thuốc anh đưa cho em có thể em đã uống nhầm, cái thuốc đó rốt cuộc là thuốc bậy bạ gì vậy hả?”

“Thuốc bậy bạ gì chứ? Đó chỉ là một loại thuốc dinh dưỡng bình thường, cô đừng có mà nói bậy bạ.”

Biểu tình Mạnh Nghênh Võ đã lộ ra sự mất kiên nhẫn, Triệu Tiểu Liên nghe đến đây xem như nhìn ra người đàn ông này quyết tâm muốn xóa sạch quan hệ với cô ta, một cỗ tức giận vọt lên đến cổ họng cả người như sắp nổ tung.

“Tên họ Mạnh kia, anh coi tôi là kẻ ngốc sao?! Ngày hôm nay tôi bị như vậy không phải tất cả là đều do anh sao!?”

“Triệu Tiểu Liên, hai chúng ta chỉ là mối quan hệ mập mờ mà thôi, nếu như cô đã có gia đình, vậy thì chúng ta xem như không còn liên quan gì đến nhau nữa, để tránh cho cả hai phải khó xử! Còn nữa, chuyện thuốc nếu như cô dám nói ra, cẩn thận tôi để cho cô sống không nổi ở trong thôn này nữa đấy.”

Trước kia hắn ta thấy nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn này cảm thấy rất đẹp, hiện tại nhìn thấy, hắn ta chỉ còn sự ngán ngẩm. Mạnh Nghênh Võ hừ lạnh một tiếng đi ra khỏi phòng củi, một chút cũng không lo lắng người đàn bà này dám đối nghịch với hắn ta.

Trong phòng củi cũ nát chỉ còn lại một mình Triệu Tiểu Liên, cô ta dùng sức lau khô nước mắt, trong ánh mắt tất cả đều là sự không cam lòng: “Mạnh Nghênh Võ, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ làm cho anh đoạn tử tuyệt tôn!”

Ngày hôm sau, trong thôn liền truyền ra tin tức, tiểu quả phụ kết hôn cùng tên lười biếng Uông Đại Thuận!

 

 

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Sáng sớm hôm sau, kèm theo vài tiếng chim sẻ ríu rít, Diệp Ngưng Dao từ trong giấc ngủ mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ vừa vặn đối diện với đôi mắt hơi u oán của anh.Cô híp mắt, lười biếng ngáp một cái: “Chào buổi sáng….”Thấy dáng vẻ vô tâm vô phế của cô, Phó Thập Đông vừa tức giận vừa buồn cười: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, để anh đi nấu cơm.”“Ừm, được, cám ơn anh.”Diệp Ngưng Dao vặn mình, lại rụt đầu vào chăn chuẩn bị ngủ lại.Giấy xin phép nghỉ cưới là xin đến ngày mai, cho đến khi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng cô mới chậm rãi tỉnh lại, lúc này trong phòng trống rỗng ngoại trừ cô thì không thấy ai nữa.Trong đầu dần dần thanh tỉnh hiện lên hình ảnh tối hôm qua, Diệp Ngưng Dao bất giác v.uốt ve bụng ôn nhu cười, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có một tiểu bảo bối tròn vo gọi cô là mẹ.Mà lúc này, trong thôn đang điên cuồng truyền bá chuyện kinh động ngày hôm qua Triệu Tiểu Liên và Uông Đại Thuận, vừa nghe nói hai người này về cùng một nhà với nhau, các cô gái trong thôn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không liên quan gì đến người đàn ông của bọn họ, bọn họ chỉ ước gì cô ta nhanh chóng lập gia đình!Tối hôm qua Triệu Tiểu Liên nghẹn khuất cả một đêm không chợp mắt, trời còn chưa sáng đã đi đến nhà họ Mạnh chặn Mạnh Nghênh Võ lại.Thấy cô dám trắng trợn đến nhà tìm mình, Mạnh Nghênh Võ đen mặt kéo cô đến gần phòng củi nhà mình, hạ thấp giọng cắn răng chất vấn: “Cô đến làm gì nữa? Đội nón xanh cho tôi mà còn dám đến đây nữa hả?”“Em không hề đội nón xanh cho anh, hôm qua đều là hiểu lầm mà!” Triệu Tiểu Liên không muốn gả cho Uông Đại Thuận, cho dù trong lòng có hận, hiện tại người duy nhất có thể giúp cô ta chỉ có Mạnh Nghênh Võ.Cô ta suy nghĩ một đêm, lý do duy nhất có thể giải thích là: Mạnh Nghênh Võ chuốc thuốc cho cô, ngày hôm qua trong lúc cấp bạch nên nhận nhầm người, cho nên cô ta mới từ nhà họ Phó đi ra đã có những điều khác thường xảy ra như vậy.“Hiểu lầm gì? Nhiều người nhìn thấy như vậy sao có thể hiểu lầm được chứ?” Dù sao người đàn bà này hắn ta cũng không có ý định dây dưa nữa, nên hăn ta mới mặc kệ có phải là hiểu lầm hay không.Thấy hắn ta không tin, Triệu Tiểu Liên nắm lấy cánh tay hắn ta tiếp tục giải thích: “Thuốc anh đưa cho em có thể em đã uống nhầm, cái thuốc đó rốt cuộc là thuốc bậy bạ gì vậy hả?”“Thuốc bậy bạ gì chứ? Đó chỉ là một loại thuốc dinh dưỡng bình thường, cô đừng có mà nói bậy bạ.”Biểu tình Mạnh Nghênh Võ đã lộ ra sự mất kiên nhẫn, Triệu Tiểu Liên nghe đến đây xem như nhìn ra người đàn ông này quyết tâm muốn xóa sạch quan hệ với cô ta, một cỗ tức giận vọt lên đến cổ họng cả người như sắp nổ tung.“Tên họ Mạnh kia, anh coi tôi là kẻ ngốc sao?! Ngày hôm nay tôi bị như vậy không phải tất cả là đều do anh sao!?”“Triệu Tiểu Liên, hai chúng ta chỉ là mối quan hệ mập mờ mà thôi, nếu như cô đã có gia đình, vậy thì chúng ta xem như không còn liên quan gì đến nhau nữa, để tránh cho cả hai phải khó xử! Còn nữa, chuyện thuốc nếu như cô dám nói ra, cẩn thận tôi để cho cô sống không nổi ở trong thôn này nữa đấy.”Trước kia hắn ta thấy nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn này cảm thấy rất đẹp, hiện tại nhìn thấy, hắn ta chỉ còn sự ngán ngẩm. Mạnh Nghênh Võ hừ lạnh một tiếng đi ra khỏi phòng củi, một chút cũng không lo lắng người đàn bà này dám đối nghịch với hắn ta.Trong phòng củi cũ nát chỉ còn lại một mình Triệu Tiểu Liên, cô ta dùng sức lau khô nước mắt, trong ánh mắt tất cả đều là sự không cam lòng: “Mạnh Nghênh Võ, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ làm cho anh đoạn tử tuyệt tôn!”Ngày hôm sau, trong thôn liền truyền ra tin tức, tiểu quả phụ kết hôn cùng tên lười biếng Uông Đại Thuận!  

Chương 114