Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 28
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Về đến nhà, vừa sắp xếp số trứng mới mua xong, Khương Ngư đã nhận được một bất ngờ. Người của Hoắc Diên Xuyên mang đến một ít nguyên liệu nấu ăn.Thì ra, trước khi rời đi, Hoắc Diên Xuyên đã bảo người kiểm tra xem cô có dùng tiền và phiếu thực phẩm mà anh để lại hay không. Kết quả, cả tuần anh đi vắng, cô không hề đến nhà ăn.Nhìn những món đồ vừa được gửi đến, Hoắc Diên Xuyên thầm nghĩ: “Khó trách cô ấy gầy như vậy. Cô nhóc này đúng là chẳng biết tự chăm sóc bản thân.”Anh không khỏi so sánh với em gái mình – Hoắc Tú Tú. Dù trong thời kỳ khó khăn nhất, Tú Tú cũng không bao giờ để bản thân thiếu đồ ăn vặt.Hoắc Diên Xuyên đứng bên cửa sổ, ánh mắt tối lại khi nghe tin Khương Ngư suốt một tuần qua không hề dùng đến tiền hay phiếu thực phẩm. Sự giận dữ âm thầm dâng lên trong lòng anh. Kết hôn rồi, không phải chỉ là trách nhiệm của cô với gia đình mà còn là trách nhiệm của anh với cô. Dù chuyện ly hôn đã được tính đến – một năm sau nữa – nhưng hiện tại, anh không thể để cô tiếp tục không biết chăm sóc bản thân như vậy được.Ở bên kia, Khương Ngư nhìn đống nguyên liệu nấu ăn vừa được giao đến, khóe miệng khẽ cong. Cô thầm nghĩ: Đúng là so với người giàu chỉ tổ tức chết. Đến cả những món nguyên liệu như dăm bông hay thịt bò cũng có thể lấy được dễ dàng.Khả năng nấu ăn của Khương Ngư rất khá. Nếu không, kiếp trước cô đã chẳng thể mở một nhà hàng tư nhân thành công. Thời tiết nóng nực thế này thường làm người ta mất khẩu vị, nhưng cô thì không định bạc đãi bản thân. Đống nguyên liệu này để lâu cũng hỏng, chẳng bằng nấu ngay. Còn Hoắc Diên Xuyên ư? Dựa vào anh thì chắc đến cơm còn chưa biết nấu.Sống lại một đời, Khương Ngư học cách yêu thương bản thân nhiều hơn. Là phụ nữ, cô phải ăn ngon, duy trì chế độ dinh dưỡng. Ai biết đâu, ăn uống đúng cách có khi còn cao thêm được vài phân. Với chiều cao 1m60, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô thường bị xem là không có khí thế. Thậm chí, khuôn mặt non nớt kia cũng từng khiến cô gặp nhiều bất lợi trong công việc. Nghĩ đến đó, Khương Ngư bất giác đưa tay xoa má.“Thôi, nghĩ ngợi làm gì nhiều! Ăn một bữa cũng chẳng béo ngay được. Mọi chuyện cứ từ từ mà đến,” cô tự nhủ.Quay lại với bếp, Khương Ngư quyết định bữa trưa sẽ có canh cá nấu chua, thịt bò xào, một đĩa rau theo mùa và cơm. Cô không hề lãng phí; với thời tiết oi bức thế này, thịt không thể để lâu. Là người miền Bắc nhưng Khương Ngư rất thích ăn cơm, nhất là những bữa cơm gia đình ấm cúng.
Về đến nhà, vừa sắp xếp số trứng mới mua xong, Khương Ngư đã nhận được một bất ngờ. Người của Hoắc Diên Xuyên mang đến một ít nguyên liệu nấu ăn.
Thì ra, trước khi rời đi, Hoắc Diên Xuyên đã bảo người kiểm tra xem cô có dùng tiền và phiếu thực phẩm mà anh để lại hay không. Kết quả, cả tuần anh đi vắng, cô không hề đến nhà ăn.
Nhìn những món đồ vừa được gửi đến, Hoắc Diên Xuyên thầm nghĩ:
“Khó trách cô ấy gầy như vậy. Cô nhóc này đúng là chẳng biết tự chăm sóc bản thân.”
Anh không khỏi so sánh với em gái mình – Hoắc Tú Tú. Dù trong thời kỳ khó khăn nhất, Tú Tú cũng không bao giờ để bản thân thiếu đồ ăn vặt.
Hoắc Diên Xuyên đứng bên cửa sổ, ánh mắt tối lại khi nghe tin Khương Ngư suốt một tuần qua không hề dùng đến tiền hay phiếu thực phẩm. Sự giận dữ âm thầm dâng lên trong lòng anh. Kết hôn rồi, không phải chỉ là trách nhiệm của cô với gia đình mà còn là trách nhiệm của anh với cô. Dù chuyện ly hôn đã được tính đến – một năm sau nữa – nhưng hiện tại, anh không thể để cô tiếp tục không biết chăm sóc bản thân như vậy được.
Ở bên kia, Khương Ngư nhìn đống nguyên liệu nấu ăn vừa được giao đến, khóe miệng khẽ cong. Cô thầm nghĩ:
Đúng là so với người giàu chỉ tổ tức chết. Đến cả những món nguyên liệu như dăm bông hay thịt bò cũng có thể lấy được dễ dàng.
