Một ký túc xá nữ lớn, 306.   "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…"     Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu.   "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi.   Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.     Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn.   Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý.   Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,…

Chương 65: Chương 65

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306.   "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…"     Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu.   "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi.   Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.     Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn.   Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý.   Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… “Đúng vậy, đừng tưởng người già chúng tôi lớn tuổi là không lên mạng, ai mà không biết cách bắt cóc của các người.” Người dân trong khu phố vừa chỉ trích hai người kia bị điên, vừa an ủi Thẩm Thanh Thanh, rõ ràng là cảm thấy đã khơi dậy nỗi buồn của cô. Người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ lợi hại nhưng không cãi được nhiều người như vậy, chỉ có thể trút giận lên người đàn ông bên cạnh, vỗ cánh tay ông ta nói: “Ông câm à!”  Lúc này người đàn ông mới hét lên: “Chúng tôi là ba mẹ ruột của nó, nhà họ Thẩm chỉ là ba mẹ nuôi của nó thôi.” Ông ta dứt lời, toàn bộ lập tức yên lặng, ai cũng nửa tin nửa ngờ. Cuối cùng, bảo vệ Lưu nhìn Thẩm Thanh Thanh: “Cô bé Thẩm, cháu thấy sao?”  “Cháu hoàn toàn không quen biết bọn họ, cha mẹ cháu cũng chưa từng nói cháu được nhận nuôi.” Đúng là vợ chồng nhà họ Thẩm không nói gì, nhưng Thẩm Thanh Thanh đã đọc tiểu thuyết, tự nhiên biết hai vợ chồng nhà họ Hồ này không hề nói dối. Nhưng cô biết rõ hai vợ chồng này cũng không phải người gì tốt, trong tiểu thuyết là được người ta cố ý gọi đến, còn nhắm vào căn nhà và tiền tiết kiệm của nguyên thân. Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Thanh nghi hoặc, đột nhiên nhìn bọn họ nói: “Ai bảo các người tới đây?” “Cái gì... ai bảo chúng tao tới? Chúng tao tới tìm con gái mình còn cần ai bảo chắc?” Giọng bà Hồ rất lớn nhưng cũng không giấu được một tia chột dạ ban đầu kia. Hiển nhiên, Thẩm Thanh Thanh biết cốt truyện đã đoán đúng, hai vợ chồng này đúng là bị người ta xúi giục. Nếu không với một gia đình trọng nam khinh nữ nặng như thế, sao có thể nhớ tới đứa con gái bị đưa đi hơn hai mươi năm trước được? Thẩm Thanh Thanh nhìn sắc mặt bà ta đã cơ bản xác định mình đoán đúng, ngay cả người xúi giục cũng đoán được. Trong tiểu thuyết, vợ chồng nhà họ Hồ được Hàn Thừa Trạch sai người đến thông báo, mới nhớ đến cô con gái này. Sở dĩ Hàn Thừa Trạch làm ra chuyện vô đạo đức này đơn giản là vì lúc đầu Thẩm Thanh Thanh không chịu chấp nhận anh ta, qua điều tra anh ta phát hiện Thẩm Thanh Thanh không phải con gái ruột của nhà họ Thẩm nên cố ý gọi đôi cha mẹ hút m.á.u của cô qua sinh sự, khiến cô mệt mỏi thể xác tinh thần rồi mới đến làm người tốt. Thẩm Thanh Thanh cũng không vợ chồng nhà họ Thẩm không phải ba mẹ ruột của mình, từ nhỏ đã không hiểu tại sao ba mẹ mình lại không giống ba mẹ của người khác. Chính vì cha mẹ nuôi không tốt với cô nên bên ngoài cô có vẻ sáng sủa, nhưng thực chất bên trong lại thiếu tình yêu thương. Khi biết thân thế của mình, cô chợt bừng tỉnh, còn có chút chờ mong, đáng tiếc cuối cùng lại thất vọng. Cha mẹ ruột đối xử với cô không bằng cha mẹ nuôi, còn giống như châu chấu, chuồn chuồn bám vào người cô hút máu, có thể nói là lúc Thẩm Thanh Thanh yếu ớt nhất nên bị Hàn Thừa Trạch nhân nhân cơ hội lợi dụng. Thẩm Thanh Thanh vốn tưởng sau khi xuyên không đã thay đổi cốt truyện, ai ngờ thằng đểu kia vẫn không làm người. Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, cô quyết định giải quyết rắc rối trước mắt trước. “Các người thật buồn nôn, dám ỷ vào việc cha mẹ tôi mất rồi mà nói dối như vậy, không sợ gặp báo ứng sao! Bà nói tôi là con gái các người, các người có bằng chứng gì, tôi chẳng thấy chúng ta giống nhau chỗ nào cả!” Dù sao Thẩm Thanh Thanh cũng không thể thừa nhận, cái gọi là cha mẹ ruột còn không bằng cha mẹ nuôi. Dân cư khu phố nghe vậy thì nhìn cô rồi nhìn vợ chồng nhà họ Hồ, lập tức có cảm giác tức giận vì bị lừa gạt. “Trông các người khó coi thế này mà còn dám nhận mình là cha mẹ ruột của cô bé Thẩm, không biết tự nhìn lại bản thân sao!” “Bọn buôn người chính là bọn buôn người, mặt dày như vậy, các người có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp tự nhiên như cô bé Thẩm sao?”

