Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…
Chương 65
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Khương Thư Yểu nghiêng đầu: "Thật sao? Sao ta không thấy chàng ấy, ta còn tưởng chàng ấy chưa dậy." Nàng lẩm bẩm: "Còn nói để chàng ấy mang cơm nữa."Tạ Tuân ở chỗ này không nghe thấy cuộc trò chuyện, thấy Khương Thư Yểu bị hai người họ cản lại, vội vàng chạy về phía cửa vòm, định nhân cơ hội này chuồn đi.Tri Mặc và Tri Nghiên nhìn thấy Tạ Tuân sắp sửa bước qua cửa vòm, vừa lúc Khương Thư Yểu nói xong quay người lại, lần này bị bắt tại trận."Tạ Tuân!" Khương Thư Yểu gọi hắn lại, xách theo hộp cơm đi về phía hắn.Thân hình Tạ Tuân cứng đờ, luống cuống quay người lại, cố gắng giả vờ như tình cờ gặp mặt."Chàng từ đâu tới vậy, sao vừa rồi ta không thấy chàng." Khương Thư Yểu thuận miệng hỏi.Tạ Tuân không biết nói dối như thế nào, da đầu tê dại, trong lòng thầm thề sau này không bao giờ uống nhiều rượu nữa.May mà Khương Thư Yểu không so đo với hắn về vấn đề này, chuyển sang nói: "Đêm qua..."Tạ Tuân sợ nhất nàng nhắc đến chuyện này, vội vàng cắt ngang: "Chuyện đêm qua là ta đường đột, nàng quên đi." Nghĩ đến việc mình lẽo đẽo theo sau nàng đòi ăn, còn làm nũng để nàng làm cơm mang cho mình đi làm, hắn xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.Khương Thư Yểu nghe vậy sửng sốt một chút, che miệng cười: "Đường đột gì chứ?" Chuyện này liên quan gì đến hai chữ đường đột chứ.Tri Nghiên nghe vậy trợn to mắt, đêm qua? Đường đột? Lại nghĩ đến đêm qua gia say rượu trở về...Hắn ta đột nhiên cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, gia mất trong trắng rồi!Chuyện gì đã xảy ra, là gia say rượu loạn tính hay là phu nhân thừa dịp người ta gặp khó khăn?Hắn ta nghĩ lung tung, quên mất việc tiến lên giải vây cho Tạ Tuân.Tạ Tuân bị Khương Thư Yểu cười đến càng thêm xấu hổ, mặt sắp nhỏ máu.Khương Thư Yểu ngừng cười, nhét hộp cơm vào tay hắn: "Đêm qua đã muộn rồi, ta cũng không kịp chuẩn bị nhiều, sáng nay làm đại một chút, nếu chàng đói thì có thể ăn bất cứ lúc nào. Chỉ là đồ ăn nguội, hộp cơm không giữ nhiệt, ta vẫn đang nghĩ cách cải thiện." Nói đến đây, trong mắt nàng có chút đắc ý, nhướng mày, thần thái rạng rỡ: "Ước chừng tối nay có thể làm ra hộp cơm mới, ngày mai chàng có thể mang cơm canh nóng đi làm rồi."Tạ Tuân nắm chặt quai hộp cơm trong tay, chỉ cảm thấy nóng ran, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện, sợ không dùng sức thì không nắm được, lại sợ dùng sức quá thì làm hỏng quai.Hắn không ngờ Khương Thư Yểu lại để tâm đến vậy, trong lòng hơi sửng sốt. Thấy nàng thần thái rạng rỡ, sự sửng sốt lại chuyển thành luống cuống, không dám nhìn kỹ, cũng không nói nên lời, chỉ có thể khô khan nói: "Đa tạ.""Không có gì." Khương Thư Yểu lại cười: "Chàng đã nói là nói rồi thì không thể nuốt lời."Mặt Tạ Tuân lại đỏ bừng, liều mạng mắng mình mau bình tĩnh lại, sao lại thế này! Thật mất mặt quá!Hắn muốn bỏ chạy, nhưng chân lại dính chặt xuống đất, không nhúc nhích được.Cảnh tượng này khiến Tri Nghiên sốt ruột, không thể trì hoãn nữa, sắp muộn rồi!Tạ Tuân vẫn đứng im tại chỗ, nghiêm nghị nói: "Làm phiền nàng rồi.""Không có gì.""Ta nhất định sẽ ăn hết.""