Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 141
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Các người đến đây làm gì?! Gia đình tôi không chào đón các người!” Phó Học đứng thẳng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ đến đỏ bừng, giống như một con gà con đang ở trạng thái chiến đấu.“Không phải chứ, đứa nhỏ này sao cháu lại có thái độ nói chuyện như vậy hả? Bà là bà ngoại của cháu đấy!” Chuyện ở hôn lễ của Trang Tú Xuân, Chu Đại Hoa sau này mới biết được chi tiết sự việc, hôm nay nhìn thấy cháu gái, da mặt dày nên bà ta cũng không hề cảm thấy xấu hổ.Những lời này đều là do con gái bà ta nói, không hề liên quan đến bà ta.“Tôi cũng không có người thân nào như các người, đừng chặn ở trước cửa nhà tôi, thật xui xẻo!” Phó Viện nắm chặt nắm đấm nhỏ, thế giới của đứa nhỏ không phải đen thì tức là trắng, hiện tại cô bé một chút cũng không muốn nhìn thấy người của nhà họ Trang.Bị cháu gái ruột nó cho một trận như thế, Chu Đại Hoa cảm thấy mất hết mặt mũi, sắp mất hết kiên nhẫn, bà ta ho nhẹ một tiếng nhìn về phía Phó Thập Đông: “Đông Tử, thím đến thăm Tú Chi, thuận tiện thương lượng với cháu một chuyện, chúng ta vào phòng nói đi.”Phó Thập Đông không thay đổi sắc mặt mà lướt qua bọn họ một cái, lướt qua hai người đi về phía cửa gỗ, cũng không biết là dùng phương pháp gì, chỉ là nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa bị khóa ở bên trong liền mở ra.“Các người vào đi.”Tục ngữ nói không có chuyện gì sẽ không lên Tam Bảo Điện, đây là lần thứ hai Diệp Ngưng Dao nhìn thấy Chu Đại Hoa, đoán chừng hôm nay bà ta tới đây cũng sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.Diệp Ngưng Dao có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho bọn họ, theo sát bước chân Phó Thập Đông trực tiếp đi vào trong phòng.Hai người đều không cho họ sắc mặt tốt, Chu Đại Hoa cắn chặt kẽ răng, cố gắng thuyết phục bản thân nhẫn nhịn.Nghe được động tĩnh, Phó Niên chỉ thò đầu nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy người tới là Chu Đại Hoa cùng với Trang Tú Lượng, cậu bé lập tức cúi đầu chơi với đồ chơi trong tay.Phó Thập Đông đưa con thỏ trong ngực cho Phó Viện, sau đó ngồi trên ghế đi vào thẳng vấn đề, nói: “Tìm tôi có chuyện gì? Nói đi.”Giọng điệu không giận mà uy khiến hai mẹ con họ do dự một lát, ai cũng không muốn mở miệng trước.Cuối cùng, Chu Đại Hoa thật sự nhịn không được mới chủ động mở miệng: “Đông Tử, hôm nay thím tới đây muốn hàn huyên với cháu một chút, hay là cháu để cho vợ cháu cùng đứa nhỏ đi ra ngoài trước được không?”Vì lần trước bị thua thiệt, Chu Đại Hoa biết Diệp Ngưng Dao không phải là đèn cạn dầu, lúc này bà ta chỉ muốn để cho cô ấy đi ra ngoài, phòng ngừa nhiều biến cố xảy ra.“Có chuyện gì mà tôi không được nghe mà phải đi ra ngoài chứ?” Diệp Ngưng Dao ôm bả vai đứng ở một bên, cười như không cười nói: “Thím à, thím nói như vậy không phải làm vợ chồng chúng tôi càng xa cách hơn sao?”Dù bà ta muốn né tránh cô, thì cô cũng không cho ta bà ta cơ hội đó.Trang Tú Lượng đứng ở phía sau Chu Đại Hoa, một mực vụng trộm đánh giá Diệp Ngưng Dao, lúc trước khi lấy nông cụ, anh ta chỉ vội vàng gặp qua cô vài lần.Lúc này nhìn gần, trong lòng ghen tị với Phó Thập Đông gần chết!Mệnh của Phó Thập Đông sao lại tốt như vậy chứ?! Lại có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy! Cũng không biết là dựa vào thủ đoạn gì để có được?Có điều loại ý nghĩ này, anh ta cũng không dám biểu đạt ra, chỉ có thể thầm trách cha mẹ không sinh ra anh ta đẹp trai một chút.Vợ mình bị người đàn ông khác nhìn trộm vài lần, Phó Thập Đông trầm mặc xuống, mạnh mẽ đứng lên đi về phía Trang Tú Lượng, giận dữ mà quát lên: “Cút ra ngoài.”“Hửm?” Trang Tú Lượng bị hành động đột ngột này của anh dọa cho sợ tới mức rụt bả vai lại, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu với Chu Đại Hoa.
