Môi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,…

Chương 588: Thiện ý từ một hộp bánh quy

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Bọn họ vừa mới đi ra cửa, liền thấy trêи lớp băng dày, một người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ, rất cẩnthận đi tới, vừa thấy Chu Chính, đôi mắt người phụ nữ kia sáng lên, cười cười chào hỏi với ChuChính."Hi, là ngươi a, xin chào!"Chu Chính nhìn thoáng qua người phụ nữ này, xác định hắn không quen biết!Nhìn vẻ mạt mờ mịt của hắn, An Nhiên không thể không tiếp tục nói: "Ngươi không nhớ ta a, lúc ấychúng ta còn ở đường hầm, ngươi cho ta một hộp bánh quy a.""Nga ~~~" Chu Chính bừng tỉnh đại ngộ."Ta nhớ ra rồi, hình như là có chuyện đó, đứa nhỏ có khỏe không?"Chỉ là tùy tay bố thí một hộp bánh quy ra ngoài mà thôi, lúc ấy Chu Chỉnh chỉ cảm thấy ngườiphụ nữ ôm theo đứa nhỏ thật đáng thương, đứa nhỏ cũng đáng thương, không có ý gì khác,lại được người phụ nữ này luôn nhớ tới, việc đó làm người khác cảm động như vậy sao?An Nhiên gật đầu, cười cười, tràn ngập thiện ý với Chu Chính:"Cảm ơn, đứa nhỏ khá tốt a, sau này ngươi ở đây sao? Được a, về sau có gì nguy hiểm, trực tiếp tớitìm ta, người khác ta không đảm bảo nhưng thiện ý từ một hộp bánh quy ta sẽ trả lại.""Ha hả, nói quá lời rồi, nói quá lời rồi."Hắn gật đầu có lệ rồi nói mấy câu sau đó mang theo đám đàn ông đi rồi, hắn vẫn chưa để lời nói củangười phụ nữ này trong lòng, cũng không cảm thấy người phụ nữ này có thể đưa cho hắn đồ tốt gì.Cái gì mà thiện ý từ một hộp bánh quy? Đó là gì chứ? Có thể trả bánh quy về hay sao? Không phải ChuChính chướng mắt, mà là tại thời tiết giá rét như này, lại ở cái thế đạo động bất động mở miệng talà muốn giết người, hộp bánh quy thì có lợi ích gì chứ?Mấy người Chu Chính giờ khắc này còn có nhiều chuyện quan trọng hơn, trong nội tâm bọn họ, có thấpthỏm với tương lại, còn có oán niệm đối với đại phú hào, không rảnh có chút liên quan gì tới AnNhiên.An Nhiên thì vẫn luôn nhìn bóng dáng của mấy người quân nhân đội Chu Chính họ dần dần biến mất ởcuối đường tuyết trắng, tấm lưng kia tràn ngập tang thương cùng bi thống, làm người ta cảm thấy tạicái mạt thế to lớn như thế này, tiểu nhân vật như bọn họ để sống được thì phải nhận cỡ nào là bấtđắc dĩ và bi ai.Đặc biệt là những người quân nhân, trong lòng họ vô tư nhưng vận mệnh thì không tốt, rơi vào taynhững người lãnh đạo có tâm, thì tâm tình trong lòng họ còn có thể tiếp tục sáng lên ấm nóng lên đểtiến về trước, nhưng nếu rơi vào tay nhóm lãnh đạo như căn cứ Diệu Dương này, thì như Chu Chính,giống là một chú chó trông cửa cũng không có gì khác nhau cả.Hơn nữa là một chú chó trông cửa mà tùy thời tùy chỗ muốn là giết.Nàng thở dài, ôm Oa Oa đi vào biệt thự. Ở trong bếp, Chiến Luyện nghe được động tĩnh của nàng, lậptức ra đón, duỗi tay ôm lấy Oa Oa, ôn như hỏi:"Đóng vai người sai vặt xong nhanh như vậy sao?"Oa Oa có vài ngày không được ra cửa, hôm nay ở nhà gào lên như quỷ khóc sói gào, như thế nào cũngphải ra ngoài chơi, An Nhiên vô pháp, đành ôm Oa Oa đi ra mấy căn biệt thư ở cách vách, ra ngoàidạo đến bây giờ mới về. Nàng nghĩ phải cho Oa Oa tìm thứ đồ chơi mới gì đó, nếu không mỗi ngày muốnđi ra ngoài dạo, trời lạnh tuyết rơi nhiều như vậy, dạo cái gì mà dạo? Không bằng để cho ChiếnLuyện tu bổ một khối băng, sau đó mang Oa Oa ở trêи băng chơi.....Trong lòng nghĩ vậy, nhưng An Nhiên lại hỏi:"Vừa rồi ta nhìn thấy Chu Chính, đó chính là Chu Chính đi? Các ngươi nhanh như vậy đãđón bọn họ về tới?""Không đón về, đêm nay Chu Chính liền mất mạng."Chiến Luyện bế Oa Oa lên, vừa nắm lấy tay An Nhiên, vừa cười đi về phòng khách:"Hắn đối với việc một mình ngươi phụ trách cảnh giới có chút hoài nghi a." "Ta cũng không muốn phụtrách a."An Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội, thật sự nàng không muốn phụ trách cảnh giới an toàn của HàTây, nhưng mà, nói thế nào nhỉ, có người đến gây rối, còn Cầu Gai Béo phải ăn gì đó, nàng có biệnpháp nào a?

Bọn họ vừa mới đi ra cửa, liền thấy trêи lớp băng dày, một người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ, rất cẩn

thận đi tới, vừa thấy Chu Chính, đôi mắt người phụ nữ kia sáng lên, cười cười chào hỏi với Chu

Chính.

"Hi, là ngươi a, xin chào!"

Chu Chính nhìn thoáng qua người phụ nữ này, xác định hắn không quen biết!

Nhìn vẻ mạt mờ mịt của hắn, An Nhiên không thể không tiếp tục nói: "Ngươi không nhớ ta a, lúc ấy

chúng ta còn ở đường hầm, ngươi cho ta một hộp bánh quy a."

"Nga ~~~" Chu Chính bừng tỉnh đại ngộ.

"Ta nhớ ra rồi, hình như là có chuyện đó, đứa nhỏ có khỏe không?"

Chỉ là tùy tay bố thí một hộp bánh quy ra ngoài mà thôi, lúc ấy Chu Chỉnh chỉ cảm thấy người

phụ nữ ôm theo đứa nhỏ thật đáng thương, đứa nhỏ cũng đáng thương, không có ý gì khác,

lại được người phụ nữ này luôn nhớ tới, việc đó làm người khác cảm động như vậy sao?

An Nhiên gật đầu, cười cười, tràn ngập thiện ý với Chu Chính:

"Cảm ơn, đứa nhỏ khá tốt a, sau này ngươi ở đây sao? Được a, về sau có gì nguy hiểm, trực tiếp tới

tìm ta, người khác ta không đảm bảo nhưng thiện ý từ một hộp bánh quy ta sẽ trả lại."

"Ha hả, nói quá lời rồi, nói quá lời rồi."

Hắn gật đầu có lệ rồi nói mấy câu sau đó mang theo đám đàn ông đi rồi, hắn vẫn chưa để lời nói của

người phụ nữ này trong lòng, cũng không cảm thấy người phụ nữ này có thể đưa cho hắn đồ tốt gì.

Cái gì mà thiện ý từ một hộp bánh quy? Đó là gì chứ? Có thể trả bánh quy về hay sao? Không phải Chu

Chính chướng mắt, mà là tại thời tiết giá rét như này, lại ở cái thế đạo động bất động mở miệng ta

là muốn giết người, hộp bánh quy thì có lợi ích gì chứ?

Mấy người Chu Chính giờ khắc này còn có nhiều chuyện quan trọng hơn, trong nội tâm bọn họ, có thấp

thỏm với tương lại, còn có oán niệm đối với đại phú hào, không rảnh có chút liên quan gì tới An

Nhiên.

An Nhiên thì vẫn luôn nhìn bóng dáng của mấy người quân nhân đội Chu Chính họ dần dần biến mất ở

cuối đường tuyết trắng, tấm lưng kia tràn ngập tang thương cùng bi thống, làm người ta cảm thấy tại

cái mạt thế to lớn như thế này, tiểu nhân vật như bọn họ để sống được thì phải nhận cỡ nào là bất

đắc dĩ và bi ai.

Đặc biệt là những người quân nhân, trong lòng họ vô tư nhưng vận mệnh thì không tốt, rơi vào tay

những người lãnh đạo có tâm, thì tâm tình trong lòng họ còn có thể tiếp tục sáng lên ấm nóng lên để

tiến về trước, nhưng nếu rơi vào tay nhóm lãnh đạo như căn cứ Diệu Dương này, thì như Chu Chính,

giống là một chú chó trông cửa cũng không có gì khác nhau cả.

Hơn nữa là một chú chó trông cửa mà tùy thời tùy chỗ muốn là giết.

Nàng thở dài, ôm Oa Oa đi vào biệt thự. Ở trong bếp, Chiến Luyện nghe được động tĩnh của nàng, lập

tức ra đón, duỗi tay ôm lấy Oa Oa, ôn như hỏi:

"Đóng vai người sai vặt xong nhanh như vậy sao?"

Oa Oa có vài ngày không được ra cửa, hôm nay ở nhà gào lên như quỷ khóc sói gào, như thế nào cũng

phải ra ngoài chơi, An Nhiên vô pháp, đành ôm Oa Oa đi ra mấy căn biệt thư ở cách vách, ra ngoài

dạo đến bây giờ mới về. Nàng nghĩ phải cho Oa Oa tìm thứ đồ chơi mới gì đó, nếu không mỗi ngày muốn

đi ra ngoài dạo, trời lạnh tuyết rơi nhiều như vậy, dạo cái gì mà dạo? Không bằng để cho Chiến

Luyện tu bổ một khối băng, sau đó mang Oa Oa ở trêи băng chơi.....

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng An Nhiên lại hỏi:

"Vừa rồi ta nhìn thấy Chu Chính, đó chính là Chu Chính đi? Các ngươi nhanh như vậy đã

đón bọn họ về tới?"

"Không đón về, đêm nay Chu Chính liền mất mạng."

Chiến Luyện bế Oa Oa lên, vừa nắm lấy tay An Nhiên, vừa cười đi về phòng khách:

"Hắn đối với việc một mình ngươi phụ trách cảnh giới có chút hoài nghi a." "Ta cũng không muốn phụ

trách a."

An Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội, thật sự nàng không muốn phụ trách cảnh giới an toàn của Hà

Tây, nhưng mà, nói thế nào nhỉ, có người đến gây rối, còn Cầu Gai Béo phải ăn gì đó, nàng có biện

pháp nào a?

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Bọn họ vừa mới đi ra cửa, liền thấy trêи lớp băng dày, một người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ, rất cẩnthận đi tới, vừa thấy Chu Chính, đôi mắt người phụ nữ kia sáng lên, cười cười chào hỏi với ChuChính."Hi, là ngươi a, xin chào!"Chu Chính nhìn thoáng qua người phụ nữ này, xác định hắn không quen biết!Nhìn vẻ mạt mờ mịt của hắn, An Nhiên không thể không tiếp tục nói: "Ngươi không nhớ ta a, lúc ấychúng ta còn ở đường hầm, ngươi cho ta một hộp bánh quy a.""Nga ~~~" Chu Chính bừng tỉnh đại ngộ."Ta nhớ ra rồi, hình như là có chuyện đó, đứa nhỏ có khỏe không?"Chỉ là tùy tay bố thí một hộp bánh quy ra ngoài mà thôi, lúc ấy Chu Chỉnh chỉ cảm thấy ngườiphụ nữ ôm theo đứa nhỏ thật đáng thương, đứa nhỏ cũng đáng thương, không có ý gì khác,lại được người phụ nữ này luôn nhớ tới, việc đó làm người khác cảm động như vậy sao?An Nhiên gật đầu, cười cười, tràn ngập thiện ý với Chu Chính:"Cảm ơn, đứa nhỏ khá tốt a, sau này ngươi ở đây sao? Được a, về sau có gì nguy hiểm, trực tiếp tớitìm ta, người khác ta không đảm bảo nhưng thiện ý từ một hộp bánh quy ta sẽ trả lại.""Ha hả, nói quá lời rồi, nói quá lời rồi."Hắn gật đầu có lệ rồi nói mấy câu sau đó mang theo đám đàn ông đi rồi, hắn vẫn chưa để lời nói củangười phụ nữ này trong lòng, cũng không cảm thấy người phụ nữ này có thể đưa cho hắn đồ tốt gì.Cái gì mà thiện ý từ một hộp bánh quy? Đó là gì chứ? Có thể trả bánh quy về hay sao? Không phải ChuChính chướng mắt, mà là tại thời tiết giá rét như này, lại ở cái thế đạo động bất động mở miệng talà muốn giết người, hộp bánh quy thì có lợi ích gì chứ?Mấy người Chu Chính giờ khắc này còn có nhiều chuyện quan trọng hơn, trong nội tâm bọn họ, có thấpthỏm với tương lại, còn có oán niệm đối với đại phú hào, không rảnh có chút liên quan gì tới AnNhiên.An Nhiên thì vẫn luôn nhìn bóng dáng của mấy người quân nhân đội Chu Chính họ dần dần biến mất ởcuối đường tuyết trắng, tấm lưng kia tràn ngập tang thương cùng bi thống, làm người ta cảm thấy tạicái mạt thế to lớn như thế này, tiểu nhân vật như bọn họ để sống được thì phải nhận cỡ nào là bấtđắc dĩ và bi ai.Đặc biệt là những người quân nhân, trong lòng họ vô tư nhưng vận mệnh thì không tốt, rơi vào taynhững người lãnh đạo có tâm, thì tâm tình trong lòng họ còn có thể tiếp tục sáng lên ấm nóng lên đểtiến về trước, nhưng nếu rơi vào tay nhóm lãnh đạo như căn cứ Diệu Dương này, thì như Chu Chính,giống là một chú chó trông cửa cũng không có gì khác nhau cả.Hơn nữa là một chú chó trông cửa mà tùy thời tùy chỗ muốn là giết.Nàng thở dài, ôm Oa Oa đi vào biệt thự. Ở trong bếp, Chiến Luyện nghe được động tĩnh của nàng, lậptức ra đón, duỗi tay ôm lấy Oa Oa, ôn như hỏi:"Đóng vai người sai vặt xong nhanh như vậy sao?"Oa Oa có vài ngày không được ra cửa, hôm nay ở nhà gào lên như quỷ khóc sói gào, như thế nào cũngphải ra ngoài chơi, An Nhiên vô pháp, đành ôm Oa Oa đi ra mấy căn biệt thư ở cách vách, ra ngoàidạo đến bây giờ mới về. Nàng nghĩ phải cho Oa Oa tìm thứ đồ chơi mới gì đó, nếu không mỗi ngày muốnđi ra ngoài dạo, trời lạnh tuyết rơi nhiều như vậy, dạo cái gì mà dạo? Không bằng để cho ChiếnLuyện tu bổ một khối băng, sau đó mang Oa Oa ở trêи băng chơi.....Trong lòng nghĩ vậy, nhưng An Nhiên lại hỏi:"Vừa rồi ta nhìn thấy Chu Chính, đó chính là Chu Chính đi? Các ngươi nhanh như vậy đãđón bọn họ về tới?""Không đón về, đêm nay Chu Chính liền mất mạng."Chiến Luyện bế Oa Oa lên, vừa nắm lấy tay An Nhiên, vừa cười đi về phòng khách:"Hắn đối với việc một mình ngươi phụ trách cảnh giới có chút hoài nghi a." "Ta cũng không muốn phụtrách a."An Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội, thật sự nàng không muốn phụ trách cảnh giới an toàn của HàTây, nhưng mà, nói thế nào nhỉ, có người đến gây rối, còn Cầu Gai Béo phải ăn gì đó, nàng có biệnpháp nào a?

Chương 588: Thiện ý từ một hộp bánh quy