Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…
Chương 66
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… *Tạ Tuân tới phòng làm việc đúng giờ, đặt hộp cơm sang một bên rồi bắt đầu công việc.Hắn học rộng tài cao, từng theo học vị thừa tướng đã về hưu, lại từng du học bốn phương, mọi người đều coi hắn là người đứng đầu, gặp chuyện khó cũng tìm hắn bàn bạc.Đồng liêu Quan Ánh ôm một quyển sổ sách đi tới, đặt lên bàn của Tạ Tuân, hỏi: "Bá Uyên, huynh xem chỗ này có gì kỳ lạ không, ta và Lý Phục đã theo dõi mấy ngày nay, cuối cùng cũng... huynh làm sao vậy?"Tạ Tuân hoàn hồn, thần sắc trên mặt bình tĩnh ung dung, ngay khi Quan Ánh nghĩ hắn sẽ tự tin giải đáp cho mình, chỉ nghe Tạ Tuân nói: "Huynh vừa nói gì cơ?"Hả!Xung quanh xì xào xì xào thò ra vài cái đầu, Tạ Bá Uyên cũng có lúc thất thần sao.Quan Ánh nói ra suy đoán trước một bước, trong lòng bất an: "Chẳng lẽ việc tu sửa đê điều xảy ra chuyện?"Có người thò đầu ra: "Hay là chuyện thiếu lương khô ở phía Bắc vẫn chưa giải quyết?""Không đúng, hẳn là đám thương nhân gian ác kia lại gây chuyện rồi.""Hay là bên Thái học không đè ép được?""Làm sao có thể? Hẳn là..."Tạ Tuân bất đắc dĩ đẩy mấy cái đầu của bọn họ ra, ho khan một tiếng: "Không phải, là ta chưa ăn sáng, có chút đói bụng.""..."Có người đang định rụt cái đầu đang hóng chuyện lại, Lâm Thành không biết từ đâu nhảy ra, đ.ấ.m một cái vào vai Tạ Tuân: "Lừa ai vậy, ai mà không biết Tạ Bá Uyên huynh dù ba ngày ba đêm không ăn không uống, cũng sẽ không lộ ra dáng vẻ thất thần này, mau nói, đã xảy ra chuyện gì?""Ta không lừa các huynh, thật sự là ta đói bụng." Tạ Tuân không nói nên lời, đẩy thân hình đang tiến lại gần của Lâm Thành ra.Lâm Thành nghĩ đến dáng vẻ "mượn rượu giải sầu" của Tạ Tuân tối qua, trong lòng đau xót, e là không phải là chưa ăn sáng, mà là ăn không ngon miệng đi!Hắn ta nhanh chóng chạy về bàn của mình, bưng điểm tâm đến bàn của Tạ Tuân: "Ăn chút điểm tâm lót dạ đi."Tạ Tuân đã sớm ăn ngán điểm tâm ở phòng trực Đông Cung, cảm tạ hảo ý của Lâm Thành.Hắn chỉnh lại cổ áo, hơi ngẩng cằm lên, dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Ta có mang cơm từ nhà đến."Lâm Thành và Tạ Tuân từ khi còn mặc quần hở đũng đã cùng nhau chơi đùa, rất hiểu Tạ Tuân, nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy giọng điệu của hắn có gì đó kỳ quái?Hắn ta không suy nghĩ nhiều, nói: "Không ngờ huynh còn mang theo điểm tâm, vừa hay, ta cũng đói rồi, mau lấy ra cho ta ăn vài miếng."Tạ Tuân làm ngơ câu nói cuối cùng của hắn ta, sửa lại: "Không phải là điểm tâm.""Không phải điểm tâm? Vậy cơm canh nguội rồi ăn không ngon, ta đâu phải chưa từng thử mang cơm theo."Tạ Tuân cũng tò mò Khương Thư Yểu mang gì cho mình, hắn đứng dậy, lấy hộp cơm từ sau lưng cầm đặt lên bàn.Mọi người đang vểnh tai nghe chuyện bên này, thấy hắn cử động, ánh mắt đều đổ dồn vào hộp cơm của hắn.Trong