Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 27
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Dù gì thì từ trước đến nay, cô ta chưa từng bị ai dồn đến mức mất mặt trước mọi người, nhất là bởi một cô gái nông thôn mà cô ta luôn xem thường.“Ai dà, lại định ra ngoài nữa à? Tôi thật không hiểu, ngoài kia có gì hấp dẫn cô đến thế? Đại viện quân khu từ bao giờ lại cho phép chó mèo gì cũng tự do đi lại như vậy chứ?”Khương Ngư khẽ cười, ánh mắt nhìn Từ Mai như thể đang xem một gã hề. Với kiểu người này, càng để ý đến cô ta thì cô ta càng được nước làm tới. Nhưng cô cũng không phải loại người để người khác dễ dàng lấn lướt.“Từ Mai,” Khương Ngư chậm rãi nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy châm biếm, “Ngày nào cô cũng nhìn chằm chằm tôi như vậy. Nếu cô là đồng chí nam thì tôi đã nghi ngờ rằng cô có tình cảm với tôi rồi đấy.”Lời nói khiến sắc mặt Từ Mai lập tức tái mét.“Cô nói bậy bạ gì thế hả!”Khương Ngư khẽ nhướn mày, cười nhạt.“Tôi nói bậy à? Tôi chẳng thèm để ý đến cô, thế mà ngày nào cô cũng tìm cách khiêu khích. Còn nữa, tôi là quân tẩu, cô có biết nói xấu quân tẩu là phạm tội gì không? Nếu cô không sợ tôi báo cáo lên trên, cứ tiếp tục mà nói đi!”Quay đầu nhìn quanh, Khương Ngư lớn tiếng:“Tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng. Các chị dâu có nghe câu này chưa: ‘Kẻ chọc người khác trước là tiện nhân’. Sáng sớm đã đứng đây thả rắm như vậy, thật là hết nói nổi!”Lời lẽ của Khương Ngư khiến Từ Mai bị dọa đến mức á khẩu, chỉ biết lắp bắp:“Cô… Cô… Tôi… tôi cây ngay không sợ chết đứng!”“Ồ, thế sao? Có thật vậy không?” Khương Ngư mỉa mai đáp lại, không buồn phí thêm lời với Từ Mai.Quay sang các quân tẩu xung quanh, cô nhẹ nhàng nói:“Chị dâu nào có trứng gà hoặc trứng vịt không? Em muốn mua một ít.”Dù trong lòng một vài người vẫn còn chút nghi ngại về Khương Ngư, nhưng không ai nỡ từ chối lời đề nghị này. Suy cho cùng, ai mà chê tiền? Có người thậm chí còn mong Khương Ngư mua hết số trứng mà họ đang có.Sau cuộc trao đổi, thái độ của vài quân tẩu đối với Khương Ngư cũng thay đổi ít nhiều. Họ bắt đầu cảm thấy cô không hề đáng ghét như những lời Từ Mai đã nói. Một người còn tò mò hỏi:“Khương Ngư, cô mua nhiều trứng thế làm gì vậy?”Khương Ngư cười tươi, trả lời:“Em định làm một ít trứng vịt muối, còn lại thì làm thêm dưa chua ăn dần.”Giao dịch thành công, cả hai bên đều hài lòng. Các quân tẩu không cần vất vả mang trứng ra chợ bán với giá ba xu một quả. Khương Ngư cũng mua với giá đó, lại tiết kiệm được công sức cho họ.Trước khi rời đi, một quân tẩu niềm nở nói:“Khương Ngư, nếu sau này cô còn cần trứng gà hay trứng vịt, cứ nói với chúng tôi.”“Dạ, khi nào cần, nhất định em sẽ mua của mấy chị,” Khương Ngư vui vẻ đáp.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Dù gì thì từ trước đến nay, cô ta chưa từng bị ai dồn đến mức mất mặt trước mọi người, nhất là bởi một cô gái nông thôn mà cô ta luôn xem thường.“Ai dà, lại định ra ngoài nữa à? Tôi thật không hiểu, ngoài kia có gì hấp dẫn cô đến thế? Đại viện quân khu từ bao giờ lại cho phép chó mèo gì cũng tự do đi lại như vậy chứ?”Khương Ngư khẽ cười, ánh mắt nhìn Từ Mai như thể đang xem một gã hề. Với kiểu người này, càng để ý đến cô ta thì cô ta càng được nước làm tới. Nhưng cô cũng không phải loại người để người khác dễ dàng lấn lướt.“Từ Mai,” Khương Ngư chậm rãi nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy châm biếm, “Ngày nào cô cũng nhìn chằm chằm tôi như vậy. Nếu cô là đồng chí nam thì tôi đã nghi ngờ rằng cô có tình cảm với tôi rồi đấy.”Lời nói khiến sắc mặt Từ Mai lập tức tái mét.“Cô nói bậy bạ gì thế hả!”Khương Ngư khẽ nhướn mày, cười nhạt.“Tôi nói bậy à? Tôi chẳng thèm để ý đến cô, thế mà ngày nào cô cũng tìm cách khiêu khích. Còn nữa, tôi là quân tẩu, cô có biết nói xấu quân tẩu là phạm tội gì không? Nếu cô không sợ tôi báo cáo lên trên, cứ tiếp tục mà nói đi!”Quay đầu nhìn quanh, Khương Ngư lớn tiếng:“Tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng. Các chị dâu có nghe câu này chưa: ‘Kẻ chọc người khác trước là tiện nhân’. Sáng sớm đã đứng đây thả rắm như vậy, thật là hết nói nổi!”Lời lẽ của Khương Ngư khiến Từ Mai bị dọa đến mức á khẩu, chỉ biết lắp bắp:“Cô… Cô… Tôi… tôi cây ngay không sợ chết đứng!”