Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 173

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Cô ấy cố gắng dùng sào để nâng nước lên, nhưng khi cô ấy định rời đi, ai đó đã nắm lấy vai cô ấy.“Tú Chi, đây là việc của đàn ông, để anh giúp em.” Trên mặt Mạnh Nghênh Võ cười cười, ngón tay khẽ di chuyển trên vai cô ấy.Trang Tú Chi bị tình huống đột ngột này làm cho sửng sốt, rất nhiều nước trong xô lắc lư b.ắn ra ngoài.Cô ấy vội vàng vùng ra khỏi tay người đàn ông, trong mắt tràn đầy cảnh giác: “Cám ơn đội trưởng Mạnh, tôi tự có thể làm được.”“Phụ nữ như em có thể có bao nhiêu sức lực, để anh làm.” Mạnh Nghênh Võ lúng túng rút tay về, đi tới đỡ lấy cây sào trên vai cô ấy.“Này! Nếu như hồi đó em nguyện ý gả cho anh thì đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”Khi đó, Trang Tú Chi là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng trong mười dặm tám thôn, Mạnh Nghênh Võ luôn âm thầm thích cô ấy, nhưng tiếc là lúc đó nhà hắn ta quá nghèo, Trang Tú Chi không thích hắn ta nên đành thôi, chỉ biết bất lực nhìn người mình yêu đi lấy người khác.Giây phút biết cô ấy khỏi bệnh, hắn ta là người hạnh phúc hơn ai hết.Trước khi kết hôn, Trang Tú Chi đã biết người đàn ông này nghĩ gì, bây giờ nghe được những lời vô liêm sỉ như vậy, tức giận đến mức đỏ bừng mặt: “Xin hãy nói chuyện đàng hoàng!”“Tú Chi, anh thực sự thích em, anh cưới người phụ nữ trong nhà bởi vì cô ấy trông giống em. Nếu em sẵn sàng theo anh, anh sẽ ly hôn với cô ấy ngay lập tức.” Trước mặt bạch nguyệt quang, Mạnh Nghênh Võ tràn đầy cảm xúc, đặc biệt là khi thấy dáng người yểu điệu của cô ấy vẫn hấp dẫn như xưa, hắn ta lại càng xao xuyến.Bề ngoài của hắn ta không tồi, lại còn là đội trưởng đội sản xuất của thôn, chỉ cần hắn ta cố gắng một chút, hắn ta cũng không tin cô ấy lại thờ ơ.“Mạnh Nghênh Võ, anh cút khỏi đây đi!” Trang Tú Chi dùng ngón tay run rẩy cố gắng giật lại cây sào: “Nếu anh còn xúc phạm người khác như vậy, tôi sẽ kiện anh lên Ủy ban Cách mạng!”Mạnh Nghênh võ nắm lấy tay cô ấy đặt lên ngực hắn ta, có chút bực bội nói: “Sao em không hiểu lòng anh? Anh sẽ coi hai đứa con của em như con của mình.”“Anh buông ra! Không thả tôi ra tôi sẽ gọi người!”Trong khoảng thời gian này thường xuyên có người đi đến lấy nước, Mạnh Nghênh Võ miễn cưỡng buông tay, muốn nói gì đó nhưng đáp lại là một cái tát đau điếng.Trên mặt hắn ta hiện lên một tia đau rát, nếu là bất kỳ người phụ nữ nào khác, Mạnh Nghênh Võ đã sớm đánh lại rồi.Nhưng hắn ta không đối phó được Trang Tú Chi, nhìn thấy một bóng người lơ lửng phía xa, Mạnh Nghênh Võ liế.m khóe miệng, lạnh lùng nói: “Cái tát này anh không so đo với em, nhưng em sớm muộn gì cũng là của anh mà thôi, bình tĩnh lại và suy nghĩ về nó một cách cẩn thận đi.”Bóng người xa xa càng ngày càng gần, hắn ta nói xong lập tức đi vào trong rừng cây ở bên cạnh, để lại Trang Tú Chi đang tức giận đứng ở nơi đó.Khi Phó Thập Đông đến, anh chỉ thấy Trang Tú Chi đang sững sờ, trong thùng chỉ còn lại một nửa lượng nước nhỏ.Anh huơ huơ tay trước mặt cô ấy, nhíu mày hỏi: “Chị dâu, chị sao vậy?”“Không… không sao, vừa rồi chị có chút choáng váng đầu óc.” Trang Tú Chi cố ý xoa xoa thái dương, che giấu sự hoảng loạn trong lòng.Sự thật về việc của Mạnh Nghênh Võ quá xấu hổ, cô ấy không biết nên nói như thế nào.“Ngồi trên tảng đá bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi, em đi lấy nước xong sẽ trở lại.”“Ừm, được.” Trang Tú Chi ngồi xuống tảng đá bên cạnh, cô ấy ngơ ngác nhìn dòng sông cách đó không xa, chìm trong suy nghĩ…Thật vất vả mới đi ra được khỏi tỉnh nhưng Diệp Ngưng Viễn cũng không rảnh rỗi, anh ấy dạo quanh những ngôi làng lân cận, đồng thời hiểu sâu hơn về mối quan hệ giữa em gái mình và Giang Hoài.Việc trước đó anh ấy không làm ầm ĩ trong hôn lễ chính là chút thể diện cuối cùng anh ấy để lại cho Giang Hoài.Nhưng một số người không muốn chút thể diện này, bọn họ khăng khăng muốn dí đầu vào họng súng.  

