Ta bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền…

Chương 6: Chương 7

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Vì Hành vương đánh nhau quanh năm, phủ đệ không có ai quản lý, trước khi cưới Thái hậu nương nương còn đặc biệt sai người sửa sang lại một lượt.Nhà cửa phủ Hành vương không giống kiểu sang trọng lộng lẫy thường thấy ở kinh thành, mà mang dáng vẻ nhẹ nhàng đơn giản của kiến trúc miền sông nước. Lầu gác, nhà đình, ao sen, hòn non bộ, hành lang ngoằn ngoèo, nói chung là thú vị. Ngày nào cũng ở trong phủ ngắm sen, uống trà, thấy khỏe khoắn hẳn ra.Chỉ có cái chuyện ngày ngày phải giữ dáng Vương phi trước mặt người hầu kẻ hạ thì đúng là mệt đầu óc. Ở nhà ta quen thói tự do thoải mái rồi, đến đây Lan Nhi cứ nhắc lên nhắc xuống chuyện phép tắc. Sao Lan Nhi còn trẻ măng mà nói nhiều y như mấy bà già trong cung dạy lễ nghi vậy!Vương gia có bao giờ ngủ lại chỗ ta đâu, Lan Nhi lo sốt vó vì chuyện này, còn hỏi ta có phải Vương gia làm thế là để dằn mặt cha ta không, có phải cha ta lại làm gì phật ý Vương gia ở triều đình rồi không??Chỉ Nhi thì ngày nào cũng lải nhải bên tai ta: “Vương gia đúng là đồ dở hơi, nhỏ mọn, cưới nhau bảy ngày rồi mà có thèm ngủ đêm ở Thanh Huy Đường đâu, đúng là khinh thường Vương phi mà!!”Ôi trời đất ơi, ta vội bịt miệng Chỉ Nhi: “Còn dám nói nữa, Vương gia ăn tươi nuốt sống em không nhả xương bây giờ, mau im miệng cho ta, sau này cấm có hé răng.”Khinh thường thì chắc không phải, ta thấy ngược lại cũng khỏe re. Với lại ta nghĩ chắc Vương gia cũng chẳng rỗi hơi đến mức đi khinh ta đâu.Theo ta để ý, trong đầu Vương gia chỉ có công việc, mấy chuyện khác đều chẳng để ý. Bỏ qua cái đó thì cũng dễ sống chung. Hắn tuy tính tình lạnh tanh, nhưng cũng không đến nỗi hung dữ như lời đồn “ăn thịt người không nhả xương”.Mỗi lần lỡ mà chạm mặt hắn, hắn toàn mặc đồ đen sì, đi đâu cũng vội vội vàng vàng. Ta thường là thấy bóng hắn là né đi chỗ khác, mà xui xẻo gặp phải thì cũng phải đứng lại chào hỏi.Chỉ có mụ Vương ma ma trong phủ là làm ta nhức đầu nhất, ngày nào cũng lên mặt dạy đời ta. Tại mụ là người hầu cũ của Vương gia, ta không chấp nhặt làm gì, mụ lại càng lấn tới.Ngày thường Vương gia ăn cơm cùng ta, nhưng phần lớn thời gian là ở thư phòng làm việc nước. Ta cũng chẳng phải đứng hầu bên cạnh, quá là ngon!Mà cứ hễ ta ăn tối một mình, mụ Vương ma ma lại ở đấy móc máy: “Vương phi cũng khéo ăn thật đấy, Vương gia giờ này còn ở thư phòng, Vương phi thì ngồi ăn ngon lành.”?!Ta liếc xéo mụ một cái bảo: “Ma ma nói thế là ý gì, Vương gia đói bụng thì tự dưng bảo người dọn cơm thôi.”Mụ lại bắt đầu bài ca: “Vương gia có biết giữ gìn thân thể đâu, cứ bận việc là đến miếng ăn cũng chẳng kịp nuốt, tôi cứ tưởng Vương phi đây khuyên được Vương gia giữ sức khỏe, ai dè Vương phi có coi Vương gia ra gì đâu, đến bữa cơm cũng chẳng buồn đưa cho Vương gia.” Vừa nói vừa lấy khăn ra chấm chấm mắt, rõ ràng là làm bộ làm tịch!!Ta làm cái quái gì chứ? Vương gia nhịn một miếng cơm thì c.h.