Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 185

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Anh giúp em hỏi thăm sức khỏe của cha mẹ. Đêm giao thừa năm nay em sẽ đưa Phó Thập Đông về ăn mừng năm mới.”“Được, anh tạm thời sẽ đem chuyện của em giữ bí mật, nếu không ngày mai mẹ thật sự sẽ đi đến đây để đưa em trở về.”Thật là hiểu lòng người khác!Lần đầu tiên, Diệp Ngưng Dao cảm thấy rằng người anh trai tiện nghi này có một khía cạnh cũng rất đáng yêu.Sáng sớm hôm sau, Diệp Ngưng Viễn vẫn mặc bộ quân phục tượng trưng cho địa vị của anh ấy, nhưng so sánh với trước kia, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy không chỉ gầy hơn mà còn có hai quầng thâm lớn dưới mắt, ai mà không biết còn nghĩ anh ấy đã đến đây để làm một nhiệm vụ bí mật.Trước khi bình minh lên, anh ấy lên xe bò đến huyện thành, Phó Thập Đông ngồi ở ghế lái đánh xe, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt thoải mái vui vẻ.Nụ cười của anh cực kỳ khiến Diệp Ngưng Viễn chướng mắt, nếu không phải quân đội vội vàng bảo anh ấy quay lại, anh ấy sẽ ở lại lâu hơn trước khi rời đi.“Tiểu tử nhà cậu không cần quá đắc ý, nếu như cậu dám đối xử với em gái của tôi không tốt, tôi nhất định sẽ để cho nó ly hôn với cậu.”“Chúng em sẽ không ly hôn.” Phó Thập Đông lạnh lùng quay đầu nhìn anh ấy, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.Sau khi quen nhau được một tuần, cả hai xem như đã hiểu nhau sâu sắc. Diệp Ngưng Viễn nhướng mày, trừng mắt nhìn lại anh, nhắc nhở: “Đừng quên là cậu đã ký cam kết, nếu trong vòng một năm nữa cậu vẫn như vậy, nhất định phải ly hôn với Dao Dao.”Vào đêm đầu tiên Diệp Ngưng Viễn ở lại làng Đại Oa, hai người đã ký một thỏa thuận bí mật.Nội dung của thỏa thuận là: trong vòng một năm, Phó Thập Đông sẽ chăm chỉ học hỏi kiến thức văn hóa, và có thể mang lại cho Diệp Ngưng Dao một cuộc sống thoải mái hạnh phúc.Nếu không làm được, hai người sẽ phải ly hôn.Mà Diệp Ngưng Viễn hứa sẽ giữ bí mật cho bọn họ trong năm nay và không nói cho cha mẹ Diệp biết tình hình thật sự.Ở thời đại này, cha mẹ Diệp hoàn toàn khác người, bọn họ không cho rằng ly hôn là lựa chọn không thể tha thứ của con cái, nếu hôn nhân không thể mang lại cảm giác hạnh phúc thì tốt hơn hết là đừng kết hôn.Loại quan niệm này cũng đã ăn sâu vào tâm trí của Diệp Ngưng Viễn, nếu em gái anh bị người đàn ông này đối xử không tốt, thì anh ấy thà nuôi em gái cả đời còn hơn chịu những oan ức như vậy.Vì thỏa thuận này, anh ấy đã rất im lặng trong khoảng thời gian này và anh ấy đã không ngáng chân Phó Thập Đông.“Yên tâm, sẽ không có khả năng này.” Phó Thập Đông nhíu mày, dùng sức kéo dây cương, xe bò đột nhiên lệch khỏi đường ray ban đầu, đi về phía một cái hố không sâu không cạn.“Loảng xoảng” một tiếng, Diệp Ngưng Viễn không lường trước được mà nảy người lên, thiếu chút nữa là nảy ra ngoài.Mông đau quá.“Họ Phó nhà cậu có phải cố ý hay không hả!?”“Tôi không để ý đến.” Phó Thập Đông nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ấy một cái, không nói chuyện nữa.Gần đến giờ tàu vào ga, vẻ mặt Diệp Ngưng Viễn ủ rũ, cũng lười cãi lại anh, cố chịu đau ở mông rồi tiếp tục ngồi trong xe bò.Sau một năm, để xem anh còn kiêu ngạo được như vậy nữa hay không?Sau khi đưa người đến nhà ga huyện thành, Phó Thập Đông không trực tiếp quay trở lại làng mà lái xe bò đến trạm thu gom rác thải.Thời buổi này này, sách cũ, sách vụn ở nhà không đọc sẽ được bán cho các vựa phế liệu để lấy tiền. Anh đi vào trong sân, hỏi lão già đang gác cửa: “Sư phụ, nơi này có sách giáo khoa trung học cơ sở không?”Ông lão nhướng mắt, tò mò ngẩng đầu lên hỏi: “Mua cho đứa nhỏ sao?”“Ừ.” Mặt Phó Thập Đông liền đỏ lên, không có mặt mũi khi nói với mọi người rằng anh muốn tự mình học nó.“Đi lên đầu tìm đi, tìm kĩ có lẽ sẽ có.” Ông lão chỉ tay đến phương hướng, còn không quên nhắc nhở nói: “Còn có tranh ảnh sách các loại, mấy đứa nhỏ đại khái cũng thích.”

