Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 132

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Không cần cõng em đâu, em không sao mà.” Vì chứng minh mình thật sự rất tốt, Diệp Ngưng Dao ngồi dậy từ trên giường, còn cố ý hoạt động hai cánh tay: “Anh xem, em rất khỏe nên không sao cả.”Cho rằng Phó Thập Đông sẽ bỏ qua, kết quả đợi đến khi hai người xuống núi, anh lại khom lưng vỗ vỗ bả vai mình ý bảo cô trèo lên.Thái độ kia rất bá đạo, Diệp Ngưng Dao thật sự không chống lại được anh, đành phải trèo lên lưng anh, mặc cho anh cõng mình đi về phía trước.Dáng người người đàn ông gầy gò, bả vai rất rộng, cô dùng hai tay bám chặt vào cổ anh, suy nghĩ lại bị hoa cỏ cây cối chung quanh hấp dẫn.Thanh âm sạch sẽ quanh quẩn bên tai, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng cô vẫn nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì…Những hoa và cỏ đang thảo luận về bản thân.Diệp Ngưng Dao vỗ vỗ bả vai Phó Thập Đông khẽ dỗ dành: “Anh thả em xuống đi, em muốn tự mình đi, nếu lỡ như đụng phải người trong thôn thì sẽ xấu hổ lắm….”Lý do này thành công đả động đến Phó Thập Đông, sau khi anh buông người xuống còn có chút lo lắng: “Nắm tay anh, đi theo sau anh kẻo ngã đấy.”Xuống sườn núi dốc, nếu lỡ như cô lại ngất xỉu, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.“Được.” Diệp Ngưng Dao rất tự nhiên nắm lấy tay anh, đi về phía cây hạnh bên cạnh.Đây là núi sâu, nếu như không quen thuộc với địa hình rất dễ bị lạc, vì vậy rất ít dân làng sẽ đến đây.Quả mơ trên cây đã chín, vàng trong suốt, làm cho người ta khi nhìn thấy phải nuốt nước miếng.Phó Thập Đông cho rằng cô muốn ăn hạnh, vì thế hái một trái dùng khăn tay lau đi vài lần mới đưa cho cô ăn: “Ăn đi, hạnh ở đây cũng không quá chua đâu.”“Hay là anh hái thêm một ít mang về cho bọn Viên Viên ăn đi.” Diệp Ngưng Dao tiếp nhận quả hạnh cũng không vội vàng ăn nó, mà lén lút sờ lên thân cây hạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như lại dám nói về chuyện của ta, cẩn thận ta sẽ bổ mi làm củi đốt.”Vừa dứt lời, chỉ thấy cành cây hơi lắc lư một chút, cô hài lòng thu tay về, cười tủm tỉm đứng ở một bên nhìn Phó Thập Đông hái hạnh.Giao lưu giữa các loài thực vật khác với động vật, không quá mười phút, toàn bộ hoa cỏ và cây cối của núi Tiên Đào đều biết một sự thật.Đó chính là, Bách Hoa tiên tử cao cao tại thượng tuy rằng bị giáng chức xuống thế gian nhưng vẫn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng.Trong lúc nhất thời, tất cả cỏ cây đều im lặng, chỉ sợ chọc cho tiên tử mất hứng, tương lai mình không dễ dàng.Cảm nhận được hôm nay trong rừng cây yên tĩnh kỳ lạ, Phó Thập Đông nghi hoặc nhìn chung quanh, cũng không có phát hiện mãnh thú khả nghi xuất hiện.Hạnh trong núi sâu không khác gì dưới sườn núi, có người nhìn thấy bọn họ xách giỏ từ trong núi đi ra, lại nhìn nửa giỏ sơn hạnh kia, ai cũng không nghĩ nhiều về mục đích họ lên núi.Cho đến nay, hai người nuôi ong trong một ngọn núi sâu vẫn là một bí mật.Hiện giờ Diệp Ngưng Dao có thể trao đổi cùng với những thực vật này, càng thêm không cần phải lo lắng bị người ta phát hiện những bí mật này.“Ái chà! Sao lại hái được nhiều trái hạnh như vậy? Diệp Tri Thanh có phải đã có thai hay không?” Đi giữa đường đụng phải Chu đại thẩm trong thôn, bà nhìn cái giỏ rồi lại nhìn vào bụng Diệp Ngưng Dao, cảm thấy mình quả thực là hỏa nhãn kim tinh.“…” Cô bị hỏi đến ngẩn ra, Diệp Ngưng Dao đầu tiên là phản ứng lại rồi vội vàng giải thích: “Cháu không có thai ạ, hạnh này là hái cho đứa nhỏ trong nhà.”Chu đại thẩm lại liếc mắt nhìn thắt lưng nhỏ của cô một cái, xem như tin lời cô.“Cháu và Đông Tử phải cố gắng hơn đi nhé, sớm có em bé một chút, cuộc sống nhỏ trôi qua mới náo nhiệt.”

