Mặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai". Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đ.â.m vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé. "Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài. Vân Mộng Hạ Vũ Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?" Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài. Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…" Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài. Kể từ…

Chương 147

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân QuánTác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhMặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai". Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đ.â.m vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé. "Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài. Vân Mộng Hạ Vũ Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?" Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài. Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…" Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài. Kể từ… Nhưng lúc ấy Châu Thiện vừa mới xử lý quỷ anh trong bụng Phan Mỹ Phượng, trong lòng khó tránh có chút thương tâm. Cô nhìn ra Ngô Uyển Thanh cầu con cầu đến mức sốt ruột tuyệt vọng, lại nhìn thấy công đức khí màu xám trên đỉnh đầu Ngô Uyển Thanh lờ mờ có một sợi công đức khí trắng, đây là cảnh tượng mà chỉ có cứu trẻ nhỏ mới phản ánh ra trong công đức khí trên đỉnh đầu.Ngô Uyển Thanh lúc ấy lương tâm chưa mất đi, gương mặt lại u sầu, Châu Thiện cũng không biết chính mình lúc đó rốt cuộc đang nghĩ cái gì, mới lên tiếng nhắc nhở cô ta.Chỉ đáng tiếc, gỗ mục không thể chạm khắc. Hoặc là nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cô xem tướng chỉ vội vã nhìn qua một cái, chú ý đến đường con cái của Ngô Uyển Thanh, nhưng không kịp nhìn thấy bản tính ích kỷ tư lợi của cô ta.Khí vận đen là kẻ ác, khí vận vàng là người thiện, mà khí vận màu trắng thuộc riêng về trẻ con. Khí vận xám là người bình thường, màu xám càng sâu, ác tính càng nặng.Ban đầu sợi công đức màu trắng khi Ngô Uyển Thanh cứu đứa bé sơ sinh kia giờ đã bị công đức khí màu xám nhuộm mất, hơn nữa càng xám hơn so với trước đó.Châu Thiện lặng lẽ đóng tuệ nhãn, nếu như lúc ấy cô không lên tiếng nhắc nhở, đứa bé trong số mạng Ngô Uyển Thanh sẽ rời đi lúc cô ta chưa từng biết đến, cô ta sẽ thất vọng đau lòng, nhưng đứa trẻ được nhận nuôi kia, lại sẽ mãi yên ổn ở trong nhà họ Chân.Cô không sợ bản thân mình phá thiên mệnh, chỉ sợ, một câu nói nhẹ nhàng ban đầu gây ra ảnh hưởng không thể cứu vãn cho đứa trẻ kia.Châu Thiện nhịn không được lại bấm tay tính toán, tính đến sắc mặt nhợt nhạt, mãi đến khi tính ra đứa bé bị Ngô Uyển Thanh vứt trả về lại được hai ông bà già vứt đến viện phúc lợi, cuối cùng được một đôi vợ chồng thiện tâm chân chính nhận nuôi mới chịu thôi.Cô giơ tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhưng không nén được bật cười, như thế cũng tốt.Đối với đứa trẻ kia mà nói, cha mẹ nuôi thật sự suy nghĩ cho nó, hẳn tốt hơn nhiều so với nhà họ Chân xấu xa hỗn loạn kia.Cái thai này của Uyển Thanh không còn, ngày tháng tốt đẹp của cô ta cũng hết rồi.Châu Thiện trầm tĩnh thu mắt, cũng không định ra tay.