Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 184

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Đầu óc hỗn loạn lập tức tỉnh táo, Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy người nọ ra, vùi người vào trong chăn, không muốn nhìn thấy anh.Chuyện tốt bị phá hoại thì cho dù tính tình Phó Thập Đông có tốt đến đâu cũng sẽ muốn nổi giận.Áp chế lửa giận trong lòng, anh xuyên qua chăn nhẹ nhàng an ủi cô gái nhỏ đang thẹn thùng: “Anh đi ra ngoài xem một chút, em đi ngủ trước đi.”“Ừ.” Diệp Ngưng Dao nhỏ giọng gật gật đầu, hai má nóng như lửa đốt.Tìm được hai cây nến từ hộp dưới giường đất, vẻ mặt Phó Thập Đông u ám bước ra khỏi phòng, nhìn về phía Diệp Ngưng Viễn bằng đôi mắt lạnh lùng.Diệp Ngưng Viễn từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ hãi ai, anh ấy khoanh tay trước ngực bỡn cợt nói: “Không phải cậu đã đồng ý chơi cờ cùng tôi hay sao? Tại sao trong lúc tôi sơ ý ngủ gật, cậu lại chạy mất?”Kể từ khi đến làng Đại Oa, anh ấy đã không trải qua một giấc ngủ ngon nào.Dù sao trong thời gian bản thân anh ấy ở nông thôn, thằng nhóc này cũng đừng hòng động đến một sợi tóc nào của em gái anh ấy!Đôi khi Phó Thập Đông không thể hiểu được mục đích của việc anh ấy làm những việc như vậy là gì?Anh và Diệp Ngưng Dao đã là vợ chồng hợp pháp, nếu không phải vì thể diện của gia đình nhà mẹ đẻ của vợ, anh sẽ không hợp tác với loại thủ đoạn này.“Cây nến đây, quầng mắt thâm như vậy thì cũng đừng thức đêm.”“Tôi không buồn ngủ, đi thôi, cùng tôi đánh thêm hai hiệp.” Diệp Ngưng Viễn yên lặng ngáp một cái, chuẩn bị tiếp tục cùng anh đánh đến cùng.Vào mùa này có đủ loại thảo mộc mọc trên núi Tiên Đào.Bởi vì sức lực có hạn, Diệp Ngưng Dao chỉ hái một ít loại từ trong núi cấy vào sân nhỏ, bồi bổ linh lực cho chúng sinh sôi nảy nở khỏe mạnh.Buổi sáng thức dậy, Diệp Ngưng Viễn nhướng mày ngạc nhiên khi thấy em gái mình đang chăm sóc những bông hoa và cây cỏ đó trong sân nhà.Anh ấy đi tới, bình tĩnh quan sát từng cử động của cô, nghi vấn trong lòng ngày càng lớn.Em gái anh ấy thích chơi với những loại thảo mộc này từ khi nào vậy?Nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, Diệp Ngưng Dao bắt gặp ánh mắt có chút dò xét của anh ấy, trong lòng khẽ kêu lộp bộp một chút.“Anh, sao anh lại nhìn em như vậy?”Sau khi nghe thấy âm thanh, Diệp Ngưng Viễn nửa đùa nửa thật nói: “Tại sao khi ở nhà không thấy em thích mấy loại này?”“Mỗi ngày anh đều ở trong quân đội, có rất nhiều chuyện không biết.” Diệp Ngưng Dao buông xẻng trong tay xuống rồi đứng lên, chắp tay vỗ vỗ bùn đất trên tay.“Ở nông thôn không có hoạt động gì để giải trí, vì vậy em chỉ có thể tự tạo niềm vui cho riêng mình.”Lời giải thích của cô đã thành công xua tan nghi ngờ của anh ấy, Diệp Ngưng Viễn hỏi đùa: “Hay là … em trở lại thành phố với anh?”“Em muốn ở đây hoàn thành công việc, em sẽ không trở về.” Cô sẽ không rời đi cho đến khi ước nguyện cuối cùng của nguyên thân được hoàn thành.Diệp Ngưng Viễn bĩu môi, anh ấy cảm thấy đầu óc vốn chỉ muốn nói chuyện yêu đương của cô một chút cũng không thay đổi.Anh ấy thản nhiên ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, đột nhiên mở miệng nói: “Ngày mốt anh sẽ về, em có lời gì muốn anh nhắn nhủ thay hay không?”“Trở về sao? Không phải là anh muốn ở chỗ này một tháng hay sao?” Diệp Ngưng Dao không nhịn được mở to hai mắt nhìn, trong giọng nói tràn đầy vẻ vui mừng.“Sao anh lại cảm thấy em rất vui nhỉ?”“Không có, em chỉ là hơi kinh ngạc thôi…” Diệp Ngưng Dao âm thầm lè lưỡi, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.“Được rồi, anh còn không biết em đang suy nghĩ cái gì hay sao?” Diệp Ngưng Viễn liếc mắt nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: “Sau khi hoàn thành xong việc của bạn em, anh sẽ gửi điện báo cho em về việc bạn em trở lại thành phố.”“Cám ơn anh trai.” Lời cảm ơn này là xuất phát từ đáy lòng, Diệp Ngưng Dao đang suy nghĩ xem nên để anh mang gì về làm quà.

