Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 115

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Tất cả những chuyện này, Diệp Ngưng Dao sau khi bắt đầu đi làm việc lại cô mới biết được.Nhìn về phía Mạnh Nghênh Võ trong văn phòng làm như không có việc gì, cô rất tò mò đôi cẩu nam nữ này làm sao có thể tách nhau ra được chứ?Bây giờ vận mệnh đã hoàn toàn khác so với nội dung trong cuốn sách, cũng là thời gian thích hợp để cô làm chút gì đó rồi.Diệp Ngưng Dao ngồi ở trước bàn làm việc, hai tay nâng má, cô nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ như đang trên mây.Bây giờ thời tiết ngày càng ấm áp, những bông hoa trên núi đã nở rộ.Cô vui vẻ nhưng đồng thời cũng có chút buồn, hoa đang nở rộ, linh lực thì đầy khắp núi rừng, cô hiện giờ căn bản không có nhiều thời gian và công sức đi thu thập được như vậy, nếu chỉ dựa vào hai chân của cô mà mỗi ngày đều chạy lên núi, cho dù chạy gãy chân, cũng không thể tích đầy pháp khí trong suốt mùa hè.Cô chưa nghĩ ra biện pháp nào để giải quyết vấn đề sao?Đúng lúc này, một con ong mật nhẹ nhàng đậu trên cánh hoa bìm bịp bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trước mắt Diệp Ngưng Dao sáng ngời, có cách rồi.Nghe nói vợ muốn nuôi ong, Phó Thập Đông kinh ngạc. Anh dùng ngón tay xoa xoa cằm kiến nghị, lời nói uyển chuyển: “Trước kia em đã từng nuôi ong mật chưa? Muốn ăn mật ong phải không?”Nuôi ong đương nhiên là cô chưa từng nuôi qua, nhưng không biết nuôi thì có thể học nha, vì linh lực, cô nhất định là có thể làm được!“Ừm, em muốn ăn mật ong, anh giúp em làm có được không?” Hiện tại cô đã là vợ của anh, nên lúc nói chuyện Diệp Ngưng Dao cũng nhẹ nhàng và nũng nịu hơn so với lúc trước rất nhiều.“Ừm, được.” Vì để có thể sớm chinh phục được trái tim của vợ, cho dù để cho anh hái trăng trên trời, anh cũng phải nghĩ ra biện pháp hái cho bằng được.Lời nói của Diệp Ngưng Dao làm cho Phó Thập Đông có động lực làm việc hơn.Mới qua mấy ngày anh đã chuẩn bị xong tất cả đồ nuôi ong cho Diệp Ngưng Dao đi núi Tiên Đào dẫn ong về.Vì không để người ta chú ý, sắc trời còn chưa sáng mà bọn họ đã xuất phát.Đi từ chân núi tới núi sâu trong rừng rậm, đi chừng khoảng hơn một tiếng, dọc theo đường đi, Diệp Ngưng Dao thu thập được rất nhiều linh lực, cô nhìn về phía cây cối bốn phía đều giống nhau, tò mò hỏi: “Anh đi như vậy mà không bị lạc sao?”Là Bách Hoa Tiên Tử, cô đều có thể nhận ra mỗi một gốc hoa cỏ cây cối bất luận là hình thái hay mùi hương đều không giống nhau, điều này đối với cô mà nói rất đơn giản.Nhưng Phó Thập Đông là một người trần đi vào trong rừng rậm này lại mặt không thay đổi sắc mặt mà đi thẳng một đường, thật đúng là kỳ lạ!Trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, cánh tay phải của Phó Thập Đông đã khỏe mạnh như lúc ban đầu, một tay anh cầm dụng cụ, tay kia cầm ấm đun nước quân dụng trên cổ đưa cho cô: “Uống một ngụm nước đi, anh rất quen thuộc với nơi này. Sau này không có anh đi cùng, em không thể tự mình vào núi biết chưa.”Lý do quan trọng nhất để chọn nuôi ong ở vùng núi sâu là: con đường vào núi sâu rất khó đi, rất dễ bị mất phương hướng, vì vậy họ có thể tránh đi sự chú ý của người khác.Diệp Ngưng Dao cầm bình nước uống một ngụm, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.Dù sao cô cũng không cần phải mỗi ngày chạy lên trên núi để thu thập linh lực, đi cùng với anh cũng vẫn có thể thu thập linh lực.Đi thêm một đoạn đường nữa, sau khi rẽ trái, bọn họ đi tới một sườn núi vô cùng hẻo lánh, nơi này hướng ngược sáng, mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ rất thích hợp để nuôi ong.Ngoại trừ một ngôi nhà cỏ được bao quanh bởi tổ ong.“Những thứ này đều là do anh làm hết sao?” Diệp Ngưng Dao hưng phấn chạy đến bên cạnh tổ ong, muốn tìm hiểu tỉ mỉ hơn.Sợ cô nhất thời sơ sẩy bị ong mật chích, Phó Thập Đông vẫn theo sát phía sau cô: “Ừm, anh đặt mấy cái thùng dụ ong ở trong núi, hẳn là rất nhanh có thể có thu hoạch mật ông được rồi.”  