“Không cần cõng em đâu, em không sao mà.” Vì chứng minh mình thật sự rất tốt, Diệp Ngưng Dao ngồi dậy từ trên giường, còn cố ý hoạt động hai cánh tay: “Anh xem, em rất khỏe nên không sao cả.”

Cho rằng Phó Thập Đông sẽ bỏ qua, kết quả đợi đến khi hai người xuống núi, anh lại khom lưng vỗ vỗ bả vai mình ý bảo cô trèo lên.

Thái độ kia rất bá đạo, Diệp Ngưng Dao thật sự không chống lại được anh, đành phải trèo lên lưng anh, mặc cho anh cõng mình đi về phía trước.

Dáng người người đàn ông gầy gò, bả vai rất rộng, cô dùng hai tay bám chặt vào cổ anh, suy nghĩ lại bị hoa cỏ cây cối chung quanh hấp dẫn.

Thanh âm sạch sẽ quanh quẩn bên tai, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng cô vẫn nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì…

Những hoa và cỏ đang thảo luận về bản thân.

Diệp Ngưng Dao vỗ vỗ bả vai Phó Thập Đông khẽ dỗ dành: “Anh thả em xuống đi, em muốn tự mình đi, nếu lỡ như đụng phải người trong thôn thì sẽ xấu hổ lắm….”

Lý do này thành công đả động đến Phó Thập Đông, sau khi anh buông người xuống còn có chút lo lắng: “Nắm tay anh, đi theo sau anh kẻo ngã đấy.”

Xuống sườn núi dốc, nếu lỡ như cô lại ngất xỉu, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

“Được.” Diệp Ngưng Dao rất tự nhiên nắm lấy tay anh, đi về phía cây hạnh bên cạnh.

Đây là núi sâu, nếu như không quen thuộc với địa hình rất dễ bị lạc, vì vậy rất ít dân làng sẽ đến đây.

Quả mơ trên cây đã chín, vàng trong suốt, làm cho người ta khi nhìn thấy phải nuốt nước miếng.

Phó Thập Đông cho rằng cô muốn ăn hạnh, vì thế hái một trái dùng khăn tay lau đi vài lần mới đưa cho cô ăn: “Ăn đi, hạnh ở đây cũng không quá chua đâu.”

“Hay là anh hái thêm một ít mang về cho bọn Viên Viên ăn đi.” Diệp Ngưng Dao tiếp nhận quả hạnh cũng không vội vàng ăn nó, mà lén lút sờ lên thân cây hạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như lại dám nói về chuyện của ta, cẩn thận ta sẽ bổ mi làm củi đốt.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy cành cây hơi lắc lư một chút, cô hài lòng thu tay về, cười tủm tỉm đứng ở một bên nhìn Phó Thập Đông hái hạnh.

Giao lưu giữa các loài thực vật khác với động vật, không quá mười phút, toàn bộ hoa cỏ và cây cối của núi Tiên Đào đều biết một sự thật.

Đó chính là, Bách Hoa tiên tử cao cao tại thượng tuy rằng bị giáng chức xuống thế gian nhưng vẫn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng.

Trong lúc nhất thời, tất cả cỏ cây đều im lặng, chỉ sợ chọc cho tiên tử mất hứng, tương lai mình không dễ dàng.

Cảm nhận được hôm nay trong rừng cây yên tĩnh kỳ lạ, Phó Thập Đông nghi hoặc nhìn chung quanh, cũng không có phát hiện mãnh thú khả nghi xuất hiện.

Hạnh trong núi sâu không khác gì dưới sườn núi, có người nhìn thấy bọn họ xách giỏ từ trong núi đi ra, lại nhìn nửa giỏ sơn hạnh kia, ai cũng không nghĩ nhiều về mục đích họ lên núi.

Cho đến nay, hai người nuôi ong trong một ngọn núi sâu vẫn là một bí mật.

Hiện giờ Diệp Ngưng Dao có thể trao đổi cùng với những thực vật này, càng thêm không cần phải lo lắng bị người ta phát hiện những bí mật này.

“Ái chà! Sao lại hái được nhiều trái hạnh như vậy? Diệp Tri Thanh có phải đã có thai hay không?” Đi giữa đường đụng phải Chu đại thẩm trong thôn, bà nhìn cái giỏ rồi lại nhìn vào bụng Diệp Ngưng Dao, cảm thấy mình quả thực là hỏa nhãn kim tinh.

“…” Cô bị hỏi đến ngẩn ra, Diệp Ngưng Dao đầu tiên là phản ứng lại rồi vội vàng giải thích: “Cháu không có thai ạ, hạnh này là hái cho đứa nhỏ trong nhà.”

Chu đại thẩm lại liếc mắt nhìn thắt lưng nhỏ của cô một cái, xem như tin lời cô.

“Cháu và Đông Tử phải cố gắng hơn đi nhé, sớm có em bé một chút, cuộc sống nhỏ trôi qua mới náo nhiệt.”