“Anh giúp em hỏi thăm sức khỏe của cha mẹ. Đêm giao thừa năm nay em sẽ đưa Phó Thập Đông về ăn mừng năm mới.”

“Được, anh tạm thời sẽ đem chuyện của em giữ bí mật, nếu không ngày mai mẹ thật sự sẽ đi đến đây để đưa em trở về.”

Thật là hiểu lòng người khác!

Lần đầu tiên, Diệp Ngưng Dao cảm thấy rằng người anh trai tiện nghi này có một khía cạnh cũng rất đáng yêu.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Ngưng Viễn vẫn mặc bộ quân phục tượng trưng cho địa vị của anh ấy, nhưng so sánh với trước kia, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy không chỉ gầy hơn mà còn có hai quầng thâm lớn dưới mắt, ai mà không biết còn nghĩ anh ấy đã đến đây để làm một nhiệm vụ bí mật.

Trước khi bình minh lên, anh ấy lên xe bò đến huyện thành, Phó Thập Đông ngồi ở ghế lái đánh xe, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt thoải mái vui vẻ.

Nụ cười của anh cực kỳ khiến Diệp Ngưng Viễn chướng mắt, nếu không phải quân đội vội vàng bảo anh ấy quay lại, anh ấy sẽ ở lại lâu hơn trước khi rời đi.

“Tiểu tử nhà cậu không cần quá đắc ý, nếu như cậu dám đối xử với em gái của tôi không tốt, tôi nhất định sẽ để cho nó ly hôn với cậu.”

“Chúng em sẽ không ly hôn.” Phó Thập Đông lạnh lùng quay đầu nhìn anh ấy, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.

Sau khi quen nhau được một tuần, cả hai xem như đã hiểu nhau sâu sắc. Diệp Ngưng Viễn nhướng mày, trừng mắt nhìn lại anh, nhắc nhở: “Đừng quên là cậu đã ký cam kết, nếu trong vòng một năm nữa cậu vẫn như vậy, nhất định phải ly hôn với Dao Dao.”

Vào đêm đầu tiên Diệp Ngưng Viễn ở lại làng Đại Oa, hai người đã ký một thỏa thuận bí mật.

Nội dung của thỏa thuận là: trong vòng một năm, Phó Thập Đông sẽ chăm chỉ học hỏi kiến thức văn hóa, và có thể mang lại cho Diệp Ngưng Dao một cuộc sống thoải mái hạnh phúc.

Nếu không làm được, hai người sẽ phải ly hôn.

Mà Diệp Ngưng Viễn hứa sẽ giữ bí mật cho bọn họ trong năm nay và không nói cho cha mẹ Diệp biết tình hình thật sự.