Đầu óc hỗn loạn lập tức tỉnh táo, Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy người nọ ra, vùi người vào trong chăn, không muốn nhìn thấy anh.

Chuyện tốt bị phá hoại thì cho dù tính tình Phó Thập Đông có tốt đến đâu cũng sẽ muốn nổi giận.

Áp chế lửa giận trong lòng, anh xuyên qua chăn nhẹ nhàng an ủi cô gái nhỏ đang thẹn thùng: “Anh đi ra ngoài xem một chút, em đi ngủ trước đi.”

“Ừ.” Diệp Ngưng Dao nhỏ giọng gật gật đầu, hai má nóng như lửa đốt.

Tìm được hai cây nến từ hộp dưới giường đất, vẻ mặt Phó Thập Đông u ám bước ra khỏi phòng, nhìn về phía Diệp Ngưng Viễn bằng đôi mắt lạnh lùng.

Diệp Ngưng Viễn từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ hãi ai, anh ấy khoanh tay trước ngực bỡn cợt nói: “Không phải cậu đã đồng ý chơi cờ cùng tôi hay sao? Tại sao trong lúc tôi sơ ý ngủ gật, cậu lại chạy mất?”

Kể từ khi đến làng Đại Oa, anh ấy đã không trải qua một giấc ngủ ngon nào.

Dù sao trong thời gian bản thân anh ấy ở nông thôn, thằng nhóc này cũng đừng hòng động đến một sợi tóc nào của em gái anh ấy!

Đôi khi Phó Thập Đông không thể hiểu được mục đích của việc anh ấy làm những việc như vậy là gì?

Anh và Diệp Ngưng Dao đã là vợ chồng hợp pháp, nếu không phải vì thể diện của gia đình nhà mẹ đẻ của vợ, anh sẽ không hợp tác với loại thủ đoạn này.

“Cây nến đây, quầng mắt thâm như vậy thì cũng đừng thức đêm.”

“Tôi không buồn ngủ, đi thôi, cùng tôi đánh thêm hai hiệp.” Diệp Ngưng Viễn yên lặng ngáp một cái, chuẩn bị tiếp tục cùng anh đánh đến cùng.

Vào mùa này có đủ loại thảo mộc mọc trên núi Tiên Đào.

Bởi vì sức lực có hạn, Diệp Ngưng Dao chỉ hái một ít loại từ trong núi cấy vào sân nhỏ, bồi bổ linh lực cho chúng sinh sôi nảy nở khỏe mạnh.

Buổi sáng thức dậy, Diệp Ngưng Viễn nhướng mày ngạc nhiên khi thấy em gái mình đang chăm sóc những bông hoa và cây cỏ đó trong sân nhà.