“Đúng vậy, đừng tưởng người già chúng tôi lớn tuổi là không lên mạng, ai mà không biết cách bắt cóc của các người.”

 

Người dân trong khu phố vừa chỉ trích hai người kia bị điên, vừa an ủi Thẩm Thanh Thanh, rõ ràng là cảm thấy đã khơi dậy nỗi buồn của cô.

 

Người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ lợi hại nhưng không cãi được nhiều người như vậy, chỉ có thể trút giận lên người đàn ông bên cạnh, vỗ cánh tay ông ta nói: “Ông câm à!”

 

 

Lúc này người đàn ông mới hét lên: “Chúng tôi là ba mẹ ruột của nó, nhà họ Thẩm chỉ là ba mẹ nuôi của nó thôi.”

 

Ông ta dứt lời, toàn bộ lập tức yên lặng, ai cũng nửa tin nửa ngờ.

 

Cuối cùng, bảo vệ Lưu nhìn Thẩm Thanh Thanh: “Cô bé Thẩm, cháu thấy sao?”

 

 

“Cháu hoàn toàn không quen biết bọn họ, cha mẹ cháu cũng chưa từng nói cháu được nhận nuôi.”

 

Đúng là vợ chồng nhà họ Thẩm không nói gì, nhưng Thẩm Thanh Thanh đã đọc tiểu thuyết, tự nhiên biết hai vợ chồng nhà họ Hồ này không hề nói dối.

 

Nhưng cô biết rõ hai vợ chồng này cũng không phải người gì tốt, trong tiểu thuyết là được người ta cố ý gọi đến, còn nhắm vào căn nhà và tiền tiết kiệm của nguyên thân.

 

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Thanh nghi hoặc, đột nhiên nhìn bọn họ nói: “Ai bảo các người tới đây?”

 

“Cái gì... ai bảo chúng tao tới? Chúng tao tới tìm con gái mình còn cần ai bảo chắc?”

 

Giọng bà Hồ rất lớn nhưng cũng không giấu được một tia chột dạ ban đầu kia.

 

Hiển nhiên, Thẩm Thanh Thanh biết cốt truyện đã đoán đúng, hai vợ chồng này đúng là bị người ta xúi giục. Nếu không với một gia đình trọng nam khinh nữ nặng như thế, sao có thể nhớ tới đứa con gái bị đưa đi hơn hai mươi năm trước được?

 

Thẩm Thanh Thanh nhìn sắc mặt bà ta đã cơ bản xác định mình đoán đúng, ngay cả người xúi giục cũng đoán được.