ế.t đói chắc!Nhưng mà vì giữ cái mặt hiền lành nết na, ta vẫn phải nói: “Là ta không nghĩ cho phải lẽ rồi, ta đi mang cơm cho Vương gia đây.”Dẫn theo Lan Nhi với Chỉ Nhi ra khỏi cửa, xách hộp đồ ăn mà ta thấy bực mình ghê. Đi một hồi qua cái hành lang có mái che đến thư phòng. Trước thư phòng là cả một vạt trúc um tùm, ánh trăng thì cứ là lung linh, bóng tre ngả nghiêng trên tường trắng.Ta định bụng đưa hộp cơm cho thằng hầu rồi quay về, ai dè thằng hầu vào báo một câu, bên trong lại vọng ra “vào đi”. Ta thở dài, đành bước vào.Ta nhẹ nhàng bỏ đồ ăn ra, bày lên bàn. Hai người im thin thít một hồi, ta đành mở miệng trước: “Thiếp thân biết Vương gia bận trăm công nghìn việc, nhưng Vương gia cũng phải giữ gìn sức khỏe, ít nhiều cũng nên ăn chút gì cho ấm bụng.”Nghe vậy, hắn bảo: “Vương phi lo xa quá rồi, tại trời hè nóng nực, ta không muốn ăn thôi.”“Vậy lần sau thiếp thân dặn bếp làm mấy món canh giải nhiệt.”“Cũng chẳng cần làm phiền thế đâu.”Giờ thì ta hối hận thật sự rồi, tự dưng ta đi lo chuyện bao đồng làm gì không biết. Lại im lặng một lúc, ta cầm hộp cơm lên: “Vậy thiếp thân xin phép về trước.”Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên trời, lấp lánh vài ngôi sao, gió đêm hè thổi nhẹ mang theo hương thơm dìu dịu. Ta bước trên lối đi nhỏ, nghe tiếng ve kêu râm ran, bỗng thấy làm Vương phi đúng là khổ ải.Nhưng mà ta, Hứa Thanh Uyển, đời nào chịu thua!Từ đó ta năng lui tới thư phòng hơn hẳn, mụ Vương ma ma cũng chẳng còn cằn nhằn gì nữa.Mà Vương gia sau đó lại ít ở thư phòng hẳn, thay vào đó lại hay ngồi ăn cơm cùng ta hơn. Không khí thì cứ là gượng gạo khó tả, ta bực mình hết sức, sớm biết thế ta đã chẳng ra vẻ tốt bụng làm gì, đúng là “rước rơm vào nhà, tự bó chân mình”!!!

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Vì Hành vương đánh nhau quanh năm, phủ đệ không có ai quản lý, trước khi cưới Thái hậu nương nương còn đặc biệt sai người sửa sang lại một lượt.Nhà cửa phủ Hành vương không giống kiểu sang trọng lộng lẫy thường thấy ở kinh thành, mà mang dáng vẻ nhẹ nhàng đơn giản của kiến trúc miền sông nước. Lầu gác, nhà đình, ao sen, hòn non bộ, hành lang ngoằn ngoèo, nói chung là thú vị. Ngày nào cũng ở trong phủ ngắm sen, uống trà, thấy khỏe khoắn hẳn ra.Chỉ có cái chuyện ngày ngày phải giữ dáng Vương phi trước mặt người hầu kẻ hạ thì đúng là mệt đầu óc. Ở nhà ta quen thói tự do thoải mái rồi, đến đây Lan Nhi cứ nhắc lên nhắc xuống chuyện phép tắc. Sao Lan Nhi còn trẻ măng mà nói nhiều y như mấy bà già trong cung dạy lễ nghi vậy!Vương gia có bao giờ ngủ lại chỗ ta đâu, Lan Nhi lo sốt vó vì chuyện này, còn hỏi ta có phải Vương gia làm thế là để dằn mặt cha ta không, có phải cha ta lại làm gì phật ý Vương gia ở triều đình rồi không??Chỉ Nhi thì ngày nào cũng lải nhải bên tai ta: “Vương gia đúng là đồ dở hơi, nhỏ mọn, cưới nhau bảy ngày rồi mà có thèm ngủ đêm ở Thanh Huy Đường đâu, đúng là khinh thường Vương phi mà!!”