Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 142
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Chu Đại Hoa cũng bị anh làm cho choáng ngợp, vừa định mở miệng hỏi đã bị lời của Phó Thập Đông làm cho quay ngược trở về: “Nếu còn muốn nói chuyện thì đuổi con người này ra ngoài.”Tính tình thối nát của Phó Thập Đông, Chu Đại Hoa vẫn rất hiểu, giờ phút này chính sự quan trọng hơn, bà ta chỉ có thể vỗ vỗ bả vai con trai dặn dò: “Hay là con đi ra ngoài chờ mẹ trước đi, có chuyện gì mẹ sẽ gọi con.”Ở trước mặt nhiều người mà bị như vậy thì thật là mất mặt, mà mẹ anh ta lại không giúp anh ta, Trang Tú Lượng tức giận đến gần chết, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, một khắc cũng không muốn ở lại đây.Đợi sau khi anh ta đi ra ngoài, Phó Thập Đông mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”“Chuyện là…” Chu Đại Hoa bất giác li.ếm môi dưới, ánh mắt trở nên có chút né tránh: “Đông Tử, cháu bây giờ đã là người có gia đình, nhiều năm như vậy thím cám ơn cháu thay thím chiếu cố ba mẹ con Tú Chi bọn họ, về sau các cháu cũng sẽ có con của mình, cho nên thím dự định dẫn ba mẹ con Tú Chi về nhà để chăm sóc, không để cho bọn họ lại liên lụy đến cháu nữa.”Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều sửng sốt.Phản ứng lớn nhất là Phó Viện, cô bé thở phì phì, nhảy lên hô to: “Chúng tôi sẽ không đi với bà! Trong nhà bà không có ai là tốt cả!”Bà ta sẽ tốt bụng như vậy sao? Diệp Ngưng Dao không tin.Làm vợ của Phó Thập Đông, cô mỉm cười: “Thím à, cháu có lời này muốn nói thật với thím, cháu rất thích chị dâu và hai đứa nhỏ, cũng không cảm thấy bọn họ liên lụy chúng cháu, ngược lại là thím đấy, tuổi tác đã lớn rồi thì có thể chăm sóc cho bọn họ được mấy năm nữa chứ?”Phó Thập Đông nắm chặt nắm tay, toàn thân tràn ngập giận dữ.Bộ dạng La Sát này làm cho Chu Đại Hoa sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng vừa nghĩ đến con trai sắp phải cưới vợ, bà ta mạnh dạn tiếp tục nói: “Anh trai của cháu chết sớm, Tú Chi dù gì thì vẫn là người nhà họ Trang chúng tôi, chúng tôi cũng không thể mặc kệ nó được, như vậy đi, ngày mai thím sẽ gọi người tới giúp mẹ con bọn họ chuyển nhà, đổi hoàn cảnh sống, có lẽ bệnh của Tú Chi còn có thể trở nên tốt hơn đấy…”“Rốt cuộc là bà đang có mục đích gì vậy hả?” Phó Thập Đông nhíu chặt mi tâm, trong ánh mắt nhìn chằm chằm bà giống như sắp ăn tươi nuốt sống bà ta.“Tôi… Mục đích của tôi gì chứ? Tôi chỉ là mẹ ruột của Tú Chi thôi.” Chu Đại Hoa nuốt nước miếng hai cái, thời khắc nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Phó Thập Đông, chỉ sợ một giây sau sẽ bị đánh.“Mẹ ruột ư? Nếu như nhiều năm trước bà có thể nói ra những lời này, có lẽ chị dâu tôi cũng không đến nỗi bị bức đến điên như vậy đâu.”Nhớ năm đó, Phó Thập Đông chỉ mới mười lăm tuổi, lớn cũng chưa lớn mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ.Anh trai anh qua đời đột ngột vì một tai nạn, khi biết được tin tức này, anh và Trang Tú Chi đều vô cùng sốc.Bởi vì chịu không nổi đả kích này, không đến hai ngày Trang Tú Chi liền ngã bệnh.Tang lễ của anh cả, tiền thuốc men của chị dâu, các loại chi phí đè nặng trên vai khiến cho Phó Thập Đông không thở nổi.Nhà họ Phó là người từ nơi khác đến, nên ở trong thôn này cũng không có thân thích gì. Anh chỉ có thể mặt dày đến nhà họ Trang mượn tiền.Nhưng hai vợ chồng Chu Đại Hoa vừa nghe ý đồ của anh, lập tức dùng chổi đuổi người, lúc ấy còn nói rất nhiều lời ác độc, ý tứ chính là: Con gái gả đi thì như bát nước đổ đi, cho dù là sống hay chết đều không có quan hệ với nhà họ Trang bọn họ.Trang Tú Chi còn chưa hồi phục sau cú sốc khi chồng đột ngột qua đời, sự lạnh lùng và tuyệt tình của gia đình là cọng rơm cuối cùng làm cho cô càng sụp đổ hơn.