Ừm, cũng không cần thiết, ăn nhiều quá sẽ khó chịu.""... Ồ, vậy à, ừm, đúng đúng."HinaTri Nghiên không chịu nổi nữa: "Gia! Đến giờ làm việc rồi!" Vị gia phong độ ngời ngời, không hề nao núng trước cám dỗ kia đi đâu rồi, không dám nhìn nữa.Tạ Tuân giật mình, ngẩng đầu nhìn trời, nói với Khương Thư Yểu: "Ta đi trước đây!"Lời còn chưa dứt đã vội vàng chạy đi, chạy được một nửa, lại không nhịn được quay đầu nhìn nàng.Thấy nàng đứng tại chỗ nhìn mình, hắn vội vàng quay người tiếp tục chạy đi, vạt áo tung bay, tóc buộc lay động, bóng dáng biến mất trong ánh bình minh dần sáng.Tri Nghiên nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút cảm khái.Gia từ nhỏ đã tự kiềm chế bản thân, tuân theo lễ nghi, tuổi còn trẻ đã có dáng vẻ già dặn, không vui vì vật ngoài, không buồn vì mình, hôm nay như vậy ngược lại giống một thiếu niên rồi.
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Khương Thư Yểu nghiêng đầu: "Thật sao? Sao ta không thấy chàng ấy, ta còn tưởng chàng ấy chưa dậy." Nàng lẩm bẩm: "Còn nói để chàng ấy mang cơm nữa."Tạ Tuân ở chỗ này không nghe thấy cuộc trò chuyện, thấy Khương Thư Yểu bị hai người họ cản lại, vội vàng chạy về phía cửa vòm, định nhân cơ hội này chuồn đi.Tri Mặc và Tri Nghiên nhìn thấy Tạ Tuân sắp sửa bước qua cửa vòm, vừa lúc Khương Thư Yểu nói xong quay người lại, lần này bị bắt tại trận."Tạ Tuân!" Khương Thư Yểu gọi hắn lại, xách theo hộp cơm đi về phía hắn.Thân hình Tạ Tuân cứng đờ, luống cuống quay người lại, cố gắng giả vờ như tình cờ gặp mặt."Chàng từ đâu tới vậy, sao vừa rồi ta không thấy chàng." Khương Thư Yểu thuận miệng hỏi.Tạ Tuân không biết nói dối như thế nào, da đầu tê dại, trong lòng thầm thề sau này không bao giờ uống nhiều rượu nữa.May mà Khương Thư Yểu không so đo với hắn về vấn đề này, chuyển sang nói: "Đêm qua..."Tạ Tuân sợ nhất nàng nhắc đến chuyện này, vội vàng cắt ngang: "Chuyện đêm qua là ta đường đột, nàng quên đi." Nghĩ đến việc mình lẽo đẽo theo sau nàng đòi ăn, còn làm nũng để nàng làm cơm mang cho mình đi làm, hắn xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.Khương Thư Yểu nghe vậy sửng sốt một chút, che miệng cười: "Đường đột gì chứ?" Chuyện này liên quan gì đến hai chữ đường đột chứ.Tri Nghiên nghe vậy trợn to mắt, đêm qua? Đường đột? Lại nghĩ đến đêm qua gia say rượu trở về...Hắn ta đột nhiên cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, gia mất trong trắng rồi!Chuyện gì đã xảy ra, là gia say rượu loạn tính hay là phu nhân thừa dịp người ta gặp khó khăn?Hắn ta nghĩ lung tung, quên mất việc tiến lên giải vây cho Tạ Tuân.Tạ Tuân bị Khương Thư Yểu cười đến càng thêm xấu hổ, mặt sắp nhỏ máu.Khương Thư Yểu ngừng cười, nhét hộp cơm vào tay hắn: "Đêm qua đã muộn rồi, ta cũng không kịp chuẩn bị nhiều, sáng nay làm đại một chút, nếu chàng đói