Ôi trời đất ơi, ta vội bịt miệng Chỉ Nhi: “Còn dám nói nữa, Vương gia ăn tươi nuốt sống em không nhả xương bây giờ, mau im miệng cho ta, sau này cấm có hé răng.”Khinh thường thì chắc không phải, ta thấy ngược lại cũng khỏe re. Với lại ta nghĩ chắc Vương gia cũng chẳng rỗi hơi đến mức đi khinh ta đâu.Theo ta để ý, trong đầu Vương gia chỉ có công việc, mấy chuyện khác đều chẳng để ý. Bỏ qua cái đó thì cũng dễ sống chung. Hắn tuy tính tình lạnh tanh, nhưng cũng không đến nỗi hung dữ như lời đồn “ăn thịt người không nhả xương”.Mỗi lần lỡ mà chạm mặt hắn, hắn toàn mặc đồ đen sì, đi đâu cũng vội vội vàng vàng. Ta thường là thấy bóng hắn là né đi chỗ khác, mà xui xẻo gặp phải thì cũng phải đứng lại chào hỏi.Chỉ có mụ Vương ma ma trong phủ là làm ta nhức đầu nhất, ngày nào cũng lên mặt dạy đời ta. Tại mụ là người hầu cũ của Vương gia, ta không chấp nhặt làm gì, mụ lại càng lấn tới.Ngày thường Vương gia ăn cơm cùng ta, nhưng phần lớn thời gian là ở thư phòng làm việc nước. Ta cũng chẳng phải đứng hầu bên cạnh, quá là ngon!Mà cứ hễ ta ăn tối một mình, mụ Vương ma ma lại ở đấy móc máy: “Vương phi cũng khéo ăn thật đấy, Vương gia giờ này còn ở thư phòng, Vương phi thì ngồi ăn ngon lành.”?!Ta liếc xéo mụ một cái bảo: “Ma ma nói thế là ý gì, Vương gia đói bụng thì tự dưng bảo người dọn cơm thôi.”Mụ lại bắt đầu bài ca: “Vương gia có biết giữ gìn thân thể đâu, cứ bận việc là đến miếng ăn cũng chẳng kịp nuốt, tôi cứ tưởng Vương phi đây khuyên được Vương gia giữ sức khỏe, ai dè Vương phi có coi Vương gia ra gì đâu, đến bữa cơm cũng chẳng buồn đưa cho Vương gia.” Vừa nói vừa lấy khăn ra chấm chấm mắt, rõ ràng là làm bộ làm tịch!!Ta làm cái quái gì chứ? Vương gia nhịn một miếng cơm thì c.h.ế.t đói chắc!Nhưng mà vì giữ cái mặt hiền lành nết na, ta vẫn phải nói: “Là ta không nghĩ cho phải lẽ rồi, ta đi mang cơm cho Vương gia đây.”Dẫn theo Lan Nhi với Chỉ Nhi ra khỏi cửa, xách hộp đồ ăn mà ta thấy bực mình ghê. Đi một hồi qua cái hành lang có mái che đến thư phòng. Trước thư phòng là cả một vạt trúc um tùm, ánh trăng thì cứ là lung linh, bóng tre ngả nghiêng trên tường trắng.Ta định bụng đưa hộp cơm cho thằng hầu rồi quay về, ai dè thằng hầu vào báo một câu, bên trong lại vọng ra “vào đi”. Ta thở dài, đành bước vào.Ta nhẹ nhàng bỏ đồ ăn ra, bày lên bàn. Hai người im thin thít một hồi, ta đành mở miệng trước: “Thiếp thân biết Vương gia bận trăm công nghìn việc, nhưng Vương gia cũng phải giữ gìn sức khỏe, ít nhiều cũng nên ăn chút gì cho ấm bụng.”Nghe vậy, hắn bảo: “Vương phi lo xa quá rồi, tại trời hè nóng nực, ta không muốn ăn thôi.”