Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 133
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Dao bất giác nhìn Phó Thập Đông, vừa lúc đụng phải ánh mắt cực nóng của anh, cô lập tức thu hồi tầm mắt, hàm hồ nói: “Vâng ạ, thím, chúng cháu còn có việc, khi nào rảnh rỗi lại nói chuyện tiếp ạ.”Bình thường Chu đại thẩm đối với cô cũng không tệ, cho dù hiện tại xấu hổ muốn chết, Diệp Ngưng Dao vẫn là cười khanh khách nể mặt.“Vậy các cháu bận thì đi trước đi, thím cũng lên núi hái chút hạnh.”Đưa mắt nhìn Chu đại thẩm rời đi, Diệp Ngưng Dao chột dạ cúi đầu trầm mặc không nói.Thấy cô vẫn không nói lời nào, Phó Thập Đông đỏ bừng vành tai, ho nhẹ một tiếng, giải vây nói: “Chúng ta đi thôi, đến trạm y tế kiểm tra một chút.”“Được.” Diệp Ngưng Dao khẽ cắn môi đi theo phía sau anh còn muốn sinh con.Cô đột nhiên phát hiện ra từ đêm động phòng hoa chúc kia Phó Thập Đông không chạm qua mình nữa, cho dù sáng sớm hôm đó hôn tay chân cũng rất quy củ.Bước sinh con, cô phỏng đoán anh nhất định là biết, chẳng lẽ là bởi vì không muốn?Không biết vì cái gì mà có nhận thức như vậy, Diệp Ngưng Dao không cảm thấy thoải mái, ngược lại trong lòng có chút buồn bực thất vọng.Có điều nghĩ đến gánh nặng kinh tế của nhà họ Phó, cơn giận không hiểu sao lại vô hình biến mất.Phó Thập Đông đi ở phía trước, căn bản không nhận ra thế giới nội tâm của vợ trăm chuyển ngàn hồi, trong đầu tưởng tượng đứa bé sau này của hai người họ, khóe miệng anh không tự chủ được mà nhếch lên, mặt mày càng trở nên ôn nhu hơn…Trạm y tế thôn bình thường không có người, nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.Nhìn từ xa, trước cửa căn nhà đất không lớn chật ních người trong ngoài.Hai người liếc nhau một cái, ăn ý không tiến tới trước mặt mà rẽ một vòng trực tiếp đi về phía nhà.Nếu như lúc này đi qua góp vui, đầu lại càng thêm choáng váng.Quả mơ trên núi chua ngọt ngon miệng, ăn nhiều lại dễ nóng trong người, sau khi về nhà Diệp Ngưng Dao chia cho Phó Học và Phó Niên mỗi đứa bốn đến năm quả, còn lại đều đặt ở nơi thoáng mát khô ráo giữ lại ngày mai lại ăn.Phó Viện ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân lắc lư bàn chân nhỏ, vừa ăn hạnh vừa kể chuyện mà cô bé vừa mới biết được: “Thím nhỏ, thím nghe nói chưa? Mẹ của Uông Đại Thuận và vợ hắn hôm nay đã đánh nhau đấy!”Diệp Ngưng Dao nghe xong nghiêng đầu tò mò hỏi: “Cháu có biết tại sao họ lại đánh nhau không?”“Hình như là bởi vì chuyện ai làm chủ nhà đấy ạ. Cháu nghe mọi người nói nhà họ Uông đánh nhau đến mức phải đến trạm y tế rồi ạ!”Thì ra đối tượng bị vây xem trước cửa trạm y tế là bọn họ?Thật sự là thiện ác báo ứng, họa phúc tương thừa.Nhìn thấy trò khôi hài này của Uông gia, trong lòng cô cười lạnh một tiếng không nghĩ nữa.