thì có thể ăn bất cứ lúc nào. Chỉ là đồ ăn nguội, hộp cơm không giữ nhiệt, ta vẫn đang nghĩ cách cải thiện." Nói đến đây, trong mắt nàng có chút đắc ý, nhướng mày, thần thái rạng rỡ: "Ước chừng tối nay có thể làm ra hộp cơm mới, ngày mai chàng có thể mang cơm canh nóng đi làm rồi."Tạ Tuân nắm chặt quai hộp cơm trong tay, chỉ cảm thấy nóng ran, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện, sợ không dùng sức thì không nắm được, lại sợ dùng sức quá thì làm hỏng quai.Hắn không ngờ Khương Thư Yểu lại để tâm đến vậy, trong lòng hơi sửng sốt. Thấy nàng thần thái rạng rỡ, sự sửng sốt lại chuyển thành luống cuống, không dám nhìn kỹ, cũng không nói nên lời, chỉ có thể khô khan nói: "Đa tạ.""Không có gì." Khương Thư Yểu lại cười: "Chàng đã nói là nói rồi thì không thể nuốt lời."Mặt Tạ Tuân lại đỏ bừng, liều mạng mắng mình mau bình tĩnh lại, sao lại thế này! Thật mất mặt quá!Hắn muốn bỏ chạy, nhưng chân lại dính chặt xuống đất, không nhúc nhích được.Cảnh tượng này khiến Tri Nghiên sốt ruột, không thể trì hoãn nữa, sắp muộn rồi!Tạ Tuân vẫn đứng im tại chỗ, nghiêm nghị nói: "Làm phiền nàng rồi.""Không có gì.""Ta nhất định sẽ ăn hết.""Ừm, cũng không cần thiết, ăn nhiều quá sẽ khó chịu.""... Ồ, vậy à, ừm, đúng đúng."HinaTri Nghiên không chịu nổi nữa: "Gia! Đến giờ làm việc rồi!" Vị gia phong độ ngời ngời, không hề nao núng trước cám dỗ kia đi đâu rồi, không dám nhìn nữa.Tạ Tuân giật mình, ngẩng đầu nhìn trời, nói với Khương Thư Yểu: "Ta đi trước đây!"Lời còn chưa dứt đã vội vàng chạy đi, chạy được một nửa, lại không nhịn được quay đầu nhìn nàng.Thấy nàng đứng tại chỗ nhìn mình, hắn vội vàng quay người tiếp tục chạy đi, vạt áo tung bay, tóc buộc lay động, bóng dáng biến mất trong ánh bình minh dần sáng.Tri Nghiên nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút cảm khái.Gia từ nhỏ đã tự kiềm chế bản thân, tuân theo lễ nghi, tuổi còn trẻ đã có dáng vẻ già dặn, không vui vì vật ngoài, không buồn vì mình, hôm nay như vậy ngược lại giống một thiếu niên rồi.
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Khương Thư Yểu nghiêng đầu: "Thật sao? Sao ta không thấy chàng ấy, ta còn tưởng chàng ấy chưa dậy." Nàng lẩm bẩm: "Còn nói để chàng ấy mang cơm nữa."Tạ Tuân ở chỗ này không nghe thấy cuộc trò chuyện, thấy Khương Thư Yểu bị hai người họ cản lại, vội vàng chạy về phía cửa vòm, định nhân cơ hội này chuồn đi.Tri Mặc và Tri Nghiên nhìn thấy Tạ Tuân sắp sửa bước qua cửa vòm, vừa lúc Khương Thư Yểu nói xong quay người lại, lần này bị bắt tại trận."Tạ Tuân!" Khương Thư Yểu gọi hắn lại, xách theo hộp cơm đi về phía hắn.Thân hình Tạ Tuân cứng đờ, luống cuống quay người lại, cố gắng giả vờ như tình cờ gặp mặt."Chàng từ đâu tới vậy, sao vừa rồi ta không thấy chàng." Khương Thư Yểu thuận miệng hỏi.Tạ Tuân không biết nói dối như thế nào, da đầu tê dại, trong lòng thầm thề sau này không bao giờ uống nhiều rượu nữa.May mà Khương Thư Yểu không so đo với hắn về vấn đề này, chuyển sang nói: "Đêm qua..."Tạ Tuân sợ nhất nàng nhắc đến chuyện này, vội vàng cắt ngang: "Chuyện đêm qua là ta đường đột, nàng quên đi." Nghĩ đến việc mình lẽo đẽo theo sau nàng đòi ăn, còn làm nũng để nàng làm cơm mang cho mình đi làm, hắn xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.Khương Thư Yểu nghe vậy sửng sốt một chút, che miệng cười: "Đường đột gì chứ?" Chuyện này liên quan gì đến hai chữ đường đột chứ.Tri Nghiên nghe vậy trợn to mắt, đêm qua? Đường đột? Lại nghĩ đến đêm qua gia say rượu trở về...Hắn ta đột nhiên cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, gia mất trong trắng rồi!Chuyện gì đã xảy ra, là gia say rượu loạn tính hay là phu nhân thừa dịp người ta gặp khó khăn?Hắn ta nghĩ lung tung, quên mất việc tiến lên giải vây cho Tạ Tuân.Tạ Tuân bị Khương Thư Yểu cười đến càng thêm xấu hổ, mặt sắp nhỏ máu.Khương Thư Yểu ngừng cười, nhét hộp cơm vào tay hắn: "Đêm qua đã muộn rồi, ta cũng không kịp chuẩn bị nhiều, sáng nay làm đại một chút, nếu chàng đói thì có thể ăn bất cứ lúc nào. Chỉ là đồ ăn nguội, hộp cơm không giữ nhiệt, ta vẫn đang nghĩ cách cải thiện." Nói đến đây, trong mắt nàng có chút đắc ý, nhướng mày, thần thái rạng rỡ: "Ước chừng tối nay có thể làm ra hộp cơm mới, ngày mai chàng có thể mang cơm canh nóng đi làm rồi."Tạ Tuân nắm chặt quai hộp cơm trong tay, chỉ cảm thấy nóng ran, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện, sợ không dùng sức thì không nắm được, lại sợ dùng sức quá thì làm hỏng quai.Hắn không ngờ Khương Thư Yểu lại để tâm đến vậy, trong lòng hơi sửng sốt. Thấy nàng thần thái rạng rỡ, sự sửng sốt lại chuyển thành luống cuống, không dám nhìn kỹ, cũng không nói nên lời, chỉ có thể khô khan nói: "Đa tạ.""Không có gì." Khương Thư Yểu lại cười: "Chàng đã nói là nói rồi thì không thể nuốt lời."Mặt Tạ Tuân lại đỏ bừng, liều mạng mắng mình mau bình tĩnh lại, sao lại thế này! Thật mất mặt quá!Hắn muốn bỏ chạy, nhưng chân lại dính chặt xuống đất, không nhúc nhích được.Cảnh tượng này khiến Tri Nghiên sốt ruột, không thể trì hoãn nữa, sắp muộn rồi!Tạ Tuân vẫn đứng im tại chỗ, nghiêm nghị nói: "Làm phiền nàng rồi.""Không có gì.""Ta nhất định sẽ ăn hết.""Ừm, cũng không cần thiết, ăn nhiều quá sẽ khó chịu.""... Ồ, vậy à, ừm, đúng đúng."HinaTri Nghiên không chịu nổi nữa: "Gia! Đến giờ làm việc rồi!" Vị gia phong độ ngời ngời, không hề nao núng trước cám dỗ kia đi đâu rồi, không dám nhìn nữa.Tạ Tuân giật mình, ngẩng đầu nhìn trời, nói với Khương Thư Yểu: "Ta đi trước đây!"Lời còn chưa dứt đã vội vàng chạy đi, chạy được một nửa, lại không nhịn được quay đầu nhìn nàng.Thấy nàng đứng tại chỗ nhìn mình, hắn vội vàng quay người tiếp tục chạy đi, vạt áo tung bay, tóc buộc lay động, bóng dáng biến mất trong ánh bình minh dần sáng.Tri Nghiên nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút cảm khái.Gia từ nhỏ đã tự kiềm chế bản thân, tuân theo lễ nghi, tuổi còn trẻ đã có dáng vẻ già dặn, không vui vì vật ngoài, không buồn vì mình, hôm nay như vậy ngược lại giống một thiếu niên rồi.