 

Trong tiểu thuyết, vợ chồng nhà họ Hồ được Hàn Thừa Trạch sai người đến thông báo, mới nhớ đến cô con gái này.

 

Sở dĩ Hàn Thừa Trạch làm ra chuyện vô đạo đức này đơn giản là vì lúc đầu Thẩm Thanh Thanh không chịu chấp nhận anh ta, qua điều tra anh ta phát hiện Thẩm Thanh Thanh không phải con gái ruột của nhà họ Thẩm nên cố ý gọi đôi cha mẹ hút m.á.u của cô qua sinh sự, khiến cô mệt mỏi thể xác tinh thần rồi mới đến làm người tốt.

 

Thẩm Thanh Thanh cũng không vợ chồng nhà họ Thẩm không phải ba mẹ ruột của mình, từ nhỏ đã không hiểu tại sao ba mẹ mình lại không giống ba mẹ của người khác.

 

Chính vì cha mẹ nuôi không tốt với cô nên bên ngoài cô có vẻ sáng sủa, nhưng thực chất bên trong lại thiếu tình yêu thương. Khi biết thân thế của mình, cô chợt bừng tỉnh, còn có chút chờ mong, đáng tiếc cuối cùng lại thất vọng.

 

Cha mẹ ruột đối xử với cô không bằng cha mẹ nuôi, còn giống như châu chấu, chuồn chuồn bám vào người cô hút máu, có thể nói là lúc Thẩm Thanh Thanh yếu ớt nhất nên bị Hàn Thừa Trạch nhân nhân cơ hội lợi dụng.

 

Thẩm Thanh Thanh vốn tưởng sau khi xuyên không đã thay đổi cốt truyện, ai ngờ thằng đểu kia vẫn không làm người.

 

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, cô quyết định giải quyết rắc rối trước mắt trước.

 

“Các người thật buồn nôn, dám ỷ vào việc cha mẹ tôi mất rồi mà nói dối như vậy, không sợ gặp báo ứng sao! Bà nói tôi là con gái các người, các người có bằng chứng gì, tôi chẳng thấy chúng ta giống nhau chỗ nào cả!”

 

Dù sao Thẩm Thanh Thanh cũng không thể thừa nhận, cái gọi là cha mẹ ruột còn không bằng cha mẹ nuôi.

 

Dân cư khu phố nghe vậy thì nhìn cô rồi nhìn vợ chồng nhà họ Hồ, lập tức có cảm giác tức giận vì bị lừa gạt.

 

“Trông các người khó coi thế này mà còn dám nhận mình là cha mẹ ruột của cô bé Thẩm, không biết tự nhìn lại bản thân sao!”

 

“Bọn buôn người chính là bọn buôn người, mặt dày như vậy, các người có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp tự nhiên như cô bé Thẩm sao?”