Cô ấy cố gắng dùng sào để nâng nước lên, nhưng khi cô ấy định rời đi, ai đó đã nắm lấy vai cô ấy.

“Tú Chi, đây là việc của đàn ông, để anh giúp em.” Trên mặt Mạnh Nghênh Võ cười cười, ngón tay khẽ di chuyển trên vai cô ấy.

Trang Tú Chi bị tình huống đột ngột này làm cho sửng sốt, rất nhiều nước trong xô lắc lư b.ắn ra ngoài.

Cô ấy vội vàng vùng ra khỏi tay người đàn ông, trong mắt tràn đầy cảnh giác: “Cám ơn đội trưởng Mạnh, tôi tự có thể làm được.”

“Phụ nữ như em có thể có bao nhiêu sức lực, để anh làm.” Mạnh Nghênh Võ lúng túng rút tay về, đi tới đỡ lấy cây sào trên vai cô ấy.

“Này! Nếu như hồi đó em nguyện ý gả cho anh thì đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”

Khi đó, Trang Tú Chi là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng trong mười dặm tám thôn, Mạnh Nghênh Võ luôn âm thầm thích cô ấy, nhưng tiếc là lúc đó nhà hắn ta quá nghèo, Trang Tú Chi không thích hắn ta nên đành thôi, chỉ biết bất lực nhìn người mình yêu đi lấy người khác.

Giây phút biết cô ấy khỏi bệnh, hắn ta là người hạnh phúc hơn ai hết.

Trước khi kết hôn, Trang Tú Chi đã biết người đàn ông này nghĩ gì, bây giờ nghe được những lời vô liêm sỉ như vậy, tức giận đến mức đỏ bừng mặt: “Xin hãy nói chuyện đàng hoàng!”

“Tú Chi, anh thực sự thích em, anh cưới người phụ nữ trong nhà bởi vì cô ấy trông giống em. Nếu em sẵn sàng theo anh, anh sẽ ly hôn với cô ấy ngay lập tức.” Trước mặt bạch nguyệt quang, Mạnh Nghênh Võ tràn đầy cảm xúc, đặc biệt là khi thấy dáng người yểu điệu của cô ấy vẫn hấp dẫn như xưa, hắn ta lại càng xao xuyến.

Bề ngoài của hắn ta không tồi, lại còn là đội trưởng đội sản xuất của thôn, chỉ cần hắn ta cố gắng một chút, hắn ta cũng không tin cô ấy lại thờ ơ.

“Mạnh Nghênh Võ, anh cút khỏi đây đi!” Trang Tú Chi dùng ngón tay run rẩy cố gắng giật lại cây sào: “Nếu anh còn xúc phạm người khác như vậy, tôi sẽ kiện anh lên Ủy ban Cách mạng!”