Khả năng nấu ăn của Khương Ngư rất khá. Nếu không, kiếp trước cô đã chẳng thể mở một nhà hàng tư nhân thành công. Thời tiết nóng nực thế này thường làm người ta mất khẩu vị, nhưng cô thì không định bạc đãi bản thân. Đống nguyên liệu này để lâu cũng hỏng, chẳng bằng nấu ngay. Còn Hoắc Diên Xuyên ư? Dựa vào anh thì chắc đến cơm còn chưa biết nấu.
Sống lại một đời, Khương Ngư học cách yêu thương bản thân nhiều hơn. Là phụ nữ, cô phải ăn ngon, duy trì chế độ dinh dưỡng. Ai biết đâu, ăn uống đúng cách có khi còn cao thêm được vài phân. Với chiều cao 1m60, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô thường bị xem là không có khí thế. Thậm chí, khuôn mặt non nớt kia cũng từng khiến cô gặp nhiều bất lợi trong công việc. Nghĩ đến đó, Khương Ngư bất giác đưa tay xoa má.
“Thôi, nghĩ ngợi làm gì nhiều! Ăn một bữa cũng chẳng béo ngay được. Mọi chuyện cứ từ từ mà đến,” cô tự nhủ.
Quay lại với bếp, Khương Ngư quyết định bữa trưa sẽ có canh cá nấu chua, thịt bò xào, một đĩa rau theo mùa và cơm. Cô không hề lãng phí; với thời tiết oi bức thế này, thịt không thể để lâu. Là người miền Bắc nhưng Khương Ngư rất thích ăn cơm, nhất là những bữa cơm gia đình ấm cúng.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Về đến nhà, vừa sắp xếp số trứng mới mua xong, Khương Ngư đã nhận được một bất ngờ. Người của Hoắc Diên Xuyên mang đến một ít nguyên liệu nấu ăn.Thì ra, trước khi rời đi, Hoắc Diên Xuyên đã bảo người kiểm tra xem cô có dùng tiền và phiếu thực phẩm mà anh để lại hay không. Kết quả, cả tuần anh đi vắng, cô không hề đến nhà ăn.Nhìn những món đồ vừa được gửi đến, Hoắc Diên Xuyên thầm nghĩ: “Khó trách cô ấy gầy như vậy. Cô nhóc này đúng là chẳng biết tự chăm sóc bản thân.”Anh không khỏi so sánh với em gái mình – Hoắc Tú Tú. Dù trong thời kỳ khó khăn nhất, Tú Tú cũng không bao giờ để bản thân thiếu đồ ăn vặt.Hoắc Diên Xuyên đứng bên cửa sổ, ánh mắt tối lại khi nghe tin Khương Ngư suốt một tuần qua không hề dùng đến tiền hay phiếu thực phẩm. Sự giận dữ âm thầm dâng lên trong lòng anh. Kết hôn rồi, không phải chỉ là trách nhiệm của cô với gia đình mà còn là trách nhiệm của anh với cô. Dù chuyện ly hôn đã được tính đến – một năm sau nữa – nhưng hiện tại, anh không thể để cô tiếp tục không biết chăm sóc bản thân như vậy được.Ở bên kia, Khương Ngư nhìn đống nguyên liệu nấu ăn vừa được giao đến, khóe miệng khẽ cong. Cô thầm nghĩ: Đúng là so với người giàu chỉ tổ tức chết. Đến cả những món nguyên liệu như dăm bông hay thịt bò cũng có thể lấy được dễ dàng.Khả năng nấu ăn của Khương Ngư rất khá. Nếu không, kiếp trước cô đã chẳng thể mở một nhà hàng tư nhân thành công. Thời tiết nóng nực thế này thường làm người ta mất khẩu vị, nhưng cô thì không định bạc đãi bản thân. Đống nguyên liệu này để lâu cũng hỏng, chẳng bằng nấu ngay. Còn Hoắc Diên Xuyên ư? Dựa vào anh thì chắc đến cơm còn chưa biết nấu.Sống lại một đời, Khương Ngư học cách yêu thương bản thân nhiều hơn. Là phụ nữ, cô phải ăn ngon, duy trì chế độ dinh dưỡng. Ai biết đâu, ăn uống đúng cách có khi còn cao thêm được vài phân. Với chiều cao 1m60, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô thường bị xem là không có khí thế. Thậm chí, khuôn mặt non nớt kia cũng từng khiến cô gặp nhiều bất lợi trong công việc. Nghĩ đến đó, Khương Ngư bất giác đưa tay xoa má.“Thôi, nghĩ ngợi làm gì nhiều! Ăn một bữa cũng chẳng béo ngay được. Mọi chuyện cứ từ từ mà đến,” cô tự nhủ.Quay lại với bếp, Khương Ngư quyết định bữa trưa sẽ có canh cá nấu chua, thịt bò xào, một đĩa rau theo mùa và cơm. Cô không hề lãng phí; với thời tiết oi bức thế này, thịt không thể để lâu. Là người miền Bắc nhưng Khương Ngư rất thích ăn cơm, nhất là những bữa cơm gia đình ấm cúng.