“Các người đến đây làm gì?! Gia đình tôi không chào đón các người!” Phó Học đứng thẳng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ đến đỏ bừng, giống như một con gà con đang ở trạng thái chiến đấu.
“Không phải chứ, đứa nhỏ này sao cháu lại có thái độ nói chuyện như vậy hả? Bà là bà ngoại của cháu đấy!” Chuyện ở hôn lễ của Trang Tú Xuân, Chu Đại Hoa sau này mới biết được chi tiết sự việc, hôm nay nhìn thấy cháu gái, da mặt dày nên bà ta cũng không hề cảm thấy xấu hổ.
Những lời này đều là do con gái bà ta nói, không hề liên quan đến bà ta.
“Tôi cũng không có người thân nào như các người, đừng chặn ở trước cửa nhà tôi, thật xui xẻo!” Phó Viện nắm chặt nắm đấm nhỏ, thế giới của đứa nhỏ không phải đen thì tức là trắng, hiện tại cô bé một chút cũng không muốn nhìn thấy người của nhà họ Trang.
Bị cháu gái ruột nó cho một trận như thế, Chu Đại Hoa cảm thấy mất hết mặt mũi, sắp mất hết kiên nhẫn, bà ta ho nhẹ một tiếng nhìn về phía Phó Thập Đông: “Đông Tử, thím đến thăm Tú Chi, thuận tiện thương lượng với cháu một chuyện, chúng ta vào phòng nói đi.”
Phó Thập Đông không thay đổi sắc mặt mà lướt qua bọn họ một cái, lướt qua hai người đi về phía cửa gỗ, cũng không biết là dùng phương pháp gì, chỉ là nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa bị khóa ở bên trong liền mở ra.
“Các người vào đi.”
Tục ngữ nói không có chuyện gì sẽ không lên Tam Bảo Điện, đây là lần thứ hai Diệp Ngưng Dao nhìn thấy Chu Đại Hoa, đoán chừng hôm nay bà ta tới đây cũng sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Diệp Ngưng Dao có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho bọn họ, theo sát bước chân Phó Thập Đông trực tiếp đi vào trong phòng.
Hai người đều không cho họ sắc mặt tốt, Chu Đại Hoa cắn chặt kẽ răng, cố gắng thuyết phục bản thân nhẫn nhịn.
Nghe được động tĩnh, Phó Niên chỉ thò đầu nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy người tới là Chu Đại Hoa cùng với Trang Tú Lượng, cậu bé lập tức cúi đầu chơi với đồ chơi trong tay.
Phó Thập Đông đưa con thỏ trong ngực cho Phó Viện, sau đó ngồi trên ghế đi vào thẳng vấn đề, nói: “Tìm tôi có chuyện gì? Nói đi.”
Giọng điệu không giận mà uy khiến hai mẹ con họ do dự một lát, ai cũng không muốn mở miệng trước.
Cuối cùng, Chu Đại Hoa thật sự nhịn không được mới chủ động mở miệng: “Đông Tử, hôm nay thím tới đây muốn hàn huyên với cháu một chút, hay là cháu để cho vợ cháu cùng đứa nhỏ đi ra ngoài trước được không?”
Vì lần trước bị thua thiệt, Chu Đại Hoa biết Diệp Ngưng Dao không phải là đèn cạn dầu, lúc này bà ta chỉ muốn để cho cô ấy đi ra ngoài, phòng ngừa nhiều biến cố xảy ra.
“Có chuyện gì mà tôi không được nghe mà phải đi ra ngoài chứ?” Diệp Ngưng Dao ôm bả vai đứng ở một bên, cười như không cười nói: “Thím à, thím nói như vậy không phải làm vợ chồng chúng tôi càng xa cách hơn sao?”
Dù bà ta muốn né tránh cô, thì cô cũng không cho ta bà ta cơ hội đó.
Trang Tú Lượng đứng ở phía sau Chu Đại Hoa, một mực vụng trộm đánh giá Diệp Ngưng Dao, lúc trước khi lấy nông cụ, anh ta chỉ vội vàng gặp qua cô vài lần.
Lúc này nhìn gần, trong lòng ghen tị với Phó Thập Đông gần chết!
Mệnh của Phó Thập Đông sao lại tốt như vậy chứ?! Lại có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy! Cũng không biết là dựa vào thủ đoạn gì để có được?
Có điều loại ý nghĩ này, anh ta cũng không dám biểu đạt ra, chỉ có thể thầm trách cha mẹ không sinh ra anh ta đẹp trai một chút.
Vợ mình bị người đàn ông khác nhìn trộm vài lần, Phó Thập Đông trầm mặc xuống, mạnh mẽ đứng lên đi về phía Trang Tú Lượng, giận dữ mà quát lên: “Cút ra ngoài.”