Mạnh Nghênh võ nắm lấy tay cô ấy đặt lên ngực hắn ta, có chút bực bội nói: “Sao em không hiểu lòng anh? Anh sẽ coi hai đứa con của em như con của mình.”

“Anh buông ra! Không thả tôi ra tôi sẽ gọi người!”

Trong khoảng thời gian này thường xuyên có người đi đến lấy nước, Mạnh Nghênh Võ miễn cưỡng buông tay, muốn nói gì đó nhưng đáp lại là một cái tát đau điếng.

Trên mặt hắn ta hiện lên một tia đau rát, nếu là bất kỳ người phụ nữ nào khác, Mạnh Nghênh Võ đã sớm đánh lại rồi.

Nhưng hắn ta không đối phó được Trang Tú Chi, nhìn thấy một bóng người lơ lửng phía xa, Mạnh Nghênh Võ liế.m khóe miệng, lạnh lùng nói: “Cái tát này anh không so đo với em, nhưng em sớm muộn gì cũng là của anh mà thôi, bình tĩnh lại và suy nghĩ về nó một cách cẩn thận đi.”

Bóng người xa xa càng ngày càng gần, hắn ta nói xong lập tức đi vào trong rừng cây ở bên cạnh, để lại Trang Tú Chi đang tức giận đứng ở nơi đó.

Khi Phó Thập Đông đến, anh chỉ thấy Trang Tú Chi đang sững sờ, trong thùng chỉ còn lại một nửa lượng nước nhỏ.

Anh huơ huơ tay trước mặt cô ấy, nhíu mày hỏi: “Chị dâu, chị sao vậy?”

“Không… không sao, vừa rồi chị có chút choáng váng đầu óc.” Trang Tú Chi cố ý xoa xoa thái dương, che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Sự thật về việc của Mạnh Nghênh Võ quá xấu hổ, cô ấy không biết nên nói như thế nào.

“Ngồi trên tảng đá bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi, em đi lấy nước xong sẽ trở lại.”

“Ừm, được.” Trang Tú Chi ngồi xuống tảng đá bên cạnh, cô ấy ngơ ngác nhìn dòng sông cách đó không xa, chìm trong suy nghĩ…

Thật vất vả mới đi ra được khỏi tỉnh nhưng Diệp Ngưng Viễn cũng không rảnh rỗi, anh ấy dạo quanh những ngôi làng lân cận, đồng thời hiểu sâu hơn về mối quan hệ giữa em gái mình và Giang Hoài.

Việc trước đó anh ấy không làm ầm ĩ trong hôn lễ chính là chút thể diện cuối cùng anh ấy để lại cho Giang Hoài.

Nhưng một số người không muốn chút thể diện này, bọn họ khăng khăng muốn dí đầu vào họng súng.

 

 