————Nhiêu Xuân Cầm nằm trên giường hơi thở mong manh, tha thiết nhìn vào bà lão đầu đầy tóc bạc đối diện: “Phàn Tiên Cô, bà nhất định phải cứu tôi, mấy ngày gần đây lúc nào tôi cũng nhìn thấy quỷ.”Sau khi Châu Thiện ép thời vận của bà ta xuống, tuy rằng Mộc Tông không còn quấy rối bà ta nữa, nhưng những cô hồn dã quỷ khác lại thường xuyên đến đầu giường bà ta chọc ghẹo. Chưa đến một tuần, Nhiêu Xuân Cầm đã bị dọa đến gầy rộc, bà ta sợ c.h.ế.t lắm rồi, xin Châu Gia Xương để hắn ta mời Phàn Tiên Cô đến.Châu Gia Xương cũng có chút tâm sự, sau khi nghe nói Phàn Tiên Cô thật sự có chút bản lĩnh cũng động lòng, bỏ ra năm trăm đồng mời người tới chuẩn bị xem thử. Nếu chuyện khá nghiêm trọng, còn phải đưa thêm tiền.Bà lão họ Phàn đó từ bi nhìn Nhiêu Xuân Cầm một cái: “Yên tâm, bản lĩnh của tôi bà còn không rõ sao? Hôm nay nhất định giải quyết xong chuyện của bà!”Nhiêu Xuân Cầm lúc này mới gật đầu một cách đáng thương.Phàn Tiên Cô trước tiên móc hai dúm gạo nếp nhỏ từ trong túi vải nhỏ đeo trên vai xuống, rắc một cái vòng nhỏ, lại đốt ba nén hương sợi trong vòng tròn.Ba nén hương sợi đó không biết làm bằng vật liệu gì, khói đốt lên cực kỳ lớn, rất nhanh đã bốc lên lên một làn khói đen như sương mù, mà Phàn Tiên Cô ngồi ngay trước vòng tròn, chắp tay trước ngực, môi cũng bắt đầu không ngừng mấp máy.Châu Gia Xương xem đến tò mò: “Mẹ, bà ấy đang làm gì vậy?”Vân Mộng Hạ VũSắc mặt Nhiêu Xuân Cầm lại hết sức nghiêm túc, rõ ràng không phải là lần đầu nhìn thấy Phàn Tiên Cô làm vậy: “Con nhỏ tiếng một chút, Tiên Cô đang mời đại tiên đấy, để xem việc cho chúng ta.”

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân QuánTác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhMặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai". Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đ.â.m vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé. "Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài. Vân Mộng Hạ Vũ Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?" Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài. Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…" Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài. Kể từ… Nhưng lúc ấy Châu Thiện vừa mới xử lý quỷ anh trong bụng Phan Mỹ Phượng, trong lòng khó tránh có chút thương tâm. Cô nhìn ra Ngô Uyển Thanh cầu con cầu đến mức sốt ruột tuyệt vọng, lại nhìn thấy công đức khí màu xám trên đỉnh đầu Ngô Uyển Thanh lờ mờ có một sợi công đức khí trắng, đây là cảnh tượng mà chỉ có cứu trẻ nhỏ mới phản ánh ra trong công đức khí trên đỉnh đầu.Ngô Uyển Thanh lúc ấy lương tâm chưa mất đi, gương mặt lại u sầu, Châu Thiện cũng không biết chính mình lúc đó rốt cuộc đang nghĩ cái gì, mới lên tiếng nhắc nhở cô ta.Chỉ đáng tiếc, gỗ mục không thể chạm khắc. Hoặc là nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cô xem tướng chỉ vội vã nhìn qua một cái, chú ý đến đường con cái của Ngô Uyển Thanh, nhưng không kịp nhìn thấy bản tính ích kỷ tư lợi của cô ta.Khí vận đen là kẻ ác, khí vận vàng là người thiện, mà khí vận màu trắng thuộc riêng về trẻ con. Khí vận xám là người bình thường, màu xám càng sâu, ác tính càng nặng.Ban đầu sợi công đức màu trắng khi Ngô Uyển Thanh cứu đứa bé sơ sinh kia giờ đã bị công đức khí màu xám nhuộm mất, hơn nữa càng xám hơn so với trước đó.Châu Thiện lặng lẽ đóng tuệ nhãn, nếu như lúc ấy cô không lên tiếng nhắc nhở, đứa bé trong số mạng Ngô Uyển Thanh sẽ rời đi lúc cô ta chưa từng biết đến, cô ta sẽ thất vọng đau lòng, nhưng đứa trẻ được