khoảnh khắc tâm tình Tạ Tuân có phần vi diệu.HinaHắn nhanh chóng suy nghĩ một lượt, thần thái tự nhiên, thản nhiên ngồi xuống: "Không có gì mới lạ, mọi người mau làm việc đi."Phần lớn đều bị hắn xua đuổi, còn vài người không rời bước, đứng bên bàn hắn nhìn chằm chằm.Tạ Tuân cũng chẳng tiện đuổi người, có chút hồi hộp, mở nắp hộp cơm trên tay.Tầng trên cùng của hộp cơm xếp ngay ngắn một lớp cơm cuộn rong biển, mỗi hàng một kiểu khác nhau, cơm cuộn thập cẩm, cơm cuộn trứng thịt, cơm cuộn bắp ngọt chà bông, còn có cơm cuộn thanh cua.Nhìn thoáng qua, vàng, xanh, trắng, tím nhiều màu đan xen, màu sắc tươi tắn, cơm nắm nhỏ nhắn tròn trịa, tinh xảo mới lạ, khiến người ta không khỏi tò mò về hương vị của chúng.“Đây là cơm ư? Lại còn có thể làm thế này, để nguội ăn cũng ngon sao?”“Mau xem tầng dưới có gì nào?”Tay Tạ Tuân đặt trên tầng dưới, khựng lại một chút, vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng thường ngày: “Các huynh rảnh lắm sao, còn không mau về làm việc?”
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… *Tạ Tuân tới phòng làm việc đúng giờ, đặt hộp cơm sang một bên rồi bắt đầu công việc.Hắn học rộng tài cao, từng theo học vị thừa tướng đã về hưu, lại từng du học bốn phương, mọi người đều coi hắn là người đứng đầu, gặp chuyện khó cũng tìm hắn bàn bạc.Đồng liêu Quan Ánh ôm một quyển sổ sách đi tới, đặt lên bàn của Tạ Tuân, hỏi: "Bá Uyên, huynh xem chỗ này có gì kỳ lạ không, ta và Lý Phục đã theo dõi mấy ngày nay, cuối cùng cũng... huynh làm sao vậy?"Tạ Tuân hoàn hồn, thần sắc trên mặt bình tĩnh ung dung, ngay khi Quan Ánh nghĩ hắn sẽ tự tin giải đáp cho mình, chỉ nghe Tạ Tuân nói: "Huynh vừa nói gì cơ?"Hả!Xung quanh xì xào xì xào thò ra vài cái đầu, Tạ Bá Uyên cũng có lúc thất thần sao.Quan Ánh nói ra suy đoán trước một bước, trong lòng bất an: "Chẳng lẽ việc tu sửa đê điều xảy ra chuyện?"Có người thò đầu ra: "Hay là chuyện thiếu lương khô ở phía Bắc vẫn chưa giải quyết?""Không đúng, hẳn là đám thương nhân gian ác kia lại gây chuyện rồi.""Hay là bên Thái học không đè ép được?""Làm sao có thể? Hẳn là..."Tạ Tuân bất đắc dĩ đẩy mấy cái đầu của bọn họ ra, ho khan một tiếng: "Không phải, là ta chưa ăn sáng, có chút đói bụng.""..."Có người đang định rụt cái đầu đang hóng chuyện lại, Lâm Thành không biết từ đâu nhảy ra, đ.ấ.m một cái vào vai Tạ Tuân: "Lừa ai vậy, ai mà không biết Tạ Bá Uyên huynh dù ba ngày ba đêm không ăn không uống, cũng sẽ không lộ ra dáng vẻ thất thần này, mau nói, đã xảy ra chuyện gì?""Ta không lừa các huynh, thật sự là ta đói bụng." Tạ Tuân không nói nên lời, đẩy thân hình đang tiến lại gần của Lâm Thành ra.Lâm Thành nghĩ đến dáng vẻ "mượn rượu giải sầu" của Tạ Tuân tối qua, trong lòng đau xót, e là không phải là chưa ăn sáng, mà là ăn không ngon miệng đi!Hắn ta nhanh chóng chạy về bàn của mình, bưng điểm tâm đến bàn của Tạ Tuân: "Ăn chút điểm tâm lót dạ đi."Tạ Tuân đã sớm ăn ngán điểm tâm ở phòng trực Đông Cung, cảm tạ hảo ý của Lâm Thành.Hắn chỉnh lại cổ áo, hơi ngẩng cằm lên, dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Ta có mang cơm từ nhà đến."Lâm Thành và Tạ Tuân từ khi còn mặc quần hở đũng đã cùng nhau chơi đùa, rất hiểu Tạ Tuân, nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy giọng điệu của hắn có gì đó kỳ quái?Hắn ta không suy nghĩ nhiều, nói: "Không ngờ huynh còn mang theo điểm tâm, vừa hay, ta cũng đói rồi, mau lấy ra cho ta ăn vài miếng."Tạ Tuân làm ngơ câu nói cuối cùng của hắn ta, sửa lại: "Không phải là điểm tâm.""Không phải điểm tâm? Vậy cơm canh nguội rồi ăn không ngon, ta đâu phải chưa từng thử mang cơm theo."Tạ Tuân cũng tò mò Khương Thư Yểu mang gì cho mình, hắn đứng dậy, lấy hộp cơm từ sau lưng cầm đặt lên bàn.Mọi người đang vểnh tai nghe chuyện bên này, thấy hắn cử động, ánh mắt đều đổ dồn vào hộp cơm của hắn.Trong khoảnh khắc tâm tình Tạ Tuân có phần vi diệu.HinaHắn nhanh chóng suy nghĩ một lượt, thần thái tự nhiên, thản nhiên ngồi xuống: "Không có gì mới lạ, mọi người mau làm việc đi."Phần lớn đều bị hắn xua đuổi, còn vài người không rời bước, đứng bên bàn hắn nhìn chằm chằm.Tạ Tuân cũng chẳng tiện đuổi người, có chút hồi hộp, mở nắp hộp cơm trên tay.Tầng trên cùng của hộp cơm xếp ngay ngắn một lớp cơm cuộn rong biển, mỗi hàng một kiểu khác nhau, cơm cuộn thập cẩm, cơm cuộn trứng thịt, cơm cuộn bắp ngọt chà bông, còn có cơm cuộn thanh cua.Nhìn thoáng qua, vàng, xanh, trắng, tím nhiều màu đan xen, màu sắc tươi tắn, cơm nắm nhỏ nhắn tròn trịa, tinh xảo mới lạ, khiến người ta không khỏi tò mò về hương vị của chúng.“Đây là cơm ư? Lại còn có thể làm thế này, để nguội ăn cũng ngon sao?”“Mau xem tầng dưới có gì nào?”Tay Tạ Tuân đặt trên tầng dưới, khựng lại một chút, vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng thường ngày: “Các huynh rảnh lắm sao, còn không mau về làm việc?”
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… *Tạ Tuân tới phòng làm việc đúng giờ, đặt hộp cơm sang một bên rồi bắt đầu công việc.Hắn học rộng tài cao, từng theo học vị thừa tướng đã về hưu, lại từng du học bốn phương, mọi người đều coi hắn là người đứng đầu, gặp chuyện khó cũng tìm hắn bàn bạc.Đồng liêu Quan Ánh ôm một quyển sổ sách đi tới, đặt lên bàn của Tạ Tuân, hỏi: "Bá Uyên, huynh xem chỗ này có gì kỳ lạ không, ta và Lý Phục đã theo dõi mấy ngày nay, cuối cùng cũng... huynh làm sao vậy?"Tạ Tuân hoàn hồn, thần sắc trên mặt bình tĩnh ung dung, ngay khi Quan Ánh nghĩ hắn sẽ tự tin giải đáp cho mình, chỉ nghe Tạ Tuân nói: "Huynh vừa nói gì cơ?"Hả!Xung quanh xì xào xì xào thò ra vài cái đầu, Tạ Bá Uyên cũng có lúc thất thần sao.Quan Ánh nói ra suy đoán trước một bước, trong lòng bất an: "Chẳng lẽ việc tu sửa đê điều xảy ra chuyện?"Có người thò đầu ra: "Hay là chuyện thiếu lương khô ở phía Bắc vẫn chưa giải quyết?""Không đúng, hẳn là đám thương nhân gian ác kia lại gây chuyện rồi.""Hay là bên Thái học không đè ép được?""Làm sao có thể? Hẳn là..."Tạ Tuân bất đắc dĩ đẩy mấy cái đầu của bọn họ ra, ho khan một tiếng: "Không phải, là ta chưa ăn sáng, có chút đói bụng.""..."Có người đang định rụt cái đầu đang hóng chuyện lại, Lâm Thành không biết từ đâu nhảy ra, đ.ấ.m một cái vào vai Tạ Tuân: "Lừa ai vậy, ai mà không biết Tạ Bá Uyên huynh dù ba ngày ba đêm không ăn không uống, cũng sẽ không lộ ra dáng vẻ thất thần này, mau nói, đã xảy ra chuyện gì?""Ta không lừa các huynh, thật sự là ta đói bụng." Tạ Tuân không nói nên lời, đẩy thân hình đang tiến lại gần của Lâm Thành ra.Lâm Thành nghĩ đến dáng vẻ "mượn rượu giải sầu" của Tạ Tuân tối qua, trong lòng đau xót, e là không phải là chưa ăn sáng, mà là ăn không ngon miệng đi!Hắn ta nhanh chóng chạy về bàn của mình, bưng điểm tâm đến bàn của Tạ Tuân: "Ăn chút điểm tâm lót dạ đi."Tạ Tuân đã sớm ăn ngán điểm tâm ở phòng trực Đông Cung, cảm tạ hảo ý của Lâm Thành.Hắn chỉnh lại cổ áo, hơi ngẩng cằm lên, dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Ta có mang cơm từ nhà đến."Lâm Thành và Tạ Tuân từ khi còn mặc quần hở đũng đã cùng nhau chơi đùa, rất hiểu Tạ Tuân, nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy giọng điệu của hắn có gì đó kỳ quái?Hắn ta không suy nghĩ nhiều, nói: "Không ngờ huynh còn mang theo điểm tâm, vừa hay, ta cũng đói rồi, mau lấy ra cho ta ăn vài miếng."Tạ Tuân làm ngơ câu nói cuối cùng của hắn ta, sửa lại: "Không phải là điểm tâm.""Không phải điểm tâm? Vậy cơm canh nguội rồi ăn không ngon, ta đâu phải chưa từng thử mang cơm theo."Tạ Tuân cũng tò mò Khương Thư Yểu mang gì cho mình, hắn đứng dậy, lấy hộp cơm từ sau lưng cầm đặt lên bàn.Mọi người đang vểnh tai nghe chuyện bên này, thấy hắn cử động, ánh mắt đều đổ dồn vào hộp cơm của hắn.Trong khoảnh khắc tâm tình Tạ Tuân có phần vi diệu.HinaHắn nhanh chóng suy nghĩ một lượt, thần thái tự nhiên, thản nhiên ngồi xuống: "Không có gì mới lạ, mọi người mau làm việc đi."Phần lớn đều bị hắn xua đuổi, còn vài người không rời bước, đứng bên bàn hắn nhìn chằm chằm.Tạ Tuân cũng chẳng tiện đuổi người, có chút hồi hộp, mở nắp hộp cơm trên tay.Tầng trên cùng của hộp cơm xếp ngay ngắn một lớp cơm cuộn rong biển, mỗi hàng một kiểu khác nhau, cơm cuộn thập cẩm, cơm cuộn trứng thịt, cơm cuộn bắp ngọt chà bông, còn có cơm cuộn thanh cua.Nhìn thoáng qua, vàng, xanh, trắng, tím nhiều màu đan xen, màu sắc tươi tắn, cơm nắm nhỏ nhắn tròn trịa, tinh xảo mới lạ, khiến người ta không khỏi tò mò về hương vị của chúng.“Đây là cơm ư? Lại còn có thể làm thế này, để nguội ăn cũng ngon sao?”“Mau xem tầng dưới có gì nào?”Tay Tạ Tuân đặt trên tầng dưới, khựng lại một chút, vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng thường ngày: “Các huynh rảnh lắm sao, còn không mau về làm việc?”