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Không cần cõng em đâu, em không sao mà.” Vì chứng minh mình thật sự rất tốt, Diệp Ngưng Dao ngồi dậy từ trên giường, còn cố ý hoạt động hai cánh tay: “Anh xem, em rất khỏe nên không sao cả.”Cho rằng Phó Thập Đông sẽ bỏ qua, kết quả đợi đến khi hai người xuống núi, anh lại khom lưng vỗ vỗ bả vai mình ý bảo cô trèo lên.Thái độ kia rất bá đạo, Diệp Ngưng Dao thật sự không chống lại được anh, đành phải trèo lên lưng anh, mặc cho anh cõng mình đi về phía trước.Dáng người người đàn ông gầy gò, bả vai rất rộng, cô dùng hai tay bám chặt vào cổ anh, suy nghĩ lại bị hoa cỏ cây cối chung quanh hấp dẫn.Thanh âm sạch sẽ quanh quẩn bên tai, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng cô vẫn nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì…Những hoa và cỏ đang thảo luận về bản thân.Diệp Ngưng Dao vỗ vỗ bả vai Phó Thập Đông khẽ dỗ dành: “Anh thả em xuống đi, em muốn tự mình đi, nếu lỡ như đụng phải người trong thôn thì sẽ xấu hổ lắm….”Lý do này thành công đả động đến Phó Thập Đông, sau khi anh buông người xuống còn có chút lo lắng: “Nắm tay anh, đi theo sau anh kẻo ngã đấy.”Xuống sườn núi dốc, nếu lỡ như cô lại ngất xỉu, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.“Được.” Diệp Ngưng Dao rất tự nhiên nắm lấy tay anh, đi về phía cây hạnh bên cạnh.Đây là núi sâu, nếu như không quen thuộc với địa hình rất dễ bị lạc, vì vậy rất ít dân làng sẽ đến đây.Quả mơ trên cây đã chín, vàng trong suốt, làm cho người ta khi nhìn thấy phải nuốt nước miếng.Phó Thập Đông cho rằng cô muốn ăn hạnh, vì thế hái một trái dùng khăn tay lau đi vài lần mới đưa cho cô ăn: “Ăn đi, hạnh ở đây cũng không quá chua đâu.”“Hay là anh hái thêm một ít mang về cho bọn Viên Viên ăn đi.” Diệp Ngưng Dao tiếp nhận quả hạnh cũng không vội vàng ăn nó, mà lén lút sờ lên thân cây hạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như lại dám nói về chuyện của ta, cẩn thận ta sẽ bổ mi làm củi đốt.”Vừa dứt lời, chỉ thấy cành cây hơi lắc lư một chút, cô hài lòng thu tay về, cười tủm tỉm đứng ở một bên nhìn Phó Thập Đông hái hạnh.Giao lưu giữa các loài thực vật khác với động vật, không quá mười phút, toàn bộ hoa cỏ và cây cối của núi Tiên Đào đều biết một sự thật.Đó chính là, Bách Hoa tiên tử cao cao tại thượng tuy rằng bị giáng chức xuống thế gian nhưng vẫn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng.Trong lúc nhất thời, tất cả cỏ cây đều im lặng, chỉ sợ chọc cho tiên tử mất hứng, tương lai mình không dễ dàng.Cảm nhận được hôm nay trong rừng cây yên tĩnh kỳ lạ, Phó Thập Đông nghi hoặc nhìn chung quanh, cũng không có phát hiện mãnh thú khả nghi xuất hiện.Hạnh trong núi sâu không khác gì dưới sườn núi, có người nhìn thấy bọn họ xách giỏ từ trong núi đi ra, lại nhìn nửa giỏ sơn hạnh kia, ai cũng không nghĩ nhiều về mục đích họ lên núi.Cho đến nay, hai người nuôi ong trong một ngọn núi sâu vẫn là một bí mật.Hiện giờ Diệp Ngưng Dao có thể trao đổi cùng với những thực vật này, càng thêm không cần phải lo lắng bị người ta phát hiện những bí mật này.“Ái chà! Sao lại hái được nhiều trái hạnh như vậy? Diệp Tri Thanh có phải đã có thai hay không?” Đi giữa đường đụng phải Chu đại thẩm trong thôn, bà nhìn cái giỏ rồi lại nhìn vào bụng Diệp Ngưng Dao, cảm thấy mình quả thực là hỏa nhãn kim tinh.“…” Cô bị hỏi đến ngẩn ra, Diệp Ngưng Dao đầu tiên là phản ứng lại rồi vội vàng giải thích: “Cháu không có thai ạ, hạnh này là hái cho đứa nhỏ trong nhà.”Chu đại thẩm lại liếc mắt nhìn thắt lưng nhỏ của cô một cái, xem như tin lời cô.“Cháu và Đông Tử phải cố gắng hơn đi nhé, sớm có em bé một chút, cuộc sống nhỏ trôi qua mới náo nhiệt.”

Chương 132