nhận nuôi kia, lại sẽ mãi yên ổn ở trong nhà họ Chân.Cô không sợ bản thân mình phá thiên mệnh, chỉ sợ, một câu nói nhẹ nhàng ban đầu gây ra ảnh hưởng không thể cứu vãn cho đứa trẻ kia.Châu Thiện nhịn không được lại bấm tay tính toán, tính đến sắc mặt nhợt nhạt, mãi đến khi tính ra đứa bé bị Ngô Uyển Thanh vứt trả về lại được hai ông bà già vứt đến viện phúc lợi, cuối cùng được một đôi vợ chồng thiện tâm chân chính nhận nuôi mới chịu thôi.Cô giơ tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhưng không nén được bật cười, như thế cũng tốt.Đối với đứa trẻ kia mà nói, cha mẹ nuôi thật sự suy nghĩ cho nó, hẳn tốt hơn nhiều so với nhà họ Chân xấu xa hỗn loạn kia.Cái thai này của Uyển Thanh không còn, ngày tháng tốt đẹp của cô ta cũng hết rồi.Châu Thiện trầm tĩnh thu mắt, cũng không định ra tay.————Nhiêu Xuân Cầm nằm trên giường hơi thở mong manh, tha thiết nhìn vào bà lão đầu đầy tóc bạc đối diện: “Phàn Tiên Cô, bà nhất định phải cứu tôi, mấy ngày gần đây lúc nào tôi cũng nhìn thấy quỷ.”Sau khi Châu Thiện ép thời vận của bà ta xuống, tuy rằng Mộc Tông không còn quấy rối bà ta nữa, nhưng những cô hồn dã quỷ khác lại thường xuyên đến đầu giường bà ta chọc ghẹo. Chưa đến một tuần, Nhiêu Xuân Cầm đã bị dọa đến gầy rộc, bà ta sợ c.h.ế.t lắm rồi, xin Châu Gia Xương để hắn ta mời Phàn Tiên Cô đến.Châu Gia Xương cũng có chút tâm sự, sau khi nghe nói Phàn Tiên Cô thật sự có chút bản lĩnh cũng động lòng, bỏ ra năm trăm đồng mời người tới chuẩn bị xem thử. Nếu chuyện khá nghiêm trọng, còn phải đưa thêm tiền.Bà lão họ Phàn đó từ bi nhìn Nhiêu Xuân Cầm một cái: “Yên tâm, bản lĩnh của tôi bà còn không rõ sao? Hôm nay nhất định giải quyết xong chuyện của bà!”Nhiêu Xuân Cầm lúc này mới gật đầu một cách đáng thương.Phàn Tiên Cô trước tiên móc hai dúm gạo nếp nhỏ từ trong túi vải nhỏ đeo trên vai xuống, rắc một cái vòng nhỏ, lại đốt ba nén hương sợi trong vòng tròn.Ba nén hương sợi đó không biết làm bằng vật liệu gì, khói đốt lên cực kỳ lớn, rất nhanh đã bốc lên lên một làn khói đen như sương mù, mà Phàn Tiên Cô ngồi ngay trước vòng tròn, chắp tay trước ngực, môi cũng bắt đầu không ngừng mấp máy.Châu Gia Xương xem đến tò mò: “Mẹ, bà ấy đang làm gì vậy?”Vân Mộng Hạ VũSắc mặt Nhiêu Xuân Cầm lại hết sức nghiêm túc, rõ ràng không phải là lần đầu nhìn thấy Phàn Tiên Cô làm vậy: “Con nhỏ tiếng một chút, Tiên Cô đang mời đại tiên đấy, để xem việc cho chúng ta.”

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân QuánTác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhMặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai". Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đ.â.m vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé. "Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài. Vân Mộng Hạ Vũ Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?" Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài. Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…" Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài. Kể từ… Nhưng lúc ấy Châu Thiện vừa mới xử lý quỷ anh trong bụng Phan Mỹ Phượng, trong lòng khó tránh có chút thương tâm. Cô nhìn ra Ngô Uyển Thanh cầu con cầu đến mức sốt ruột tuyệt vọng, lại nhìn thấy công đức khí màu xám trên đỉnh đầu Ngô Uyển Thanh lờ mờ có một sợi công đức khí trắng, đây là cảnh tượng mà chỉ có cứu trẻ nhỏ mới phản ánh ra trong công đức khí trên đỉnh đầu.Ngô Uyển Thanh lúc ấy lương tâm chưa mất đi, gương mặt lại u sầu, Châu Thiện cũng không biết chính mình lúc đó rốt cuộc đang nghĩ cái gì, mới lên tiếng nhắc nhở cô ta.Chỉ đáng tiếc, gỗ mục không thể chạm khắc. Hoặc là nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cô xem tướng chỉ vội vã nhìn qua một cái, chú ý đến đường con cái của Ngô Uyển Thanh, nhưng không kịp nhìn thấy bản tính ích kỷ tư lợi của cô ta.Khí vận đen là kẻ ác, khí vận vàng là người thiện, mà khí vận màu trắng thuộc riêng về trẻ con. Khí vận xám là người bình thường, màu xám càng sâu, ác tính càng nặng.Ban đầu sợi công đức màu trắng khi Ngô Uyển Thanh cứu đứa bé sơ sinh kia giờ đã bị công đức khí màu xám nhuộm mất, hơn nữa càng xám hơn so với trước đó.Châu Thiện lặng lẽ đóng tuệ nhãn, nếu như lúc ấy cô không lên tiếng nhắc nhở, đứa bé trong số mạng Ngô Uyển Thanh sẽ rời đi lúc cô ta chưa từng biết đến, cô ta sẽ thất vọng đau lòng, nhưng đứa trẻ được nhận nuôi kia, lại sẽ mãi yên ổn ở trong nhà họ Chân.Cô không sợ bản thân mình phá thiên mệnh, chỉ sợ, một câu nói nhẹ nhàng ban đầu gây ra ảnh hưởng không thể cứu vãn cho đứa trẻ kia.Châu Thiện nhịn không được lại bấm tay tính toán, tính đến sắc mặt nhợt nhạt, mãi đến khi tính ra đứa bé bị Ngô Uyển Thanh vứt trả về lại được hai ông bà già vứt đến viện phúc lợi, cuối cùng được một đôi vợ chồng thiện tâm chân chính nhận nuôi mới chịu thôi.Cô giơ tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhưng không nén được bật cười, như thế cũng tốt.Đối với đứa trẻ kia mà nói, cha mẹ nuôi thật sự suy nghĩ cho nó, hẳn tốt hơn nhiều so với nhà họ Chân xấu xa hỗn loạn kia.Cái thai này của Uyển Thanh không còn, ngày tháng tốt đẹp của cô ta cũng hết rồi.Châu Thiện trầm tĩnh thu mắt, cũng không định ra tay.————Nhiêu Xuân Cầm nằm trên giường hơi thở mong manh, tha thiết nhìn vào bà lão đầu đầy tóc bạc đối diện: “Phàn Tiên Cô, bà nhất định phải cứu tôi, mấy ngày gần đây lúc nào tôi cũng nhìn thấy quỷ.”Sau khi Châu Thiện ép thời vận của bà ta xuống, tuy rằng Mộc Tông không còn quấy rối bà ta nữa, nhưng những cô hồn dã quỷ khác lại thường xuyên đến đầu giường bà ta chọc ghẹo. Chưa đến một tuần, Nhiêu Xuân Cầm đã bị dọa đến gầy rộc, bà ta sợ c.h.ế.t lắm rồi, xin Châu Gia Xương để hắn ta mời Phàn Tiên Cô đến.Châu Gia Xương cũng có chút tâm sự, sau khi nghe nói Phàn Tiên Cô thật sự có chút bản lĩnh cũng động lòng, bỏ ra năm trăm đồng mời người tới chuẩn bị xem thử. Nếu chuyện khá nghiêm trọng, còn phải đưa thêm tiền.Bà lão họ Phàn đó từ bi nhìn Nhiêu Xuân Cầm một cái: “Yên tâm, bản lĩnh của tôi bà còn không rõ sao? Hôm nay nhất định giải quyết xong chuyện của bà!”Nhiêu Xuân Cầm lúc này mới gật đầu một cách đáng thương.Phàn Tiên Cô trước tiên móc hai dúm gạo nếp nhỏ từ trong túi vải nhỏ đeo trên vai xuống, rắc một cái vòng nhỏ, lại đốt ba nén hương sợi trong vòng tròn.Ba nén hương sợi đó không biết làm bằng vật liệu gì, khói đốt lên cực kỳ lớn, rất nhanh đã bốc lên lên một làn khói đen như sương mù, mà Phàn Tiên Cô ngồi ngay trước vòng tròn, chắp tay trước ngực, môi cũng bắt đầu không ngừng mấp máy.Châu Gia Xương xem đến tò mò: “Mẹ, bà ấy đang làm gì vậy?”Vân Mộng Hạ VũSắc mặt Nhiêu Xuân Cầm lại hết sức nghiêm túc, rõ ràng không phải là lần đầu nhìn thấy Phàn Tiên Cô làm vậy: “Con nhỏ tiếng một chút, Tiên Cô đang mời đại tiên đấy, để xem việc cho chúng ta.”

Chương 147