Tất cả những chuyện này, Diệp Ngưng Dao sau khi bắt đầu đi làm việc lại cô mới biết được.

Nhìn về phía Mạnh Nghênh Võ trong văn phòng làm như không có việc gì, cô rất tò mò đôi cẩu nam nữ này làm sao có thể tách nhau ra được chứ?

Bây giờ vận mệnh đã hoàn toàn khác so với nội dung trong cuốn sách, cũng là thời gian thích hợp để cô làm chút gì đó rồi.

Diệp Ngưng Dao ngồi ở trước bàn làm việc, hai tay nâng má, cô nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ như đang trên mây.

Bây giờ thời tiết ngày càng ấm áp, những bông hoa trên núi đã nở rộ.

Cô vui vẻ nhưng đồng thời cũng có chút buồn, hoa đang nở rộ, linh lực thì đầy khắp núi rừng, cô hiện giờ căn bản không có nhiều thời gian và công sức đi thu thập được như vậy, nếu chỉ dựa vào hai chân của cô mà mỗi ngày đều chạy lên núi, cho dù chạy gãy chân, cũng không thể tích đầy pháp khí trong suốt mùa hè.

Cô chưa nghĩ ra biện pháp nào để giải quyết vấn đề sao?

Đúng lúc này, một con ong mật nhẹ nhàng đậu trên cánh hoa bìm bịp bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trước mắt Diệp Ngưng Dao sáng ngời, có cách rồi.

Nghe nói vợ muốn nuôi ong, Phó Thập Đông kinh ngạc. Anh dùng ngón tay xoa xoa cằm kiến nghị, lời nói uyển chuyển: “Trước kia em đã từng nuôi ong mật chưa? Muốn ăn mật ong phải không?”

Nuôi ong đương nhiên là cô chưa từng nuôi qua, nhưng không biết nuôi thì có thể học nha, vì linh lực, cô nhất định là có thể làm được!

“Ừm, em muốn ăn mật ong, anh giúp em làm có được không?” Hiện tại cô đã là vợ của anh, nên lúc nói chuyện Diệp Ngưng Dao cũng nhẹ nhàng và nũng nịu hơn so với lúc trước rất nhiều.

“Ừm, được.” Vì để có thể sớm chinh phục được trái tim của vợ, cho dù để cho anh hái trăng trên trời, anh cũng phải nghĩ ra biện pháp hái cho bằng được.

Lời nói của Diệp Ngưng Dao làm cho Phó Thập Đông có động lực làm việc hơn.

Mới qua mấy ngày anh đã chuẩn bị xong tất cả đồ nuôi ong cho Diệp Ngưng Dao đi núi Tiên Đào dẫn ong về.