“Hửm?” Trang Tú Lượng bị hành động đột ngột này của anh dọa cho sợ tới mức rụt bả vai lại, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu với Chu Đại Hoa.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Các người đến đây làm gì?! Gia đình tôi không chào đón các người!” Phó Học đứng thẳng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ đến đỏ bừng, giống như một con gà con đang ở trạng thái chiến đấu.“Không phải chứ, đứa nhỏ này sao cháu lại có thái độ nói chuyện như vậy hả? Bà là bà ngoại của cháu đấy!” Chuyện ở hôn lễ của Trang Tú Xuân, Chu Đại Hoa sau này mới biết được chi tiết sự việc, hôm nay nhìn thấy cháu gái, da mặt dày nên bà ta cũng không hề cảm thấy xấu hổ.Những lời này đều là do con gái bà ta nói, không hề liên quan đến bà ta.“Tôi cũng không có người thân nào như các người, đừng chặn ở trước cửa nhà tôi, thật xui xẻo!” Phó Viện nắm chặt nắm đấm nhỏ, thế giới của đứa nhỏ không phải đen thì tức là trắng, hiện tại cô bé một chút cũng không muốn nhìn thấy người của nhà họ Trang.Bị cháu gái ruột nó cho một trận như thế, Chu Đại Hoa cảm thấy mất hết mặt mũi, sắp mất hết kiên nhẫn, bà ta ho nhẹ một tiếng nhìn về phía Phó Thập Đông: “Đông Tử, thím đến thăm Tú Chi, thuận tiện thương lượng với cháu một chuyện, chúng ta vào phòng nói đi.”Phó Thập Đông không thay đổi sắc mặt mà lướt qua bọn họ một cái, lướt qua hai người đi về phía cửa gỗ, cũng không biết là dùng phương pháp gì, chỉ là nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa bị khóa ở bên trong liền mở ra.“Các người vào đi.”Tục ngữ nói không có chuyện gì sẽ không lên Tam Bảo Điện, đây là lần thứ hai Diệp Ngưng Dao nhìn thấy Chu Đại Hoa, đoán chừng hôm nay bà ta tới đây cũng sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.Diệp Ngưng Dao có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho bọn họ, theo sát bước chân Phó Thập Đông trực tiếp đi vào trong phòng.Hai người đều không cho họ sắc mặt tốt, Chu Đại Hoa cắn chặt kẽ răng, cố gắng thuyết phục bản thân nhẫn nhịn.Nghe được động tĩnh, Phó Niên chỉ thò đầu nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy người tới là Chu Đại Hoa cùng với Trang Tú Lượng, cậu bé lập tức cúi đầu chơi với đồ chơi trong tay.Phó Thập Đông đưa con thỏ trong ngực cho Phó Viện, sau đó ngồi trên ghế đi vào thẳng vấn đề, nói: “Tìm tôi có chuyện gì? Nói đi.”Giọng điệu không giận mà uy khiến hai mẹ con họ do dự một lát, ai cũng không muốn mở miệng trước.Cuối cùng, Chu Đại Hoa thật sự nhịn không được mới chủ động mở miệng: “Đông Tử, hôm nay thím tới đây muốn hàn huyên với cháu một chút, hay là cháu để cho vợ cháu cùng đứa nhỏ đi ra ngoài trước được không?”Vì lần trước bị thua thiệt, Chu Đại Hoa biết Diệp Ngưng Dao không phải là đèn cạn dầu, lúc này bà ta chỉ muốn để cho cô ấy đi ra ngoài, phòng ngừa nhiều biến cố xảy ra.“Có chuyện gì mà tôi không được nghe mà phải đi ra ngoài chứ?” Diệp Ngưng Dao ôm bả vai đứng ở một bên, cười như không cười nói: “Thím à, thím nói như vậy không phải làm vợ chồng chúng tôi càng xa cách hơn sao?”Dù bà ta muốn né tránh cô, thì cô cũng không cho ta bà ta cơ hội đó.Trang Tú Lượng đứng ở phía sau Chu Đại Hoa, một mực vụng trộm đánh giá Diệp Ngưng Dao, lúc trước khi lấy nông cụ, anh ta chỉ vội vàng gặp qua cô vài lần.Lúc này nhìn gần, trong lòng ghen tị với Phó Thập Đông gần chết!Mệnh của Phó Thập Đông sao lại tốt như vậy chứ?! Lại có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy! Cũng không biết là dựa vào thủ đoạn gì để có được?Có điều loại ý nghĩ này, anh ta cũng không dám biểu đạt ra, chỉ có thể thầm trách cha mẹ không sinh ra anh ta đẹp trai một chút.Vợ mình bị người đàn ông khác nhìn trộm vài lần, Phó Thập Đông trầm mặc xuống, mạnh mẽ đứng lên đi về phía Trang Tú Lượng, giận dữ mà quát lên: “Cút ra ngoài.”“Hửm?” Trang Tú Lượng bị hành động đột ngột này của anh dọa cho sợ tới mức rụt bả vai lại, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu với Chu Đại Hoa.