Anh ấy đi tới, bình tĩnh quan sát từng cử động của cô, nghi vấn trong lòng ngày càng lớn.

Em gái anh ấy thích chơi với những loại thảo mộc này từ khi nào vậy?

Nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, Diệp Ngưng Dao bắt gặp ánh mắt có chút dò xét của anh ấy, trong lòng khẽ kêu lộp bộp một chút.

“Anh, sao anh lại nhìn em như vậy?”

Sau khi nghe thấy âm thanh, Diệp Ngưng Viễn nửa đùa nửa thật nói: “Tại sao khi ở nhà không thấy em thích mấy loại này?”

“Mỗi ngày anh đều ở trong quân đội, có rất nhiều chuyện không biết.” Diệp Ngưng Dao buông xẻng trong tay xuống rồi đứng lên, chắp tay vỗ vỗ bùn đất trên tay.

“Ở nông thôn không có hoạt động gì để giải trí, vì vậy em chỉ có thể tự tạo niềm vui cho riêng mình.”

Lời giải thích của cô đã thành công xua tan nghi ngờ của anh ấy, Diệp Ngưng Viễn hỏi đùa: “Hay là … em trở lại thành phố với anh?”

“Em muốn ở đây hoàn thành công việc, em sẽ không trở về.” Cô sẽ không rời đi cho đến khi ước nguyện cuối cùng của nguyên thân được hoàn thành.

Diệp Ngưng Viễn bĩu môi, anh ấy cảm thấy đầu óc vốn chỉ muốn nói chuyện yêu đương của cô một chút cũng không thay đổi.

Anh ấy thản nhiên ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, đột nhiên mở miệng nói: “Ngày mốt anh sẽ về, em có lời gì muốn anh nhắn nhủ thay hay không?”

“Trở về sao? Không phải là anh muốn ở chỗ này một tháng hay sao?” Diệp Ngưng Dao không nhịn được mở to hai mắt nhìn, trong giọng nói tràn đầy vẻ vui mừng.

“Sao anh lại cảm thấy em rất vui nhỉ?”

“Không có, em chỉ là hơi kinh ngạc thôi…” Diệp Ngưng Dao âm thầm lè lưỡi, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.

“Được rồi, anh còn không biết em đang suy nghĩ cái gì hay sao?” Diệp Ngưng Viễn liếc mắt nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: “Sau khi hoàn thành xong việc của bạn em, anh sẽ gửi điện báo cho em về việc bạn em trở lại thành phố.”