Đêm nay, thừa dịp Phó Thập Đông ngủ say, Diệp Ngưng Dao thông qua thần thức lần thứ hai đi tới nơi hoang vu có bia công đức.Trải qua một buổi chiều phân tích, cô đoán nơi này hẳn là phương tiện để cô có thể trở về Tiên giới.Cụ thể là trở về như thế nào, cô còn chưa nghĩ tới.Cảnh tượng thảm bại ở đây là dùng linh lực khôi phục được.Mà cô phát hiện ra nó, là bởi vì linh lực trong pháp khí tích góp được đến một con số nhất định.Tất cả đều là suy đoán, nếu như muốn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra chỉ có thể dùng thời gian để chứng thực.Gần đây chuyện vui vẻ hết chuyện này đến chuyện khác, bên miệng Diệp Ngưng Dao gợi lên một nụ cười ngọt ngào, bất tri bất giác tiến vào mộng tưởng…Vào buổi sáng mùa xuân, tất cả mọi thứ như thể được sống lại.Trời vừa mới tờ mờ sáng, Diệp Ngưng Dao đã rời giường rửa mặt.Phó Thập Đông làm điểm tâm xong, xoa xoa tay lại sờ lên trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường.“Lát nữa em sẽ cùng Viên Viên đi lên núi Tiên Đào một chuyến, hôm nay anh còn đi lên huyện không?” Diệp Ngưng Dao ăn miếng bánh mì gạo trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm.
Diệp Ngưng Dao bất giác nhìn Phó Thập Đông, vừa lúc đụng phải ánh mắt cực nóng của anh, cô lập tức thu hồi tầm mắt, hàm hồ nói: “Vâng ạ, thím, chúng cháu còn có việc, khi nào rảnh rỗi lại nói chuyện tiếp ạ.”
Bình thường Chu đại thẩm đối với cô cũng không tệ, cho dù hiện tại xấu hổ muốn chết, Diệp Ngưng Dao vẫn là cười khanh khách nể mặt.
“Vậy các cháu bận thì đi trước đi, thím cũng lên núi hái chút hạnh.”
Đưa mắt nhìn Chu đại thẩm rời đi, Diệp Ngưng Dao chột dạ cúi đầu trầm mặc không nói.
Thấy cô vẫn không nói lời nào, Phó Thập Đông đỏ bừng vành tai, ho nhẹ một tiếng, giải vây nói: “Chúng ta đi thôi, đến trạm y tế kiểm tra một chút.”
“Được.” Diệp Ngưng Dao khẽ cắn môi đi theo phía sau anh còn muốn sinh con.
Cô đột nhiên phát hiện ra từ đêm động phòng hoa chúc kia Phó Thập Đông không chạm qua mình nữa, cho dù sáng sớm hôm đó hôn tay chân cũng rất quy củ.
Bước sinh con, cô phỏng đoán anh nhất định là biết, chẳng lẽ là bởi vì không muốn?
Không biết vì cái gì mà có nhận thức như vậy, Diệp Ngưng Dao không cảm thấy thoải mái, ngược lại trong lòng có chút buồn bực thất vọng.
Có điều nghĩ đến gánh nặng kinh tế của nhà họ Phó, cơn giận không hiểu sao lại vô hình biến mất.
Phó Thập Đông đi ở phía trước, căn bản không nhận ra thế giới nội tâm của vợ trăm chuyển ngàn hồi, trong đầu tưởng tượng đứa bé sau này của hai người họ, khóe miệng anh không tự chủ được mà nhếch lên, mặt mày càng trở nên ôn nhu hơn…
Trạm y tế thôn bình thường không có người, nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.
Nhìn từ xa, trước cửa căn nhà đất không lớn chật ních người trong ngoài.
Hai người liếc nhau một cái, ăn ý không tiến tới trước mặt mà rẽ một vòng trực tiếp đi về phía nhà.
Nếu như lúc này đi qua góp vui, đầu lại càng thêm choáng váng.