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306.   "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…"     Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu.   "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi.   Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.     Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn.   Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý.   Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… “Đúng vậy, đừng tưởng người già chúng tôi lớn tuổi là không lên mạng, ai mà không biết cách bắt cóc của các người.” Người dân trong khu phố vừa chỉ trích hai người kia bị điên, vừa an ủi Thẩm Thanh Thanh, rõ ràng là cảm thấy đã khơi dậy nỗi buồn của cô. Người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ lợi hại nhưng không cãi được nhiều người như vậy, chỉ có thể trút giận lên người đàn ông bên cạnh, vỗ cánh tay ông ta nói: “Ông câm à!”  Lúc này người đàn ông mới hét lên: “Chúng tôi là ba mẹ ruột của nó, nhà họ Thẩm chỉ là ba mẹ nuôi của nó thôi.” Ông ta dứt lời, toàn bộ lập tức yên lặng, ai cũng nửa tin nửa ngờ. Cuối cùng, bảo vệ Lưu nhìn Thẩm Thanh Thanh: “Cô bé Thẩm, cháu thấy sao?”  “Cháu hoàn toàn không quen biết bọn họ, cha mẹ cháu cũng chưa từng nói cháu được nhận nuôi.” Đúng là vợ chồng nhà họ Thẩm không nói gì, nhưng Thẩm Thanh Thanh đã đọc tiểu thuyết, tự nhiên biết hai vợ chồng nhà họ Hồ này không hề nói dối. Nhưng cô biết rõ hai vợ chồng này cũng không phải người gì tốt, trong tiểu thuyết là được người ta cố ý gọi đến, còn nhắm vào căn nhà và tiền tiết kiệm của nguyên thân. Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Thanh nghi hoặc, đột nhiên nhìn bọn họ nói: “Ai bảo các người tới đây?” “Cái gì... ai bảo chúng tao tới? Chúng tao tới tìm con gái mình còn cần ai bảo chắc?” Giọng bà Hồ rất lớn nhưng cũng không giấu được một tia chột dạ ban đầu kia. Hiển nhiên, Thẩm Thanh Thanh biết cốt truyện đã đoán đúng, hai vợ chồng này đúng là bị người ta xúi giục. Nếu không với một gia đình trọng nam khinh nữ nặng như thế, sao có thể nhớ tới đứa con gái bị đưa đi hơn hai mươi năm trước được? Thẩm Thanh Thanh nhìn sắc mặt bà ta đã cơ bản xác định mình đoán đúng, ngay cả người xúi giục cũng đoán được. Trong tiểu thuyết, vợ chồng nhà họ Hồ được Hàn Thừa Trạch sai người đến thông báo, mới nhớ đến cô con gái này. Sở dĩ Hàn Thừa Trạch làm ra chuyện vô đạo đức này đơn giản là vì lúc đầu Thẩm Thanh Thanh không chịu chấp nhận anh ta, qua điều tra anh ta phát hiện Thẩm Thanh Thanh không phải con gái ruột của nhà họ Thẩm nên cố ý gọi đôi cha mẹ hút m.á.u của cô qua sinh sự, khiến cô mệt mỏi thể xác tinh thần rồi mới đến làm người tốt. Thẩm Thanh Thanh cũng không vợ chồng nhà họ Thẩm không phải ba mẹ ruột của mình, từ nhỏ đã không hiểu tại sao ba mẹ mình lại không giống ba mẹ của người khác. Chính vì cha mẹ nuôi không tốt với cô nên bên ngoài cô có vẻ sáng sủa, nhưng thực chất bên trong lại thiếu tình yêu thương. Khi biết thân thế của mình, cô chợt bừng tỉnh, còn có chút chờ mong, đáng tiếc cuối cùng lại thất vọng. Cha mẹ ruột đối xử với cô không bằng cha mẹ nuôi, còn giống như châu chấu, chuồn chuồn bám vào người cô hút máu, có thể nói là lúc Thẩm Thanh Thanh yếu ớt nhất nên bị Hàn Thừa Trạch nhân nhân cơ hội lợi dụng. Thẩm Thanh Thanh vốn tưởng sau khi xuyên không đã thay đổi cốt truyện, ai ngờ thằng đểu kia vẫn không làm người. Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, cô quyết định giải quyết rắc rối trước mắt trước. “Các người thật buồn nôn, dám ỷ vào việc cha mẹ tôi mất rồi mà nói dối như vậy, không sợ gặp báo ứng sao! Bà nói tôi là con gái các người, các người có bằng chứng gì, tôi chẳng thấy chúng ta giống nhau chỗ nào cả!” Dù sao Thẩm Thanh Thanh cũng không thể thừa nhận, cái gọi là cha mẹ ruột còn không bằng cha mẹ nuôi. Dân cư khu phố nghe vậy thì nhìn cô rồi nhìn vợ chồng nhà họ Hồ, lập tức có cảm giác tức giận vì bị lừa gạt. “Trông các người khó coi thế này mà còn dám nhận mình là cha mẹ ruột của cô bé Thẩm, không biết tự nhìn lại bản thân sao!” “Bọn buôn người chính là bọn buôn người, mặt dày như vậy, các người có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp tự nhiên như cô bé Thẩm sao?”

Chương 65: Chương 65