Một ký túc xá nữ lớn, 306.   "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…"     Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu.   "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi.   Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.     Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn.   Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý.   Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,…

Chương 64: Chương 64

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306.   "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…"     Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu.   "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi.   Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.     Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn.   Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý.   Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… Mà Thẩm Thanh Thanh ngồi xe về nhà lại không hề thuận lợi, vừa xuống xe đã bị một người phụ nữ trung niên cản lại ngay trước cửa chung cư. “Con gái con đứa không ngoan ngoãn ở nhà, suốt ngày ra ngoài chạy lung tung làm cái gì, hại tao phải phí công đợi lâu như vậy!” Thẩm Thanh Thanh chắc chắn rằng mình không quen bà ta, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có người này nên phản ứng đầu tiên của cô là nghi ngờ liệu người này có phải bọn buôn người không. Thẩm Thanh Thanh cảm giác bà ta không phải người tốt nên dứt khoát không để ý tới, chỉ coi như không phải nói chuyện với mình mà chạy thẳng đi.  Giữa ban ngày, bên ngoài khu phố kẻ đến người đi, cô cảm thấy nếu là buôn người thì sẽ không phô trương đến thế. Nhưng vẫn phải đề phòng nên cô chạy thẳng đến gốc cây gần đó, nơi đang tập trung khá nhiều người địa phương. “Ôi! Con bé c.h.ế.t tiệt kia mày chạy cái gì!” Người phụ nữ trung niên tức giận mắng xong vừa đuổi theo vừa hét sang bên cạnh: “Ông còn ngồi ngây ra đó làm gì? Không mau ngăn cản cô con gái ngoan của ông lại đi?”  Bà ta vừa dứt lời, người đàn ông trung niên nào đó đang ngồi xổm bên cạnh cũng đứng dậy chạy theo. Hay lắm! Thẩm Thanh Thanh liếc mắt nhận ra bà ta còn có đồng bọn, lần này đã thực sự nghi ngờ bọn họ là kẻ buôn người. Cũng may khu phố của bọn họ tuy cũ nhưng vẫn có chốt bảo vệ, cô chạy thẳng tới nói: “Chú Lưu, có hai kẻ lạ mặt đang đuổi theo cháu, cháu nghi ngờ họ là bọn buôn người.” Khi còn trẻ ông Lưu đã từng đi lính, nghe vậy trực tiếp cầm gậy ra, còn an ủi cô đừng sợ. Trong khi cô đang nói chuyện với ông Lưu, những người dân ra vào không biết có phải nghe thấy ba từ “bọn buôn người” hay không mà ồn ào vây quanh. “Sao thế?” “Hình như tôi nghe thấy có bọn buôn người, bọn buôn người đâu?” “Cô bé Thẩm nói có người đuổi theo cô ấy.” Ông Lưu nói xong, những người kia liền quay đầu quan tâm tới Thẩm Thanh Thanh. “Ôi chao, nhất định là đám khốn kiếp đó thấy cô bé Thẩm xinh đẹp nên nổi ý xấu!” “Cô bé Thẩm, cháu đừng sợ, hàng xóm khu phố chúng ta đều ở đây, chắc chắn sẽ không để bọn buôn người làm tổn thương cháu.” Khi bọn họ đang an ủi Thẩm Thanh Thanh, một nam một nữ kia vừa vặn đuổi tới. “Con bé c.h.ế.t tiệt kia, nhìn thấy ba mẹ mà không biết chào hỏi, mày chạy cái gì!” Người phụ nữ trung niên đuổi theo mệt mỏi, mở miệng là chửi. “Quả nhiên là bọn buôn người, mau báo cảnh sát bắt bọn chúng lại!” Thẩm Thanh Thanh ban đầu chỉ có chút tiếp xúc, quen biết với hàng xóm bên cạnh và tầng trên, tầng dưới, còn Thẩm Thanh Thanh xuyên qua lại là một người hướng ngoại, gặp ai cũng chào hỏi. Khu phố chủ yếu là người trung niên và người già, chỉ thích hậu bối sáng sủa, lễ phép như thế, cô lại xinh đẹp nên dần dần có rất nhiều người quen mặt. Đương nhiên, mặt khác cũng do ngoại hình hiện tại của cô quá bắt mắt, mỗi lần đi học về là mọi người không thể không để ý đến. Mà để ý đến cô thì lại tò mò không biết cô là con gái nhà ai, nghe ngóng hỏi thăm thì biết cô họ Thẩm, ba mẹ đã qua đời. Chính vì vậy khi người phụ nữ trung niên nói bọn họ là ba mẹ Thẩm Thanh Thanh, lập tức khiến mọi người cho rằng bọn họ đúng là bọn buôn người, muốn giả làm ba mẹ Thẩm Thanh Thanh để bắt cóc cô. Ngược lại là Thẩm Thanh Thanh nghe bà ta nói, trong đầu mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không thể xác định được. Người phụ nữ kia nghe thấy báo cảnh sát thì giật mình, sau đó vội chỉ vào Thẩm Thanh Thanh nói: “Buôn người cái gì, bớt nói nhảm đi, tôi và ông già này là ba mẹ của con bé c.h.ế.t tiệt kia!” Hóa ra thực sự là... Thẩm Thanh Thanh đang suy nghĩ thì bà cụ vừa nói bọn họ là kẻ buôn người lại lên tiếng: “Cô mới nói nhảm đấy, ba mẹ cô bé Thẩm mất mấy năm trước rồi, các cô không biết rõ còn dám tới lừa người.”

Mà Thẩm Thanh Thanh ngồi xe về nhà lại không hề thuận lợi, vừa xuống xe đã bị một người phụ nữ trung niên cản lại ngay trước cửa chung cư.

 

“Con gái con đứa không ngoan ngoãn ở nhà, suốt ngày ra ngoài chạy lung tung làm cái gì, hại tao phải phí công đợi lâu như vậy!”

 

Thẩm Thanh Thanh chắc chắn rằng mình không quen bà ta, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có người này nên phản ứng đầu tiên của cô là nghi ngờ liệu người này có phải bọn buôn người không.

 

Thẩm Thanh Thanh cảm giác bà ta không phải người tốt nên dứt khoát không để ý tới, chỉ coi như không phải nói chuyện với mình mà chạy thẳng đi.

 

 

Giữa ban ngày, bên ngoài khu phố kẻ đến người đi, cô cảm thấy nếu là buôn người thì sẽ không phô trương đến thế. Nhưng vẫn phải đề phòng nên cô chạy thẳng đến gốc cây gần đó, nơi đang tập trung khá nhiều người địa phương.

 

“Ôi! Con bé c.h.ế.t tiệt kia mày chạy cái gì!”

 

Người phụ nữ trung niên tức giận mắng xong vừa đuổi theo vừa hét sang bên cạnh: “Ông còn ngồi ngây ra đó làm gì? Không mau ngăn cản cô con gái ngoan của ông lại đi?”

 

 

Bà ta vừa dứt lời, người đàn ông trung niên nào đó đang ngồi xổm bên cạnh cũng đứng dậy chạy theo.

 

Hay lắm!

 

Thẩm Thanh Thanh liếc mắt nhận ra bà ta còn có đồng bọn, lần này đã thực sự nghi ngờ bọn họ là kẻ buôn người.

 

Cũng may khu phố của bọn họ tuy cũ nhưng vẫn có chốt bảo vệ, cô chạy thẳng tới nói: “Chú Lưu, có hai kẻ lạ mặt đang đuổi theo cháu, cháu nghi ngờ họ là bọn buôn người.”

 

Khi còn trẻ ông Lưu đã từng đi lính, nghe vậy trực tiếp cầm gậy ra, còn an ủi cô đừng sợ.

 

Trong khi cô đang nói chuyện với ông Lưu, những người dân ra vào không biết có phải nghe thấy ba từ “bọn buôn người” hay không mà ồn ào vây quanh.

 

“Sao thế?”

 

“Hình như tôi nghe thấy có bọn buôn người, bọn buôn người đâu?”

 

“Cô bé Thẩm nói có người đuổi theo cô ấy.” Ông Lưu nói xong, những người kia liền quay đầu quan tâm tới Thẩm Thanh Thanh.

 

“Ôi chao, nhất định là đám khốn kiếp đó thấy cô bé Thẩm xinh đẹp nên nổi ý xấu!”

 

“Cô bé Thẩm, cháu đừng sợ, hàng xóm khu phố chúng ta đều ở đây, chắc chắn sẽ không để bọn buôn người làm tổn thương cháu.”

 

Khi bọn họ đang an ủi Thẩm Thanh Thanh, một nam một nữ kia vừa vặn đuổi tới.

 

“Con bé c.h.ế.t tiệt kia, nhìn thấy ba mẹ mà không biết chào hỏi, mày chạy cái gì!”

 

Người phụ nữ trung niên đuổi theo mệt mỏi, mở miệng là chửi.

 

“Quả nhiên là bọn buôn người, mau báo cảnh sát bắt bọn chúng lại!”

 

Thẩm Thanh Thanh ban đầu chỉ có chút tiếp xúc, quen biết với hàng xóm bên cạnh và tầng trên, tầng dưới, còn Thẩm Thanh Thanh xuyên qua lại là một người hướng ngoại, gặp ai cũng chào hỏi. Khu phố chủ yếu là người trung niên và người già, chỉ thích hậu bối sáng sủa, lễ phép như thế, cô lại xinh đẹp nên dần dần có rất nhiều người quen mặt.

 

Đương nhiên, mặt khác cũng do ngoại hình hiện tại của cô quá bắt mắt, mỗi lần đi học về là mọi người không thể không để ý đến. Mà để ý đến cô thì lại tò mò không biết cô là con gái nhà ai, nghe ngóng hỏi thăm thì biết cô họ Thẩm, ba mẹ đã qua đời.

 

Chính vì vậy khi người phụ nữ trung niên nói bọn họ là ba mẹ Thẩm Thanh Thanh, lập tức khiến mọi người cho rằng bọn họ đúng là bọn buôn người, muốn giả làm ba mẹ Thẩm Thanh Thanh để bắt cóc cô.

 

Ngược lại là Thẩm Thanh Thanh nghe bà ta nói, trong đầu mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không thể xác định được.

 

Người phụ nữ kia nghe thấy báo cảnh sát thì giật mình, sau đó vội chỉ vào Thẩm Thanh Thanh nói: “Buôn người cái gì, bớt nói nhảm đi, tôi và ông già này là ba mẹ của con bé c.h.ế.t tiệt kia!”

 

Hóa ra thực sự là...

 

Thẩm Thanh Thanh đang suy nghĩ thì bà cụ vừa nói bọn họ là kẻ buôn người lại lên tiếng: “Cô mới nói nhảm đấy, ba mẹ cô bé Thẩm mất mấy năm trước rồi, các cô không biết rõ còn dám tới lừa người.”

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306.   "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…"     Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu.   "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi.   Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.     Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn.   Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý.   Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… Mà Thẩm Thanh Thanh ngồi xe về nhà lại không hề thuận lợi, vừa xuống xe đã bị một người phụ nữ trung niên cản lại ngay trước cửa chung cư. “Con gái con đứa không ngoan ngoãn ở nhà, suốt ngày ra ngoài chạy lung tung làm cái gì, hại tao phải phí công đợi lâu như vậy!” Thẩm Thanh Thanh chắc chắn rằng mình không quen bà ta, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có người này nên phản ứng đầu tiên của cô là nghi ngờ liệu người này có phải bọn buôn người không. Thẩm Thanh Thanh cảm giác bà ta không phải người tốt nên dứt khoát không để ý tới, chỉ coi như không phải nói chuyện với mình mà chạy thẳng đi.  Giữa ban ngày, bên ngoài khu phố kẻ đến người đi, cô cảm thấy nếu là buôn người thì sẽ không phô trương đến thế. Nhưng vẫn phải đề phòng nên cô chạy thẳng đến gốc cây gần đó, nơi đang tập trung khá nhiều người địa phương. “Ôi! Con bé c.h.ế.t tiệt kia mày chạy cái gì!” Người phụ nữ trung niên tức giận mắng xong vừa đuổi theo vừa hét sang bên cạnh: “Ông còn ngồi ngây ra đó làm gì? Không mau ngăn cản cô con gái ngoan của ông lại đi?”  Bà ta vừa dứt lời, người đàn ông trung niên nào đó đang ngồi xổm bên cạnh cũng đứng dậy chạy theo. Hay lắm! Thẩm Thanh Thanh liếc mắt nhận ra bà ta còn có đồng bọn, lần này đã thực sự nghi ngờ bọn họ là kẻ buôn người. Cũng may khu phố của bọn họ tuy cũ nhưng vẫn có chốt bảo vệ, cô chạy thẳng tới nói: “Chú Lưu, có hai kẻ lạ mặt đang đuổi theo cháu, cháu nghi ngờ họ là bọn buôn người.” Khi còn trẻ ông Lưu đã từng đi lính, nghe vậy trực tiếp cầm gậy ra, còn an ủi cô đừng sợ. Trong khi cô đang nói chuyện với ông Lưu, những người dân ra vào không biết có phải nghe thấy ba từ “bọn buôn người” hay không mà ồn ào vây quanh. “Sao thế?” “Hình như tôi nghe thấy có bọn buôn người, bọn buôn người đâu?” “Cô bé Thẩm nói có người đuổi theo cô ấy.” Ông Lưu nói xong, những người kia liền quay đầu quan tâm tới Thẩm Thanh Thanh. “Ôi chao, nhất định là đám khốn kiếp đó thấy cô bé Thẩm xinh đẹp nên nổi ý xấu!” “Cô bé Thẩm, cháu đừng sợ, hàng xóm khu phố chúng ta đều ở đây, chắc chắn sẽ không để bọn buôn người làm tổn thương cháu.” Khi bọn họ đang an ủi Thẩm Thanh Thanh, một nam một nữ kia vừa vặn đuổi tới. “Con bé c.h.ế.t tiệt kia, nhìn thấy ba mẹ mà không biết chào hỏi, mày chạy cái gì!” Người phụ nữ trung niên đuổi theo mệt mỏi, mở miệng là chửi. “Quả nhiên là bọn buôn người, mau báo cảnh sát bắt bọn chúng lại!” Thẩm Thanh Thanh ban đầu chỉ có chút tiếp xúc, quen biết với hàng xóm bên cạnh và tầng trên, tầng dưới, còn Thẩm Thanh Thanh xuyên qua lại là một người hướng ngoại, gặp ai cũng chào hỏi. Khu phố chủ yếu là người trung niên và người già, chỉ thích hậu bối sáng sủa, lễ phép như thế, cô lại xinh đẹp nên dần dần có rất nhiều người quen mặt. Đương nhiên, mặt khác cũng do ngoại hình hiện tại của cô quá bắt mắt, mỗi lần đi học về là mọi người không thể không để ý đến. Mà để ý đến cô thì lại tò mò không biết cô là con gái nhà ai, nghe ngóng hỏi thăm thì biết cô họ Thẩm, ba mẹ đã qua đời. Chính vì vậy khi người phụ nữ trung niên nói bọn họ là ba mẹ Thẩm Thanh Thanh, lập tức khiến mọi người cho rằng bọn họ đúng là bọn buôn người, muốn giả làm ba mẹ Thẩm Thanh Thanh để bắt cóc cô. Ngược lại là Thẩm Thanh Thanh nghe bà ta nói, trong đầu mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không thể xác định được. Người phụ nữ kia nghe thấy báo cảnh sát thì giật mình, sau đó vội chỉ vào Thẩm Thanh Thanh nói: “Buôn người cái gì, bớt nói nhảm đi, tôi và ông già này là ba mẹ của con bé c.h.ế.t tiệt kia!” Hóa ra thực sự là... Thẩm Thanh Thanh đang suy nghĩ thì bà cụ vừa nói bọn họ là kẻ buôn người lại lên tiếng: “Cô mới nói nhảm đấy, ba mẹ cô bé Thẩm mất mấy năm trước rồi, các cô không biết rõ còn dám tới lừa người.”

Chương 64: Chương 64