Quả mơ trên núi chua ngọt ngon miệng, ăn nhiều lại dễ nóng trong người, sau khi về nhà Diệp Ngưng Dao chia cho Phó Học và Phó Niên mỗi đứa bốn đến năm quả, còn lại đều đặt ở nơi thoáng mát khô ráo giữ lại ngày mai lại ăn.
Phó Viện ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân lắc lư bàn chân nhỏ, vừa ăn hạnh vừa kể chuyện mà cô bé vừa mới biết được: “Thím nhỏ, thím nghe nói chưa? Mẹ của Uông Đại Thuận và vợ hắn hôm nay đã đánh nhau đấy!”
Diệp Ngưng Dao nghe xong nghiêng đầu tò mò hỏi: “Cháu có biết tại sao họ lại đánh nhau không?”
“Hình như là bởi vì chuyện ai làm chủ nhà đấy ạ. Cháu nghe mọi người nói nhà họ Uông đánh nhau đến mức phải đến trạm y tế rồi ạ!”
Thì ra đối tượng bị vây xem trước cửa trạm y tế là bọn họ?
Thật sự là thiện ác báo ứng, họa phúc tương thừa.
Nhìn thấy trò khôi hài này của Uông gia, trong lòng cô cười lạnh một tiếng không nghĩ nữa.
Đêm nay, thừa dịp Phó Thập Đông ngủ say, Diệp Ngưng Dao thông qua thần thức lần thứ hai đi tới nơi hoang vu có bia công đức.
Trải qua một buổi chiều phân tích, cô đoán nơi này hẳn là phương tiện để cô có thể trở về Tiên giới.
Cụ thể là trở về như thế nào, cô còn chưa nghĩ tới.
Cảnh tượng thảm bại ở đây là dùng linh lực khôi phục được.
Mà cô phát hiện ra nó, là bởi vì linh lực trong pháp khí tích góp được đến một con số nhất định.
Tất cả đều là suy đoán, nếu như muốn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra chỉ có thể dùng thời gian để chứng thực.
Gần đây chuyện vui vẻ hết chuyện này đến chuyện khác, bên miệng Diệp Ngưng Dao gợi lên một nụ cười ngọt ngào, bất tri bất giác tiến vào mộng tưởng…
Vào buổi sáng mùa xuân, tất cả mọi thứ như thể được sống lại.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, Diệp Ngưng Dao đã rời giường rửa mặt.
Phó Thập Đông làm điểm tâm xong, xoa xoa tay lại sờ lên trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường.
“Lát nữa em sẽ cùng Viên Viên đi lên núi Tiên Đào một chuyến, hôm nay anh còn đi lên huyện không?” Diệp Ngưng Dao ăn miếng bánh mì gạo trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Dao bất giác nhìn Phó Thập Đông, vừa lúc đụng phải ánh mắt cực nóng của anh, cô lập tức thu hồi tầm mắt, hàm hồ nói: “Vâng ạ, thím, chúng cháu còn có việc, khi nào rảnh rỗi lại nói chuyện tiếp ạ.”Bình thường Chu đại thẩm đối với cô cũng không tệ, cho dù hiện tại xấu hổ muốn chết, Diệp Ngưng Dao vẫn là cười khanh khách nể mặt.“Vậy các cháu bận thì đi trước đi, thím cũng lên núi hái chút hạnh.”Đưa mắt nhìn Chu đại thẩm rời đi, Diệp Ngưng Dao chột dạ cúi đầu trầm mặc không nói.Thấy cô vẫn không nói lời nào, Phó Thập Đông đỏ bừng vành tai, ho nhẹ một tiếng, giải vây nói: “Chúng ta đi thôi, đến trạm y tế kiểm tra một chút.”“Được.” Diệp Ngưng Dao khẽ cắn môi đi theo phía sau anh còn muốn sinh con.Cô đột nhiên phát hiện ra từ đêm động phòng hoa chúc kia Phó Thập Đông không chạm qua mình nữa, cho dù sáng sớm hôm đó hôn tay chân cũng rất quy củ.Bước sinh con, cô phỏng đoán anh nhất định là biết, chẳng lẽ là bởi vì không muốn?Không biết vì cái gì mà có nhận thức như vậy, Diệp Ngưng Dao không cảm thấy thoải mái, ngược lại trong lòng có chút buồn bực thất vọng.Có điều nghĩ đến gánh nặng kinh tế của nhà họ Phó, cơn giận không hiểu sao lại vô hình biến mất.Phó Thập Đông đi ở phía trước, căn bản không nhận ra thế giới nội tâm của vợ trăm chuyển ngàn hồi, trong đầu tưởng tượng đứa bé sau này của hai người họ, khóe miệng anh không tự chủ được mà nhếch lên, mặt mày càng trở nên ôn nhu hơn…Trạm y tế thôn bình thường không có người, nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.Nhìn từ xa, trước cửa căn nhà đất không lớn chật ních người trong ngoài.Hai người liếc nhau một cái, ăn ý không tiến tới trước mặt mà rẽ một vòng trực tiếp đi về phía nhà.Nếu như lúc này đi qua góp vui, đầu lại càng thêm choáng váng.Quả mơ trên núi chua ngọt ngon miệng, ăn nhiều lại dễ nóng trong người, sau khi về nhà Diệp Ngưng Dao chia cho Phó Học và Phó Niên mỗi đứa bốn đến năm quả, còn lại đều đặt ở nơi thoáng mát khô ráo giữ lại ngày mai lại ăn.Phó Viện ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân lắc lư bàn chân nhỏ, vừa ăn hạnh vừa kể chuyện mà cô bé vừa mới biết được: “Thím nhỏ, thím nghe nói chưa? Mẹ của Uông Đại Thuận và vợ hắn hôm nay đã đánh nhau đấy!”Diệp Ngưng Dao nghe xong nghiêng đầu tò mò hỏi: “Cháu có biết tại sao họ lại đánh nhau không?”“Hình như là bởi vì chuyện ai làm chủ nhà đấy ạ. Cháu nghe mọi người nói nhà họ Uông đánh nhau đến mức phải đến trạm y tế rồi ạ!”Thì ra đối tượng bị vây xem trước cửa trạm y tế là bọn họ?Thật sự là thiện ác báo ứng, họa phúc tương thừa.Nhìn thấy trò khôi hài này của Uông gia, trong lòng cô cười lạnh một tiếng không nghĩ nữa.Đêm nay, thừa dịp Phó Thập Đông ngủ say, Diệp Ngưng Dao thông qua thần thức lần thứ hai đi tới nơi hoang vu có bia công đức.Trải qua một buổi chiều phân tích, cô đoán nơi này hẳn là phương tiện để cô có thể trở về Tiên giới.Cụ thể là trở về như thế nào, cô còn chưa nghĩ tới.Cảnh tượng thảm bại ở đây là dùng linh lực khôi phục được.Mà cô phát hiện ra nó, là bởi vì linh lực trong pháp khí tích góp được đến một con số nhất định.Tất cả đều là suy đoán, nếu như muốn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra chỉ có thể dùng thời gian để chứng thực.Gần đây chuyện vui vẻ hết chuyện này đến chuyện khác, bên miệng Diệp Ngưng Dao gợi lên một nụ cười ngọt ngào, bất tri bất giác tiến vào mộng tưởng…Vào buổi sáng mùa xuân, tất cả mọi thứ như thể được sống lại.Trời vừa mới tờ mờ sáng, Diệp Ngưng Dao đã rời giường rửa mặt.Phó Thập Đông làm điểm tâm xong, xoa xoa tay lại sờ lên trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường.“Lát nữa em sẽ cùng Viên Viên đi lên núi Tiên Đào một chuyến, hôm nay anh còn đi lên huyện không?” Diệp Ngưng Dao ăn miếng bánh mì gạo trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm.