Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 172
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Viễn đi theo Phó Thập Đông đến căn phòng nhỏ đã chuẩn bị cho anh ấy ở bên kia, sẽ có một buổi tối nói chuyện dưới ánh nến.Trong căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường đơn bằng gỗ, không gian còn lại chỉ đủ kê một chiếc ghế đẩu.Nhìn bức tường đất xung quanh, Diệp Ngưng Viễn lạnh mặt hỏi: “Dao Dao từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cậu cảm thấy bản thân có thể cho em ấy hạnh phúc hay sao?”Phó Thập Đông ngừng thu dọn chăn ga, đứng thẳng dậy và bắt gặp ánh mắt dò xét của anh ấy.“Tôi có thể.”“Nói thì dễ, sau này cậu lấy gì nuôi em ấy? Sau này nuôi con của hai người như thế nào? Nếu tôi đoán không lầm, chắc cậu còn chưa học hết sơ trung đúng không? Sau này hai người sẽ có tiếng nói chung không?”Từng lời của Diệp Ngưng Viễn đều đâm vào trái tim của Phó Thập Đông, vẻ mặt anh nghiêm nghị, dừng lại vài giây và nói: “Tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ.”Đêm hôm đó, Diệp Ngưng Dao đợi đến hơn mười giờ tối cũng không thấy nam nhân của mình trở về, rốt cuộc chịu không nổi nữa liền ngủ thiếp đi.Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô theo thói quen liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh, chăn ga gối đệm phẳng phiu chứng tỏ người đàn ông đã cả đêm không về.Ban đêm còn không quay về giường ngủ? Lá gan của anh cũng thật lớn!Nhanh chóng thu dọn xong rồi bước ra khỏi phòng, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy người đàn ông lớn gan kia đang cùng với Diệp Ngưng Viễn ngồi dưới gốc cây hoa đào, không biết đang dùng bút chì viết gì đó.Thấy em gái đi tới, Diệp Ngưng Viễn vội vàng nhanh chóng đút tờ giấy vào trong túi, sau đó tự nhiên nhếch khóe miệng: “Xem ra về nông thôn vẫn có lợi, ít nhất chứng buồn ngủ mỗi khi thức dậy của em cũng đỡ nhiều.”“Em vẫn luôn như vậy, sợ là trước đây anh vẫn luôn hiểu lầm?” Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm túi đeo vai của anh ấy, tự hỏi sau lưng cô có phải hai người đã làm cái thỏa thuận gì hay không?Cô ngồi xuống bên cạnh Phó Thập Đông, sau đó nghiêng đầu nhỏ giọng để người khác không nghe thấy hỏi: “Tối hôm qua anh làm gì vậy?”“Cùng với anh trai em ngồi chơi đánh bài cả buổi tối.” Vừa nói xong liền ngáp một cái, sắc mặt có chút mệt mỏi.“Đánh bài? Đánh bạc?” Nếu người đàn ông này dám nói đồng ý, trong vòng một tháng cô sẽ không bao giờ để anh ngủ trong nhà nữa.Đến lúc đó sẽ cho đi theo Diệp Ngưng Viễn đánh bạc luôn!“Đương nhiên là không phải, đồ đạc của anh đều ở chỗ của em, làm sao có thể đi đánh bạc với anh ấy được?”Nói như vậy cũng đúng? Diệp Ngưng Dao tạm thời bỏ qua nghi hoặc trong lòng, dẫn bọn họ đi đến nhà chị dâu Phó làm điểm tâm ăn sáng.Những làn khói xanh cuồn cuộn từ mái nhà của sân nhà họ Phó, Phó Viện đang ngồi trước mặt băng đài với một chiếc ghế dài nhỏ, trông rất đáng yêu.“Chị dâu đâu? Tại sao chỉ có một mình cháu ở đây?” Diệp Ngưng Dao đi tới giúp thêm củi, sáng sớm không thấy Trang Tú Chi thì cô sẽ không quen.“Mẹ em ra sông lấy nước, mẹ bảo em ở lại đây đợi mọi người về.”Từ khi Trang Tú Chi khỏi bệnh, ngày nào cô ấy cũng vội vã đi làm, điều này khiến cho Diệp Ngưng Dao có chút mất mát.Phó Thập Đông đã từng làm tất cả các công việc trong nhà và công việc bên ngoài, cô ấy không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ Trang Tú Chi đã đảm nhận rất nhiều công việc, điều này khiến Diệp Ngưng Dao cảm thấy bản thân mình hơi lười biếng.Sau đó, chính Phó Thập Đông đã đứng ra thuyết phục Trang Tú Chi không cần gấp rút làm bất cứ công việc gì.“Anh ra bờ sông đón chị ấy đi, hai thùng nước quá nặng.”“Được, anh đi ngay đây.” Phó Thập Đông đặt đống dưa chuột vừa hái trong vườn lên bàn, xoay người rời khỏi nhà.Bên bờ sông trăng lưỡi liềm, Trang Tú Chi cúi xuống và đặt chiếc thùng xuống sông, vung hai lần, đổ đầy nước và mang nó lên bờ.Vì lý do quanh năm cô ấy không lao động chân tay, khi hai thùng nước được bưng lên, trên trán cô ấy đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Diệp Ngưng Viễn đi theo Phó Thập Đông đến căn phòng nhỏ đã chuẩn bị cho anh ấy ở bên kia, sẽ có một buổi tối nói chuyện dưới ánh nến.
Trong căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường đơn bằng gỗ, không gian còn lại chỉ đủ kê một chiếc ghế đẩu.
Nhìn bức tường đất xung quanh, Diệp Ngưng Viễn lạnh mặt hỏi: “Dao Dao từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cậu cảm thấy bản thân có thể cho em ấy hạnh phúc hay sao?”
Phó Thập Đông ngừng thu dọn chăn ga, đứng thẳng dậy và bắt gặp ánh mắt dò xét của anh ấy.
“Tôi có thể.”
“Nói thì dễ, sau này cậu lấy gì nuôi em ấy? Sau này nuôi con của hai người như thế nào? Nếu tôi đoán không lầm, chắc cậu còn chưa học hết sơ trung đúng không? Sau này hai người sẽ có tiếng nói chung không?”
Từng lời của Diệp Ngưng Viễn đều đâm vào trái tim của Phó Thập Đông, vẻ mặt anh nghiêm nghị, dừng lại vài giây và nói: “Tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ.”
Đêm hôm đó, Diệp Ngưng Dao đợi đến hơn mười giờ tối cũng không thấy nam nhân của mình trở về, rốt cuộc chịu không nổi nữa liền ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô theo thói quen liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh, chăn ga gối đệm phẳng phiu chứng tỏ người đàn ông đã cả đêm không về.
Ban đêm còn không quay về giường ngủ? Lá gan của anh cũng thật lớn!
Nhanh chóng thu dọn xong rồi bước ra khỏi phòng, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy người đàn ông lớn gan kia đang cùng với Diệp Ngưng Viễn ngồi dưới gốc cây hoa đào, không biết đang dùng bút chì viết gì đó.
Thấy em gái đi tới, Diệp Ngưng Viễn vội vàng nhanh chóng đút tờ giấy vào trong túi, sau đó tự nhiên nhếch khóe miệng: “Xem ra về nông thôn vẫn có lợi, ít nhất chứng buồn ngủ mỗi khi thức dậy của em cũng đỡ nhiều.”
“Em vẫn luôn như vậy, sợ là trước đây anh vẫn luôn hiểu lầm?” Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm túi đeo vai của anh ấy, tự hỏi sau lưng cô có phải hai người đã làm cái thỏa thuận gì hay không?
Cô ngồi xuống bên cạnh Phó Thập Đông, sau đó nghiêng đầu nhỏ giọng để người khác không nghe thấy hỏi: “Tối hôm qua anh làm gì vậy?”
“Cùng với anh trai em ngồi chơi đánh bài cả buổi tối.” Vừa nói xong liền ngáp một cái, sắc mặt có chút mệt mỏi.
“Đánh bài? Đánh bạc?” Nếu người đàn ông này dám nói đồng ý, trong vòng một tháng cô sẽ không bao giờ để anh ngủ trong nhà nữa.
Đến lúc đó sẽ cho đi theo Diệp Ngưng Viễn đánh bạc luôn!
“Đương nhiên là không phải, đồ đạc của anh đều ở chỗ của em, làm sao có thể đi đánh bạc với anh ấy được?”
Nói như vậy cũng đúng? Diệp Ngưng Dao tạm thời bỏ qua nghi hoặc trong lòng, dẫn bọn họ đi đến nhà chị dâu Phó làm điểm tâm ăn sáng.
Những làn khói xanh cuồn cuộn từ mái nhà của sân nhà họ Phó, Phó Viện đang ngồi trước mặt băng đài với một chiếc ghế dài nhỏ, trông rất đáng yêu.
“Chị dâu đâu? Tại sao chỉ có một mình cháu ở đây?” Diệp Ngưng Dao đi tới giúp thêm củi, sáng sớm không thấy Trang Tú Chi thì cô sẽ không quen.
“Mẹ em ra sông lấy nước, mẹ bảo em ở lại đây đợi mọi người về.”
Từ khi Trang Tú Chi khỏi bệnh, ngày nào cô ấy cũng vội vã đi làm, điều này khiến cho Diệp Ngưng Dao có chút mất mát.
Phó Thập Đông đã từng làm tất cả các công việc trong nhà và công việc bên ngoài, cô ấy không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ Trang Tú Chi đã đảm nhận rất nhiều công việc, điều này khiến Diệp Ngưng Dao cảm thấy bản thân mình hơi lười biếng.
Sau đó, chính Phó Thập Đông đã đứng ra thuyết phục Trang Tú Chi không cần gấp rút làm bất cứ công việc gì.
“Anh ra bờ sông đón chị ấy đi, hai thùng nước quá nặng.”
“Được, anh đi ngay đây.” Phó Thập Đông đặt đống dưa chuột vừa hái trong vườn lên bàn, xoay người rời khỏi nhà.
Bên bờ sông trăng lưỡi liềm, Trang Tú Chi cúi xuống và đặt chiếc thùng xuống sông, vung hai lần, đổ đầy nước và mang nó lên bờ.
Vì lý do quanh năm cô ấy không lao động chân tay, khi hai thùng nước được bưng lên, trên trán cô ấy đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Viễn đi theo Phó Thập Đông đến căn phòng nhỏ đã chuẩn bị cho anh ấy ở bên kia, sẽ có một buổi tối nói chuyện dưới ánh nến.Trong căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường đơn bằng gỗ, không gian còn lại chỉ đủ kê một chiếc ghế đẩu.Nhìn bức tường đất xung quanh, Diệp Ngưng Viễn lạnh mặt hỏi: “Dao Dao từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cậu cảm thấy bản thân có thể cho em ấy hạnh phúc hay sao?”Phó Thập Đông ngừng thu dọn chăn ga, đứng thẳng dậy và bắt gặp ánh mắt dò xét của anh ấy.“Tôi có thể.”“Nói thì dễ, sau này cậu lấy gì nuôi em ấy? Sau này nuôi con của hai người như thế nào? Nếu tôi đoán không lầm, chắc cậu còn chưa học hết sơ trung đúng không? Sau này hai người sẽ có tiếng nói chung không?”Từng lời của Diệp Ngưng Viễn đều đâm vào trái tim của Phó Thập Đông, vẻ mặt anh nghiêm nghị, dừng lại vài giây và nói: “Tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ.”Đêm hôm đó, Diệp Ngưng Dao đợi đến hơn mười giờ tối cũng không thấy nam nhân của mình trở về, rốt cuộc chịu không nổi nữa liền ngủ thiếp đi.Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô theo thói quen liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh, chăn ga gối đệm phẳng phiu chứng tỏ người đàn ông đã cả đêm không về.Ban đêm còn không quay về giường ngủ? Lá gan của anh cũng thật lớn!Nhanh chóng thu dọn xong rồi bước ra khỏi phòng, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy người đàn ông lớn gan kia đang cùng với Diệp Ngưng Viễn ngồi dưới gốc cây hoa đào, không biết đang dùng bút chì viết gì đó.Thấy em gái đi tới, Diệp Ngưng Viễn vội vàng nhanh chóng đút tờ giấy vào trong túi, sau đó tự nhiên nhếch khóe miệng: “Xem ra về nông thôn vẫn có lợi, ít nhất chứng buồn ngủ mỗi khi thức dậy của em cũng đỡ nhiều.”“Em vẫn luôn như vậy, sợ là trước đây anh vẫn luôn hiểu lầm?” Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm túi đeo vai của anh ấy, tự hỏi sau lưng cô có phải hai người đã làm cái thỏa thuận gì hay không?Cô ngồi xuống bên cạnh Phó Thập Đông, sau đó nghiêng đầu nhỏ giọng để người khác không nghe thấy hỏi: “Tối hôm qua anh làm gì vậy?”“Cùng với anh trai em ngồi chơi đánh bài cả buổi tối.” Vừa nói xong liền ngáp một cái, sắc mặt có chút mệt mỏi.“Đánh bài? Đánh bạc?” Nếu người đàn ông này dám nói đồng ý, trong vòng một tháng cô sẽ không bao giờ để anh ngủ trong nhà nữa.Đến lúc đó sẽ cho đi theo Diệp Ngưng Viễn đánh bạc luôn!“Đương nhiên là không phải, đồ đạc của anh đều ở chỗ của em, làm sao có thể đi đánh bạc với anh ấy được?”Nói như vậy cũng đúng? Diệp Ngưng Dao tạm thời bỏ qua nghi hoặc trong lòng, dẫn bọn họ đi đến nhà chị dâu Phó làm điểm tâm ăn sáng.Những làn khói xanh cuồn cuộn từ mái nhà của sân nhà họ Phó, Phó Viện đang ngồi trước mặt băng đài với một chiếc ghế dài nhỏ, trông rất đáng yêu.“Chị dâu đâu? Tại sao chỉ có một mình cháu ở đây?” Diệp Ngưng Dao đi tới giúp thêm củi, sáng sớm không thấy Trang Tú Chi thì cô sẽ không quen.“Mẹ em ra sông lấy nước, mẹ bảo em ở lại đây đợi mọi người về.”Từ khi Trang Tú Chi khỏi bệnh, ngày nào cô ấy cũng vội vã đi làm, điều này khiến cho Diệp Ngưng Dao có chút mất mát.Phó Thập Đông đã từng làm tất cả các công việc trong nhà và công việc bên ngoài, cô ấy không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ Trang Tú Chi đã đảm nhận rất nhiều công việc, điều này khiến Diệp Ngưng Dao cảm thấy bản thân mình hơi lười biếng.Sau đó, chính Phó Thập Đông đã đứng ra thuyết phục Trang Tú Chi không cần gấp rút làm bất cứ công việc gì.“Anh ra bờ sông đón chị ấy đi, hai thùng nước quá nặng.”“Được, anh đi ngay đây.” Phó Thập Đông đặt đống dưa chuột vừa hái trong vườn lên bàn, xoay người rời khỏi nhà.Bên bờ sông trăng lưỡi liềm, Trang Tú Chi cúi xuống và đặt chiếc thùng xuống sông, vung hai lần, đổ đầy nước và mang nó lên bờ.Vì lý do quanh năm cô ấy không lao động chân tay, khi hai thùng nước được bưng lên, trên trán cô ấy đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.