Ở thời đại này, cha mẹ Diệp hoàn toàn khác người, bọn họ không cho rằng ly hôn là lựa chọn không thể tha thứ của con cái, nếu hôn nhân không thể mang lại cảm giác hạnh phúc thì tốt hơn hết là đừng kết hôn.

Loại quan niệm này cũng đã ăn sâu vào tâm trí của Diệp Ngưng Viễn, nếu em gái anh bị người đàn ông này đối xử không tốt, thì anh ấy thà nuôi em gái cả đời còn hơn chịu những oan ức như vậy.

Vì thỏa thuận này, anh ấy đã rất im lặng trong khoảng thời gian này và anh ấy đã không ngáng chân Phó Thập Đông.

“Yên tâm, sẽ không có khả năng này.” Phó Thập Đông nhíu mày, dùng sức kéo dây cương, xe bò đột nhiên lệch khỏi đường ray ban đầu, đi về phía một cái hố không sâu không cạn.

“Loảng xoảng” một tiếng, Diệp Ngưng Viễn không lường trước được mà nảy người lên, thiếu chút nữa là nảy ra ngoài.

Mông đau quá.

“Họ Phó nhà cậu có phải cố ý hay không hả!?”

“Tôi không để ý đến.” Phó Thập Đông nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ấy một cái, không nói chuyện nữa.

Gần đến giờ tàu vào ga, vẻ mặt Diệp Ngưng Viễn ủ rũ, cũng lười cãi lại anh, cố chịu đau ở mông rồi tiếp tục ngồi trong xe bò.

Sau một năm, để xem anh còn kiêu ngạo được như vậy nữa hay không?

Sau khi đưa người đến nhà ga huyện thành, Phó Thập Đông không trực tiếp quay trở lại làng mà lái xe bò đến trạm thu gom rác thải.

Thời buổi này này, sách cũ, sách vụn ở nhà không đọc sẽ được bán cho các vựa phế liệu để lấy tiền. Anh đi vào trong sân, hỏi lão già đang gác cửa: “Sư phụ, nơi này có sách giáo khoa trung học cơ sở không?”

Ông lão nhướng mắt, tò mò ngẩng đầu lên hỏi: “Mua cho đứa nhỏ sao?”

“Ừ.” Mặt Phó Thập Đông liền đỏ lên, không có mặt mũi khi nói với mọi người rằng anh muốn tự mình học nó.

“Đi lên đầu tìm đi, tìm kĩ có lẽ sẽ có.” Ông lão chỉ tay đến phương hướng, còn không quên nhắc nhở nói: “Còn có tranh ảnh sách các loại, mấy đứa nhỏ đại khái cũng thích.”