“Vậy lần sau thiếp thân dặn bếp làm mấy món canh giải nhiệt.”“Cũng chẳng cần làm phiền thế đâu.”Giờ thì ta hối hận thật sự rồi, tự dưng ta đi lo chuyện bao đồng làm gì không biết. Lại im lặng một lúc, ta cầm hộp cơm lên: “Vậy thiếp thân xin phép về trước.”Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên trời, lấp lánh vài ngôi sao, gió đêm hè thổi nhẹ mang theo hương thơm dìu dịu. Ta bước trên lối đi nhỏ, nghe tiếng ve kêu râm ran, bỗng thấy làm Vương phi đúng là khổ ải.Nhưng mà ta, Hứa Thanh Uyển, đời nào chịu thua!Từ đó ta năng lui tới thư phòng hơn hẳn, mụ Vương ma ma cũng chẳng còn cằn nhằn gì nữa.Mà Vương gia sau đó lại ít ở thư phòng hẳn, thay vào đó lại hay ngồi ăn cơm cùng ta hơn. Không khí thì cứ là gượng gạo khó tả, ta bực mình hết sức, sớm biết thế ta đã chẳng ra vẻ tốt bụng làm gì, đúng là “rước rơm vào nhà, tự bó chân mình”!!!

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Vì Hành vương đánh nhau quanh năm, phủ đệ không có ai quản lý, trước khi cưới Thái hậu nương nương còn đặc biệt sai người sửa sang lại một lượt.Nhà cửa phủ Hành vương không giống kiểu sang trọng lộng lẫy thường thấy ở kinh thành, mà mang dáng vẻ nhẹ nhàng đơn giản của kiến trúc miền sông nước. Lầu gác, nhà đình, ao sen, hòn non bộ, hành lang ngoằn ngoèo, nói chung là thú vị. Ngày nào cũng ở trong phủ ngắm sen, uống trà, thấy khỏe khoắn hẳn ra.Chỉ có cái chuyện ngày ngày phải giữ dáng Vương phi trước mặt người hầu kẻ hạ thì đúng là mệt đầu óc. Ở nhà ta quen thói tự do thoải mái rồi, đến đây Lan Nhi cứ nhắc lên nhắc xuống chuyện phép tắc. Sao Lan Nhi còn trẻ măng mà nói nhiều y như mấy bà già trong cung dạy lễ nghi vậy!Vương gia có bao giờ ngủ lại chỗ ta đâu, Lan Nhi lo sốt vó vì chuyện này, còn hỏi ta có phải Vương gia làm thế là để dằn mặt cha ta không, có phải cha ta lại làm gì phật ý Vương gia ở triều đình rồi không??Chỉ Nhi thì ngày nào cũng lải nhải bên tai ta: “Vương gia đúng là đồ dở hơi, nhỏ mọn, cưới nhau bảy ngày rồi mà có thèm ngủ đêm ở Thanh Huy Đường đâu, đúng là khinh thường Vương phi mà!!”Ôi trời đất ơi, ta vội bịt miệng Chỉ Nhi: “Còn dám nói nữa, Vương gia ăn tươi nuốt sống em không nhả xương bây giờ, mau im miệng cho ta, sau này cấm có hé răng.”Khinh thường thì chắc không phải, ta thấy ngược lại cũng khỏe re. Với lại ta nghĩ chắc Vương gia cũng chẳng rỗi hơi đến mức đi khinh ta đâu.Theo ta để ý, trong đầu Vương gia chỉ có công việc, mấy chuyện khác đều chẳng để ý. Bỏ qua cái đó thì cũng dễ sống chung. Hắn tuy tính tình lạnh tanh, nhưng cũng không đến nỗi hung dữ như lời đồn “ăn thịt người không nhả xương”.Mỗi lần lỡ mà chạm mặt hắn, hắn toàn mặc đồ đen sì, đi đâu cũng vội vội vàng vàng. Ta thường là thấy bóng hắn là né đi chỗ khác, mà