Vì không để người ta chú ý, sắc trời còn chưa sáng mà bọn họ đã xuất phát.

Đi từ chân núi tới núi sâu trong rừng rậm, đi chừng khoảng hơn một tiếng, dọc theo đường đi, Diệp Ngưng Dao thu thập được rất nhiều linh lực, cô nhìn về phía cây cối bốn phía đều giống nhau, tò mò hỏi: “Anh đi như vậy mà không bị lạc sao?”

Là Bách Hoa Tiên Tử, cô đều có thể nhận ra mỗi một gốc hoa cỏ cây cối bất luận là hình thái hay mùi hương đều không giống nhau, điều này đối với cô mà nói rất đơn giản.

Nhưng Phó Thập Đông là một người trần đi vào trong rừng rậm này lại mặt không thay đổi sắc mặt mà đi thẳng một đường, thật đúng là kỳ lạ!

Trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, cánh tay phải của Phó Thập Đông đã khỏe mạnh như lúc ban đầu, một tay anh cầm dụng cụ, tay kia cầm ấm đun nước quân dụng trên cổ đưa cho cô: “Uống một ngụm nước đi, anh rất quen thuộc với nơi này. Sau này không có anh đi cùng, em không thể tự mình vào núi biết chưa.”

Lý do quan trọng nhất để chọn nuôi ong ở vùng núi sâu là: con đường vào núi sâu rất khó đi, rất dễ bị mất phương hướng, vì vậy họ có thể tránh đi sự chú ý của người khác.

Diệp Ngưng Dao cầm bình nước uống một ngụm, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Dù sao cô cũng không cần phải mỗi ngày chạy lên trên núi để thu thập linh lực, đi cùng với anh cũng vẫn có thể thu thập linh lực.

Đi thêm một đoạn đường nữa, sau khi rẽ trái, bọn họ đi tới một sườn núi vô cùng hẻo lánh, nơi này hướng ngược sáng, mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ rất thích hợp để nuôi ong.

Ngoại trừ một ngôi nhà cỏ được bao quanh bởi tổ ong.

“Những thứ này đều là do anh làm hết sao?” Diệp Ngưng Dao hưng phấn chạy đến bên cạnh tổ ong, muốn tìm hiểu tỉ mỉ hơn.

Sợ cô nhất thời sơ sẩy bị ong mật chích, Phó Thập Đông vẫn theo sát phía sau cô: “Ừm, anh đặt mấy cái thùng dụ ong ở trong núi, hẳn là rất nhanh có thể có thu hoạch mật ông được rồi.”

 

 