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Anh giúp em hỏi thăm sức khỏe của cha mẹ. Đêm giao thừa năm nay em sẽ đưa Phó Thập Đông về ăn mừng năm mới.”“Được, anh tạm thời sẽ đem chuyện của em giữ bí mật, nếu không ngày mai mẹ thật sự sẽ đi đến đây để đưa em trở về.”Thật là hiểu lòng người khác!Lần đầu tiên, Diệp Ngưng Dao cảm thấy rằng người anh trai tiện nghi này có một khía cạnh cũng rất đáng yêu.Sáng sớm hôm sau, Diệp Ngưng Viễn vẫn mặc bộ quân phục tượng trưng cho địa vị của anh ấy, nhưng so sánh với trước kia, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy không chỉ gầy hơn mà còn có hai quầng thâm lớn dưới mắt, ai mà không biết còn nghĩ anh ấy đã đến đây để làm một nhiệm vụ bí mật.Trước khi bình minh lên, anh ấy lên xe bò đến huyện thành, Phó Thập Đông ngồi ở ghế lái đánh xe, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt thoải mái vui vẻ.Nụ cười của anh cực kỳ khiến Diệp Ngưng Viễn chướng mắt, nếu không phải quân đội vội vàng bảo anh ấy quay lại, anh ấy sẽ ở lại lâu hơn trước khi rời đi.“Tiểu tử nhà cậu không cần quá đắc ý, nếu như cậu dám đối xử với em gái của tôi không tốt, tôi nhất định sẽ để cho nó ly hôn với cậu.”“Chúng em sẽ không ly hôn.” Phó Thập Đông lạnh lùng quay đầu nhìn anh ấy, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.Sau khi quen nhau được một tuần, cả hai xem như đã hiểu nhau sâu sắc. Diệp Ngưng Viễn nhướng mày, trừng mắt nhìn lại anh, nhắc nhở: “Đừng quên là cậu đã ký cam kết, nếu trong vòng một năm nữa cậu vẫn như vậy, nhất định phải ly hôn với Dao Dao.”Vào đêm đầu tiên Diệp Ngưng Viễn ở lại làng Đại Oa, hai người đã ký một thỏa thuận bí mật.Nội dung của thỏa thuận là: trong vòng một năm, Phó Thập Đông sẽ chăm chỉ học hỏi kiến thức văn hóa, và có thể mang lại cho Diệp Ngưng Dao một cuộc sống thoải mái hạnh phúc.Nếu không làm được, hai người sẽ phải ly hôn.Mà Diệp Ngưng Viễn hứa sẽ giữ bí mật cho bọn họ trong năm nay và không nói cho cha mẹ Diệp biết tình hình thật sự.Ở thời đại này, cha mẹ Diệp hoàn toàn khác người, bọn họ không cho rằng ly hôn là lựa chọn không thể tha thứ của con cái, nếu hôn nhân không thể mang lại cảm giác hạnh phúc thì tốt hơn hết là đừng kết hôn.Loại quan niệm này cũng đã ăn sâu vào tâm trí của Diệp Ngưng Viễn, nếu em gái anh bị người đàn ông này đối xử không tốt, thì anh ấy thà nuôi em gái cả đời còn hơn chịu những oan ức như vậy.Vì thỏa thuận này, anh ấy đã rất im lặng trong khoảng thời gian này và anh ấy đã không ngáng chân Phó Thập Đông.“Yên tâm, sẽ không có khả năng này.” Phó Thập Đông nhíu mày, dùng sức kéo dây cương, xe bò đột nhiên lệch khỏi đường ray ban đầu, đi về phía một cái hố không sâu không cạn.“Loảng xoảng” một tiếng, Diệp Ngưng Viễn không lường trước được mà nảy người lên, thiếu chút nữa là nảy ra ngoài.Mông đau quá.“Họ Phó nhà cậu có phải cố ý hay không hả!?”“Tôi không để ý đến.” Phó Thập Đông nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ấy một cái, không nói chuyện nữa.Gần đến giờ tàu vào ga, vẻ mặt Diệp Ngưng Viễn ủ rũ, cũng lười cãi lại anh, cố chịu đau ở mông rồi tiếp tục ngồi trong xe bò.Sau một năm, để xem anh còn kiêu ngạo được như vậy nữa hay không?Sau khi đưa người đến nhà ga huyện thành, Phó Thập Đông không trực tiếp quay trở lại làng mà lái xe bò đến trạm thu gom rác thải.Thời buổi này này, sách cũ, sách vụn ở nhà không đọc sẽ được bán cho các vựa phế liệu để lấy tiền. Anh đi vào trong sân, hỏi lão già đang gác cửa: “Sư phụ, nơi này có sách giáo khoa trung học cơ sở không?”Ông lão nhướng mắt, tò mò ngẩng đầu lên hỏi: “Mua cho đứa nhỏ sao?”“Ừ.” Mặt Phó Thập Đông liền đỏ lên, không có mặt mũi khi nói với mọi người rằng anh muốn tự mình học nó.“Đi lên đầu tìm đi, tìm kĩ có lẽ sẽ có.” Ông lão chỉ tay đến phương hướng, còn không quên nhắc nhở nói: “Còn có tranh ảnh sách các loại, mấy đứa nhỏ đại khái cũng thích.”

Chương 185