Chu Đại Hoa cũng bị anh làm cho choáng ngợp, vừa định mở miệng hỏi đã bị lời của Phó Thập Đông làm cho quay ngược trở về: “Nếu còn muốn nói chuyện thì đuổi con người này ra ngoài.”
Tính tình thối nát của Phó Thập Đông, Chu Đại Hoa vẫn rất hiểu, giờ phút này chính sự quan trọng hơn, bà ta chỉ có thể vỗ vỗ bả vai con trai dặn dò: “Hay là con đi ra ngoài chờ mẹ trước đi, có chuyện gì mẹ sẽ gọi con.”
Ở trước mặt nhiều người mà bị như vậy thì thật là mất mặt, mà mẹ anh ta lại không giúp anh ta, Trang Tú Lượng tức giận đến gần chết, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, một khắc cũng không muốn ở lại đây.
Đợi sau khi anh ta đi ra ngoài, Phó Thập Đông mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chuyện là…” Chu Đại Hoa bất giác li.ếm môi dưới, ánh mắt trở nên có chút né tránh: “Đông Tử, cháu bây giờ đã là người có gia đình, nhiều năm như vậy thím cám ơn cháu thay thím chiếu cố ba mẹ con Tú Chi bọn họ, về sau các cháu cũng sẽ có con của mình, cho nên thím dự định dẫn ba mẹ con Tú Chi về nhà để chăm sóc, không để cho bọn họ lại liên lụy đến cháu nữa.”
Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều sửng sốt.
Phản ứng lớn nhất là Phó Viện, cô bé thở phì phì, nhảy lên hô to: “Chúng tôi sẽ không đi với bà! Trong nhà bà không có ai là tốt cả!”
Bà ta sẽ tốt bụng như vậy sao? Diệp Ngưng Dao không tin.
Làm vợ của Phó Thập Đông, cô mỉm cười: “Thím à, cháu có lời này muốn nói thật với thím, cháu rất thích chị dâu và hai đứa nhỏ, cũng không cảm thấy bọn họ liên lụy chúng cháu, ngược lại là thím đấy, tuổi tác đã lớn rồi thì có thể chăm sóc cho bọn họ được mấy năm nữa chứ?”
Phó Thập Đông nắm chặt nắm tay, toàn thân tràn ngập giận dữ.
Bộ dạng La Sát này làm cho Chu Đại Hoa sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng vừa nghĩ đến con trai sắp phải cưới vợ, bà ta mạnh dạn tiếp tục nói: “Anh trai của cháu chết sớm, Tú Chi dù gì thì vẫn là người nhà họ Trang chúng tôi, chúng tôi cũng không thể mặc kệ nó được, như vậy đi, ngày mai thím sẽ gọi người tới giúp mẹ con bọn họ chuyển nhà, đổi hoàn cảnh sống, có lẽ bệnh của Tú Chi còn có thể trở nên tốt hơn đấy…”
“Rốt cuộc là bà đang có mục đích gì vậy hả?” Phó Thập Đông nhíu chặt mi tâm, trong ánh mắt nhìn chằm chằm bà giống như sắp ăn tươi nuốt sống bà ta.
“Tôi… Mục đích của tôi gì chứ? Tôi chỉ là mẹ ruột của Tú Chi thôi.” Chu Đại Hoa nuốt nước miếng hai cái, thời khắc nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Phó Thập Đông, chỉ sợ một giây sau sẽ bị đánh.
“Mẹ ruột ư? Nếu như nhiều năm trước bà có thể nói ra những lời này, có lẽ chị dâu tôi cũng không đến nỗi bị bức đến điên như vậy đâu.”
Nhớ năm đó, Phó Thập Đông chỉ mới mười lăm tuổi, lớn cũng chưa lớn mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ.
Anh trai anh qua đời đột ngột vì một tai nạn, khi biết được tin tức này, anh và Trang Tú Chi đều vô cùng sốc.
Bởi vì chịu không nổi đả kích này, không đến hai ngày Trang Tú Chi liền ngã bệnh.
Tang lễ của anh cả, tiền thuốc men của chị dâu, các loại chi phí đè nặng trên vai khiến cho Phó Thập Đông không thở nổi.
Nhà họ Phó là người từ nơi khác đến, nên ở trong thôn này cũng không có thân thích gì. Anh chỉ có thể mặt dày đến nhà họ Trang mượn tiền.
Nhưng hai vợ chồng Chu Đại Hoa vừa nghe ý đồ của anh, lập tức dùng chổi đuổi người, lúc ấy còn nói rất nhiều lời ác độc, ý tứ chính là: Con gái gả đi thì như bát nước đổ đi, cho dù là sống hay chết đều không có quan hệ với nhà họ Trang bọn họ.
Trang Tú Chi còn chưa hồi phục sau cú sốc khi chồng đột ngột qua đời, sự lạnh lùng và tuyệt tình của gia đình là cọng rơm cuối cùng làm cho cô càng sụp đổ hơn.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Chu Đại Hoa cũng bị anh làm cho choáng ngợp, vừa định mở miệng hỏi đã bị lời của Phó Thập Đông làm cho quay ngược trở về: “Nếu còn muốn nói chuyện thì đuổi con người này ra ngoài.”Tính tình thối nát của Phó Thập Đông, Chu Đại Hoa vẫn rất hiểu, giờ phút này chính sự quan trọng hơn, bà ta chỉ có thể vỗ vỗ bả vai con trai dặn dò: “Hay là con đi ra ngoài chờ mẹ trước đi, có chuyện gì mẹ sẽ gọi con.”Ở trước mặt nhiều người mà bị như vậy thì thật là mất mặt, mà mẹ anh ta lại không giúp anh ta, Trang Tú Lượng tức giận đến gần chết, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, một khắc cũng không muốn ở lại đây.Đợi sau khi anh ta đi ra ngoài, Phó Thập Đông mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”“Chuyện là…” Chu Đại Hoa bất giác li.ếm môi dưới, ánh mắt trở nên có chút né tránh: “Đông Tử, cháu bây giờ đã là người có gia đình, nhiều năm như vậy thím cám ơn cháu thay thím chiếu cố ba mẹ con Tú Chi bọn họ, về sau các cháu cũng sẽ có con của mình, cho nên thím dự định dẫn ba mẹ con Tú Chi về nhà để chăm sóc, không để cho bọn họ lại liên lụy đến cháu nữa.”Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều sửng sốt.Phản ứng lớn nhất là Phó Viện, cô bé thở phì phì, nhảy lên hô to: “Chúng tôi sẽ không đi với bà! Trong nhà bà không có ai là tốt cả!”Bà ta sẽ tốt bụng như vậy sao? Diệp Ngưng Dao không tin.Làm vợ của Phó Thập Đông, cô mỉm cười: “Thím à, cháu có lời này muốn nói thật với thím, cháu rất thích chị dâu và hai đứa nhỏ, cũng không cảm thấy bọn họ liên lụy chúng cháu, ngược lại là thím đấy, tuổi tác đã lớn rồi thì có thể chăm sóc cho bọn họ được mấy năm nữa chứ?”Phó Thập Đông nắm chặt nắm tay, toàn thân tràn ngập giận dữ.Bộ dạng La Sát này làm cho Chu Đại Hoa sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng vừa nghĩ đến con trai sắp phải cưới vợ, bà ta mạnh dạn tiếp tục nói: “Anh trai của cháu chết sớm, Tú Chi dù gì thì vẫn là người nhà họ Trang chúng tôi, chúng tôi cũng không thể mặc kệ nó được, như vậy đi, ngày mai thím sẽ gọi người tới giúp mẹ con bọn họ chuyển nhà, đổi hoàn cảnh sống, có lẽ bệnh của Tú Chi còn có thể trở nên tốt hơn đấy…”“Rốt cuộc là bà đang có mục đích gì vậy hả?” Phó Thập Đông nhíu chặt mi tâm, trong ánh mắt nhìn chằm chằm bà giống như sắp ăn tươi nuốt sống bà ta.“Tôi… Mục đích của tôi gì chứ? Tôi chỉ là mẹ ruột của Tú Chi thôi.” Chu Đại Hoa nuốt nước miếng hai cái, thời khắc nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Phó Thập Đông, chỉ sợ một giây sau sẽ bị đánh.“Mẹ ruột ư? Nếu như nhiều năm trước bà có thể nói ra những lời này, có lẽ chị dâu tôi cũng không đến nỗi bị bức đến điên như vậy đâu.”Nhớ năm đó, Phó Thập Đông chỉ mới mười lăm tuổi, lớn cũng chưa lớn mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ.Anh trai anh qua đời đột ngột vì một tai nạn, khi biết được tin tức này, anh và Trang Tú Chi đều vô cùng sốc.Bởi vì chịu không nổi đả kích này, không đến hai ngày Trang Tú Chi liền ngã bệnh.Tang lễ của anh cả, tiền thuốc men của chị dâu, các loại chi phí đè nặng trên vai khiến cho Phó Thập Đông không thở nổi.Nhà họ Phó là người từ nơi khác đến, nên ở trong thôn này cũng không có thân thích gì. Anh chỉ có thể mặt dày đến nhà họ Trang mượn tiền.Nhưng hai vợ chồng Chu Đại Hoa vừa nghe ý đồ của anh, lập tức dùng chổi đuổi người, lúc ấy còn nói rất nhiều lời ác độc, ý tứ chính là: Con gái gả đi thì như bát nước đổ đi, cho dù là sống hay chết đều không có quan hệ với nhà họ Trang bọn họ.Trang Tú Chi còn chưa hồi phục sau cú sốc khi chồng đột ngột qua đời, sự lạnh lùng và tuyệt tình của gia đình là cọng rơm cuối cùng làm cho cô càng sụp đổ hơn.