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Tất cả những chuyện này, Diệp Ngưng Dao sau khi bắt đầu đi làm việc lại cô mới biết được.Nhìn về phía Mạnh Nghênh Võ trong văn phòng làm như không có việc gì, cô rất tò mò đôi cẩu nam nữ này làm sao có thể tách nhau ra được chứ?Bây giờ vận mệnh đã hoàn toàn khác so với nội dung trong cuốn sách, cũng là thời gian thích hợp để cô làm chút gì đó rồi.Diệp Ngưng Dao ngồi ở trước bàn làm việc, hai tay nâng má, cô nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ như đang trên mây.Bây giờ thời tiết ngày càng ấm áp, những bông hoa trên núi đã nở rộ.Cô vui vẻ nhưng đồng thời cũng có chút buồn, hoa đang nở rộ, linh lực thì đầy khắp núi rừng, cô hiện giờ căn bản không có nhiều thời gian và công sức đi thu thập được như vậy, nếu chỉ dựa vào hai chân của cô mà mỗi ngày đều chạy lên núi, cho dù chạy gãy chân, cũng không thể tích đầy pháp khí trong suốt mùa hè.Cô chưa nghĩ ra biện pháp nào để giải quyết vấn đề sao?Đúng lúc này, một con ong mật nhẹ nhàng đậu trên cánh hoa bìm bịp bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trước mắt Diệp Ngưng Dao sáng ngời, có cách rồi.Nghe nói vợ muốn nuôi ong, Phó Thập Đông kinh ngạc. Anh dùng ngón tay xoa xoa cằm kiến nghị, lời nói uyển chuyển: “Trước kia em đã từng nuôi ong mật chưa? Muốn ăn mật ong phải không?”Nuôi ong đương nhiên là cô chưa từng nuôi qua, nhưng không biết nuôi thì có thể học nha, vì linh lực, cô nhất định là có thể làm được!“Ừm, em muốn ăn mật ong, anh giúp em làm có được không?” Hiện tại cô đã là vợ của anh, nên lúc nói chuyện Diệp Ngưng Dao cũng nhẹ nhàng và nũng nịu hơn so với lúc trước rất nhiều.“Ừm, được.” Vì để có thể sớm chinh phục được trái tim của vợ, cho dù để cho anh hái trăng trên trời, anh cũng phải nghĩ ra biện pháp hái cho bằng được.Lời nói của Diệp Ngưng Dao làm cho Phó Thập Đông có động lực làm việc hơn.Mới qua mấy ngày anh đã chuẩn bị xong tất cả đồ nuôi ong cho Diệp Ngưng Dao đi núi Tiên Đào dẫn ong về.Vì không để người ta chú ý, sắc trời còn chưa sáng mà bọn họ đã xuất phát.Đi từ chân núi tới núi sâu trong rừng rậm, đi chừng khoảng hơn một tiếng, dọc theo đường đi, Diệp Ngưng Dao thu thập được rất nhiều linh lực, cô nhìn về phía cây cối bốn phía đều giống nhau, tò mò hỏi: “Anh đi như vậy mà không bị lạc sao?”Là Bách Hoa Tiên Tử, cô đều có thể nhận ra mỗi một gốc hoa cỏ cây cối bất luận là hình thái hay mùi hương đều không giống nhau, điều này đối với cô mà nói rất đơn giản.Nhưng Phó Thập Đông là một người trần đi vào trong rừng rậm này lại mặt không thay đổi sắc mặt mà đi thẳng một đường, thật đúng là kỳ lạ!Trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, cánh tay phải của Phó Thập Đông đã khỏe mạnh như lúc ban đầu, một tay anh cầm dụng cụ, tay kia cầm ấm đun nước quân dụng trên cổ đưa cho cô: “Uống một ngụm nước đi, anh rất quen thuộc với nơi này. Sau này không có anh đi cùng, em không thể tự mình vào núi biết chưa.”Lý do quan trọng nhất để chọn nuôi ong ở vùng núi sâu là: con đường vào núi sâu rất khó đi, rất dễ bị mất phương hướng, vì vậy họ có thể tránh đi sự chú ý của người khác.Diệp Ngưng Dao cầm bình nước uống một ngụm, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.Dù sao cô cũng không cần phải mỗi ngày chạy lên trên núi để thu thập linh lực, đi cùng với anh cũng vẫn có thể thu thập linh lực.Đi thêm một đoạn đường nữa, sau khi rẽ trái, bọn họ đi tới một sườn núi vô cùng hẻo lánh, nơi này hướng ngược sáng, mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ rất thích hợp để nuôi ong.Ngoại trừ một ngôi nhà cỏ được bao quanh bởi tổ ong.“Những thứ này đều là do anh làm hết sao?” Diệp Ngưng Dao hưng phấn chạy đến bên cạnh tổ ong, muốn tìm hiểu tỉ mỉ hơn.Sợ cô nhất thời sơ sẩy bị ong mật chích, Phó Thập Đông vẫn theo sát phía sau cô: “Ừm, anh đặt mấy cái thùng dụ ong ở trong núi, hẳn là rất nhanh có thể có thu hoạch mật ông được rồi.”  

Chương 115