“Cám ơn anh trai.” Lời cảm ơn này là xuất phát từ đáy lòng, Diệp Ngưng Dao đang suy nghĩ xem nên để anh mang gì về làm quà.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Đầu óc hỗn loạn lập tức tỉnh táo, Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy người nọ ra, vùi người vào trong chăn, không muốn nhìn thấy anh.Chuyện tốt bị phá hoại thì cho dù tính tình Phó Thập Đông có tốt đến đâu cũng sẽ muốn nổi giận.Áp chế lửa giận trong lòng, anh xuyên qua chăn nhẹ nhàng an ủi cô gái nhỏ đang thẹn thùng: “Anh đi ra ngoài xem một chút, em đi ngủ trước đi.”“Ừ.” Diệp Ngưng Dao nhỏ giọng gật gật đầu, hai má nóng như lửa đốt.Tìm được hai cây nến từ hộp dưới giường đất, vẻ mặt Phó Thập Đông u ám bước ra khỏi phòng, nhìn về phía Diệp Ngưng Viễn bằng đôi mắt lạnh lùng.Diệp Ngưng Viễn từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ hãi ai, anh ấy khoanh tay trước ngực bỡn cợt nói: “Không phải cậu đã đồng ý chơi cờ cùng tôi hay sao? Tại sao trong lúc tôi sơ ý ngủ gật, cậu lại chạy mất?”Kể từ khi đến làng Đại Oa, anh ấy đã không trải qua một giấc ngủ ngon nào.Dù sao trong thời gian bản thân anh ấy ở nông thôn, thằng nhóc này cũng đừng hòng động đến một sợi tóc nào của em gái anh ấy!Đôi khi Phó Thập Đông không thể hiểu được mục đích của việc anh ấy làm những việc như vậy là gì?Anh và Diệp Ngưng Dao đã là vợ chồng hợp pháp, nếu không phải vì thể diện của gia đình nhà mẹ đẻ của vợ, anh sẽ không hợp tác với loại thủ đoạn này.“Cây nến đây, quầng mắt thâm như vậy thì cũng đừng thức đêm.”“Tôi không buồn ngủ, đi thôi, cùng tôi đánh thêm hai hiệp.” Diệp Ngưng Viễn yên lặng ngáp một cái, chuẩn bị tiếp tục cùng anh đánh đến cùng.Vào mùa này có đủ loại thảo mộc mọc trên núi Tiên Đào.Bởi vì sức lực có hạn, Diệp Ngưng Dao chỉ hái một ít loại từ trong núi cấy vào sân nhỏ, bồi bổ linh lực cho chúng sinh sôi nảy nở khỏe mạnh.Buổi sáng thức dậy, Diệp Ngưng Viễn nhướng mày ngạc nhiên khi thấy em gái mình đang chăm sóc những bông hoa và cây cỏ đó trong sân nhà.Anh ấy đi tới, bình tĩnh quan sát từng cử động của cô, nghi vấn trong lòng ngày càng lớn.Em gái anh ấy thích chơi với những loại thảo mộc này từ khi nào vậy?Nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, Diệp Ngưng Dao bắt gặp ánh mắt có chút dò xét của anh ấy, trong lòng khẽ kêu lộp bộp một chút.“Anh, sao anh lại nhìn em như vậy?”Sau khi nghe thấy âm thanh, Diệp Ngưng Viễn nửa đùa nửa thật nói: “Tại sao khi ở nhà không thấy em thích mấy loại này?”“Mỗi ngày anh đều ở trong quân đội, có rất nhiều chuyện không biết.” Diệp Ngưng Dao buông xẻng trong tay xuống rồi đứng lên, chắp tay vỗ vỗ bùn đất trên tay.“Ở nông thôn không có hoạt động gì để giải trí, vì vậy em chỉ có thể tự tạo niềm vui cho riêng mình.”Lời giải thích của cô đã thành công xua tan nghi ngờ của anh ấy, Diệp Ngưng Viễn hỏi đùa: “Hay là … em trở lại thành phố với anh?”“Em muốn ở đây hoàn thành công việc, em sẽ không trở về.” Cô sẽ không rời đi cho đến khi ước nguyện cuối cùng của nguyên thân được hoàn thành.Diệp Ngưng Viễn bĩu môi, anh ấy cảm thấy đầu óc vốn chỉ muốn nói chuyện yêu đương của cô một chút cũng không thay đổi.Anh ấy thản nhiên ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, đột nhiên mở miệng nói: “Ngày mốt anh sẽ về, em có lời gì muốn anh nhắn nhủ thay hay không?”“Trở về sao? Không phải là anh muốn ở chỗ này một tháng hay sao?” Diệp Ngưng Dao không nhịn được mở to hai mắt nhìn, trong giọng nói tràn đầy vẻ vui mừng.“Sao anh lại cảm thấy em rất vui nhỉ?”“Không có, em chỉ là hơi kinh ngạc thôi…” Diệp Ngưng Dao âm thầm lè lưỡi, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.“Được rồi, anh còn không biết em đang suy nghĩ cái gì hay sao?” Diệp Ngưng Viễn liếc mắt nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: “Sau khi hoàn thành xong việc của bạn em, anh sẽ gửi điện báo cho em về việc bạn em trở lại thành phố.”“Cám ơn anh trai.” Lời cảm ơn này là xuất phát từ đáy lòng, Diệp Ngưng Dao đang suy nghĩ xem nên để anh mang gì về làm quà.

Chương 184