“Ồ, thế sao? Có thật vậy không?” Khương Ngư mỉa mai đáp lại, không buồn phí thêm lời với Từ Mai.Quay sang các quân tẩu xung quanh, cô nhẹ nhàng nói:“Chị dâu nào có trứng gà hoặc trứng vịt không? Em muốn mua một ít.”Dù trong lòng một vài người vẫn còn chút nghi ngại về Khương Ngư, nhưng không ai nỡ từ chối lời đề nghị này. Suy cho cùng, ai mà chê tiền? Có người thậm chí còn mong Khương Ngư mua hết số trứng mà họ đang có.Sau cuộc trao đổi, thái độ của vài quân tẩu đối với Khương Ngư cũng thay đổi ít nhiều. Họ bắt đầu cảm thấy cô không hề đáng ghét như những lời Từ Mai đã nói. Một người còn tò mò hỏi:“Khương Ngư, cô mua nhiều trứng thế làm gì vậy?”Khương Ngư cười tươi, trả lời:“Em định làm một ít trứng vịt muối, còn lại thì làm thêm dưa chua ăn dần.”Giao dịch thành công, cả hai bên đều hài lòng. Các quân tẩu không cần vất vả mang trứng ra chợ bán với giá ba xu một quả. Khương Ngư cũng mua với giá đó, lại tiết kiệm được công sức cho họ.Trước khi rời đi, một quân tẩu niềm nở nói:“Khương Ngư, nếu sau này cô còn cần trứng gà hay trứng vịt, cứ nói với chúng tôi.”“Dạ, khi nào cần, nhất định em sẽ mua của mấy chị,” Khương Ngư vui vẻ đáp.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Dù gì thì từ trước đến nay, cô ta chưa từng bị ai dồn đến mức mất mặt trước mọi người, nhất là bởi một cô gái nông thôn mà cô ta luôn xem thường.“Ai dà, lại định ra ngoài nữa à? Tôi thật không hiểu, ngoài kia có gì hấp dẫn cô đến thế? Đại viện quân khu từ bao giờ lại cho phép chó mèo gì cũng tự do đi lại như vậy chứ?”Khương Ngư khẽ cười, ánh mắt nhìn Từ Mai như thể đang xem một gã hề. Với kiểu người này, càng để ý đến cô ta thì cô ta càng được nước làm tới. Nhưng cô cũng không phải loại người để người khác dễ dàng lấn lướt.“Từ Mai,” Khương Ngư chậm rãi nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy châm biếm, “Ngày nào cô cũng nhìn chằm chằm tôi như vậy. Nếu cô là đồng chí nam thì tôi đã nghi ngờ rằng cô có tình cảm với tôi rồi đấy.”Lời nói khiến sắc mặt Từ Mai lập tức tái mét.“Cô nói bậy bạ gì thế hả!”Khương Ngư khẽ nhướn mày, cười nhạt.“Tôi nói bậy à? Tôi chẳng thèm để ý đến cô, thế mà ngày nào cô cũng tìm cách khiêu khích. Còn nữa, tôi là quân tẩu, cô có biết nói xấu quân tẩu là phạm tội gì không? Nếu cô không sợ tôi báo cáo lên trên, cứ tiếp tục mà nói đi!”Quay đầu nhìn quanh, Khương Ngư lớn tiếng:“Tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng. Các chị dâu có nghe câu này chưa: ‘Kẻ chọc người khác trước là tiện nhân’. Sáng sớm đã đứng đây thả rắm như vậy, thật là hết nói nổi!”Lời lẽ của Khương Ngư khiến Từ Mai bị dọa đến mức á khẩu, chỉ biết lắp bắp:“Cô… Cô… Tôi… tôi cây ngay không sợ chết đứng!”“Ồ, thế sao? Có thật vậy không?” Khương Ngư mỉa mai đáp lại, không buồn phí thêm lời với Từ Mai.Quay sang các quân tẩu xung quanh, cô nhẹ nhàng nói:“Chị dâu nào có trứng gà hoặc trứng vịt không? Em muốn mua một ít.”Dù trong lòng một vài người vẫn còn chút nghi ngại về Khương Ngư, nhưng không ai nỡ từ chối lời đề nghị này. Suy cho cùng, ai mà chê tiền? Có người thậm chí còn mong Khương Ngư mua hết số trứng mà họ đang có.Sau cuộc trao đổi, thái độ của vài quân tẩu đối với Khương Ngư cũng thay đổi ít nhiều. Họ bắt đầu cảm thấy cô không hề đáng ghét như những lời Từ Mai đã nói. Một người còn tò mò hỏi:“Khương Ngư, cô mua nhiều trứng thế làm gì vậy?”Khương Ngư cười tươi, trả lời:“Em định làm một ít trứng vịt muối, còn lại thì làm thêm dưa chua ăn dần.”Giao dịch thành công, cả hai bên đều hài lòng. Các quân tẩu không cần vất vả mang trứng ra chợ bán với giá ba xu một quả. Khương Ngư cũng mua với giá đó, lại tiết kiệm được công sức cho họ.Trước khi rời đi, một quân tẩu niềm nở nói:“Khương Ngư, nếu sau này cô còn cần trứng gà hay trứng vịt, cứ nói với chúng tôi.”“Dạ, khi nào cần, nhất định em sẽ mua của mấy chị,” Khương Ngư vui vẻ đáp.