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Cô ấy cố gắng dùng sào để nâng nước lên, nhưng khi cô ấy định rời đi, ai đó đã nắm lấy vai cô ấy.“Tú Chi, đây là việc của đàn ông, để anh giúp em.” Trên mặt Mạnh Nghênh Võ cười cười, ngón tay khẽ di chuyển trên vai cô ấy.Trang Tú Chi bị tình huống đột ngột này làm cho sửng sốt, rất nhiều nước trong xô lắc lư b.ắn ra ngoài.Cô ấy vội vàng vùng ra khỏi tay người đàn ông, trong mắt tràn đầy cảnh giác: “Cám ơn đội trưởng Mạnh, tôi tự có thể làm được.”“Phụ nữ như em có thể có bao nhiêu sức lực, để anh làm.” Mạnh Nghênh Võ lúng túng rút tay về, đi tới đỡ lấy cây sào trên vai cô ấy.“Này! Nếu như hồi đó em nguyện ý gả cho anh thì đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”Khi đó, Trang Tú Chi là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng trong mười dặm tám thôn, Mạnh Nghênh Võ luôn âm thầm thích cô ấy, nhưng tiếc là lúc đó nhà hắn ta quá nghèo, Trang Tú Chi không thích hắn ta nên đành thôi, chỉ biết bất lực nhìn người mình yêu đi lấy người khác.Giây phút biết cô ấy khỏi bệnh, hắn ta là người hạnh phúc hơn ai hết.Trước khi kết hôn, Trang Tú Chi đã biết người đàn ông này nghĩ gì, bây giờ nghe được những lời vô liêm sỉ như vậy, tức giận đến mức đỏ bừng mặt: “Xin hãy nói chuyện đàng hoàng!”“Tú Chi, anh thực sự thích em, anh cưới người phụ nữ trong nhà bởi vì cô ấy trông giống em. Nếu em sẵn sàng theo anh, anh sẽ ly hôn với cô ấy ngay lập tức.” Trước mặt bạch nguyệt quang, Mạnh Nghênh Võ tràn đầy cảm xúc, đặc biệt là khi thấy dáng người yểu điệu của cô ấy vẫn hấp dẫn như xưa, hắn ta lại càng xao xuyến.Bề ngoài của hắn ta không tồi, lại còn là đội trưởng đội sản xuất của thôn, chỉ cần hắn ta cố gắng một chút, hắn ta cũng không tin cô ấy lại thờ ơ.“Mạnh Nghênh Võ, anh cút khỏi đây đi!” Trang Tú Chi dùng ngón tay run rẩy cố gắng giật lại cây sào: “Nếu anh còn xúc phạm người khác như vậy, tôi sẽ kiện anh lên Ủy ban Cách mạng!”Mạnh Nghênh võ nắm lấy tay cô ấy đặt lên ngực hắn ta, có chút bực bội nói: “Sao em không hiểu lòng anh? Anh sẽ coi hai đứa con của em như con của mình.”“Anh buông ra! Không thả tôi ra tôi sẽ gọi người!”Trong khoảng thời gian này thường xuyên có người đi đến lấy nước, Mạnh Nghênh Võ miễn cưỡng buông tay, muốn nói gì đó nhưng đáp lại là một cái tát đau điếng.Trên mặt hắn ta hiện lên một tia đau rát, nếu là bất kỳ người phụ nữ nào khác, Mạnh Nghênh Võ đã sớm đánh lại rồi.Nhưng hắn ta không đối phó được Trang Tú Chi, nhìn thấy một bóng người lơ lửng phía xa, Mạnh Nghênh Võ liế.m khóe miệng, lạnh lùng nói: “Cái tát này anh không so đo với em, nhưng em sớm muộn gì cũng là của anh mà thôi, bình tĩnh lại và suy nghĩ về nó một cách cẩn thận đi.”Bóng người xa xa càng ngày càng gần, hắn ta nói xong lập tức đi vào trong rừng cây ở bên cạnh, để lại Trang Tú Chi đang tức giận đứng ở nơi đó.Khi Phó Thập Đông đến, anh chỉ thấy Trang Tú Chi đang sững sờ, trong thùng chỉ còn lại một nửa lượng nước nhỏ.Anh huơ huơ tay trước mặt cô ấy, nhíu mày hỏi: “Chị dâu, chị sao vậy?”“Không… không sao, vừa rồi chị có chút choáng váng đầu óc.” Trang Tú Chi cố ý xoa xoa thái dương, che giấu sự hoảng loạn trong lòng.Sự thật về việc của Mạnh Nghênh Võ quá xấu hổ, cô ấy không biết nên nói như thế nào.“Ngồi trên tảng đá bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi, em đi lấy nước xong sẽ trở lại.”“Ừm, được.” Trang Tú Chi ngồi xuống tảng đá bên cạnh, cô ấy ngơ ngác nhìn dòng sông cách đó không xa, chìm trong suy nghĩ…Thật vất vả mới đi ra được khỏi tỉnh nhưng Diệp Ngưng Viễn cũng không rảnh rỗi, anh ấy dạo quanh những ngôi làng lân cận, đồng thời hiểu sâu hơn về mối quan hệ giữa em gái mình và Giang Hoài.Việc trước đó anh ấy không làm ầm ĩ trong hôn lễ chính là chút thể diện cuối cùng anh ấy để lại cho Giang Hoài.Nhưng một số người không muốn chút thể diện này, bọn họ khăng khăng muốn dí đầu vào họng súng.  

Chương 173