xui xẻo gặp phải thì cũng phải đứng lại chào hỏi.Chỉ có mụ Vương ma ma trong phủ là làm ta nhức đầu nhất, ngày nào cũng lên mặt dạy đời ta. Tại mụ là người hầu cũ của Vương gia, ta không chấp nhặt làm gì, mụ lại càng lấn tới.Ngày thường Vương gia ăn cơm cùng ta, nhưng phần lớn thời gian là ở thư phòng làm việc nước. Ta cũng chẳng phải đứng hầu bên cạnh, quá là ngon!Mà cứ hễ ta ăn tối một mình, mụ Vương ma ma lại ở đấy móc máy: “Vương phi cũng khéo ăn thật đấy, Vương gia giờ này còn ở thư phòng, Vương phi thì ngồi ăn ngon lành.”?!Ta liếc xéo mụ một cái bảo: “Ma ma nói thế là ý gì, Vương gia đói bụng thì tự dưng bảo người dọn cơm thôi.”Mụ lại bắt đầu bài ca: “Vương gia có biết giữ gìn thân thể đâu, cứ bận việc là đến miếng ăn cũng chẳng kịp nuốt, tôi cứ tưởng Vương phi đây khuyên được Vương gia giữ sức khỏe, ai dè Vương phi có coi Vương gia ra gì đâu, đến bữa cơm cũng chẳng buồn đưa cho Vương gia.” Vừa nói vừa lấy khăn ra chấm chấm mắt, rõ ràng là làm bộ làm tịch!!Ta làm cái quái gì chứ? Vương gia nhịn một miếng cơm thì c.h.ế.t đói chắc!Nhưng mà vì giữ cái mặt hiền lành nết na, ta vẫn phải nói: “Là ta không nghĩ cho phải lẽ rồi, ta đi mang cơm cho Vương gia đây.”Dẫn theo Lan Nhi với Chỉ Nhi ra khỏi cửa, xách hộp đồ ăn mà ta thấy bực mình ghê. Đi một hồi qua cái hành lang có mái che đến thư phòng. Trước thư phòng là cả một vạt trúc um tùm, ánh trăng thì cứ là lung linh, bóng tre ngả nghiêng trên tường trắng.Ta định bụng đưa hộp cơm cho thằng hầu rồi quay về, ai dè thằng hầu vào báo một câu, bên trong lại vọng ra “vào đi”. Ta thở dài, đành bước vào.Ta nhẹ nhàng bỏ đồ ăn ra, bày lên bàn. Hai người im thin thít một hồi, ta đành mở miệng trước: “Thiếp thân biết Vương gia bận trăm công nghìn việc, nhưng Vương gia cũng phải giữ gìn sức khỏe, ít nhiều cũng nên ăn chút gì cho ấm bụng.”Nghe vậy, hắn bảo: “Vương phi lo xa quá rồi, tại trời hè nóng nực, ta không muốn ăn thôi.”“Vậy lần sau thiếp thân dặn bếp làm mấy món canh giải nhiệt.”“Cũng chẳng cần làm phiền thế đâu.”Giờ thì ta hối hận thật sự rồi, tự dưng ta đi lo chuyện bao đồng làm gì không biết. Lại im lặng một lúc, ta cầm hộp cơm lên: “Vậy thiếp thân xin phép về trước.”Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên trời, lấp lánh vài ngôi sao, gió đêm hè thổi nhẹ mang theo hương thơm dìu dịu. Ta bước trên lối đi nhỏ, nghe tiếng ve kêu râm ran, bỗng thấy làm Vương phi đúng là khổ ải.Nhưng mà ta, Hứa Thanh Uyển, đời nào chịu thua!Từ đó ta năng lui tới thư phòng hơn hẳn, mụ Vương ma ma cũng chẳng còn cằn nhằn gì nữa.Mà Vương gia sau đó lại ít ở thư phòng hẳn, thay vào đó lại hay ngồi ăn cơm cùng ta hơn. Không khí thì cứ là gượng gạo khó tả, ta bực mình hết sức, sớm biết thế ta đã chẳng ra vẻ tốt bụng làm gì, đúng là “rước rơm vào nhà, tự bó chân mình”!!!

Chương 6: Chương 7