Ta bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền…

Chương 8: Chương 9

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Triệu Tư Hành dần dần nhận ra, nàng Vương phi này không giống như lời người hầu kẻ hạ nói bên ngoài. Từ khi nàng về phủ, quán xuyến mọi việc trong phủ đâu ra đấy, người hầu kẻ hạ cũng tấm tắc khen ngợi nàng hết lời, có thể nói là một Vương phi ra trò ra phết.Nhưng mà mỗi lần nàng đến thư phòng đưa cơm, rõ ràng là có chút miễn cưỡng không tình nguyện, mấy hôm rồi ở trong phủ chạm mặt nàng, nàng cũng cố ý làm như không thấy. Đã không muốn, sao còn phải làm vậy chứ?Chỉ là thời gian dần dà, hắn lại ẩn ẩn có chút mong chờ, mong có người quan tâm, có người chờ đợi.Triệu Tư Hành lại nhớ đến cái hôm cô nàng hớt hải chạy ra cổng, suýt nữa thì ngã nhào. Hắn còn tưởng trong phủ có chuyện gì lớn, ai ngờ, cô nàng chỉ ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nói với hắn là ra đón hắn về phủ.Hắn khựng lại một giây, trong lòng cứ như có lông vũ khẽ lướt qua, vừa ngứa ngáy, lại vừa khiến người ta cảm thấy dễ chịu lạ thường.Hắn vốn dĩ quen sống một mình một bóng rồi, nhưng tối hôm đó chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại không thốt ra được hai chữ: “Không cần.”Cô gái này, vẫn còn là một đứa trẻ, dù rằng ngày thường có ra vẻ đoan trang chín chắn đến đâu, thì vẫn là một thiếu nữ ngây thơ hoạt bát mà thôi.Triệu Tư Hành lại nhớ về đôi mắt ướt long lanh của nàng.--------------------------------------------------------------Từ sau cái hôm mồng một tháng Bảy ấy, trong phủ lại rộ lên mấy lời đồn đại. Người ta kháo nhau rằng Vương phi đây tình sâu nghĩa nặng với Vương gia, hết lòng hết dạ lấy lòng, còn Vương gia thì chẳng thèm để ý tới Vương phi, cưới nhau đến giờ vẫn chưa hề động phòng.Hôm Lan Nhi kể chuyện này với ta, ta đang hăng say vẽ mấy khóm tường vi trong vườn. Ta đặt bút xuống, thản nhiên sửa lại ống tay áo: “Đây là khen ta làm tròn trách nhiệm đó mà.”“Vương phi! Họ dám bàn tán như vậy sau lưng người. Em thấy là họ rảnh rỗi sinh nông nổi, việc còn ít quá đấy, để em dò xem đứa nào dám ngồi lê đôi mách sau lưng người, nhất định phải phạt nặng mới được,” Chỉ Nhi lên tiếng.“Em cứ kể chuyện này cho Vương ma ma, mụ ấy tự biết phải làm gì.” Khóm tường vi trong tranh lên màu đẹp thật, ta ngắm bức họa, lòng dạ ngổn ngang.Chỉ là lời đồn vô tình thôi sao? Hay là có kẻ cố ý thăm dò? Chẳng lẽ là muốn ly gián mối quan hệ giữa ta với Vương gia? Xem ra phải dặn Lan Nhi quản thúc đám hạ nhân cho chặt, giữ mồm giữ miệng mới được.Nghe Lan Nhi kể lại, Vương ma ma nghe chuyện này thì giật mình kinh hãi, chén trà còn chưa kịp uống xong đã nổi trận lôi đình xông ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: “Dám ngồi lê đôi mách về Vương gia Vương phi, xem ta không xé xác cái miệng thối tha kia ra mới lạ.” Vương ma ma ở trong cung bao nhiêu năm, ta không tin là mụ không hiểu rõ ý tứ sâu xa trong chuyện này.Nhưng Vương ma ma bận trước bận sau cả buổi trời, cuối cùng lại tra ra được nguồn cơn tin đồn là từ thằng người hầu chuyên xách nước trong viện kia. Chỉ là nó nói vu vơ đoán mò vì thấy Vương gia với Vương phi không ngủ chung, sau còn thề thốt là không dám tái phạm nữa.Chuyện này đúng là khiến người ta dở khóc dở cười, có lẽ thật sự là ta đã làm quá mọi chuyện rồi.Cuối cùng ta vẫn phạt nó hai tháng lương để răn đe kẻ khác, đồng thời hạ lệnh cấm đám người hầu kẻ hạ không được ngồi lê đôi mách sau lưng chủ nữa.Thật ra không phải là ta xấu hổ hóa giận đâu, chỉ là sợ có kẻ muốn làm điều bất lợi với Vương phủ thôi. Ta đã gả vào Vương phủ rồi, thì chính là người của Vương phủ, đương nhiên là phải ra sức bảo vệ Vương phủ rồi.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn thấy có hơi mất mặt thật, cái gì mà “chẳng thèm để ý tới” chứ!!!Thằng hầu này đáng ghét thật, ta không sai người đánh cho nó một trận là còn nể tình đó!Chẳng thèm để ý tới, ta đây khinh cả nhà nó ấy chứ! Cứ bắt nó ngày ngày đi gánh nước, không phát cho nó đồng nào tiền công, xem thử còn người hầu nào trong phủ dám khinh ta không!!

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Triệu Tư Hành dần dần nhận ra, nàng Vương phi này không giống như lời người hầu kẻ hạ nói bên ngoài. Từ khi nàng về phủ, quán xuyến mọi việc trong phủ đâu ra đấy, người hầu kẻ hạ cũng tấm tắc khen ngợi nàng hết lời, có thể nói là một Vương phi ra trò ra phết.Nhưng mà mỗi lần nàng đến thư phòng đưa cơm, rõ ràng là có chút miễn cưỡng không tình nguyện, mấy hôm rồi ở trong phủ chạm mặt nàng, nàng cũng cố ý làm như không thấy. Đã không muốn, sao còn phải làm vậy chứ?Chỉ là thời gian dần dà, hắn lại ẩn ẩn có chút mong chờ, mong có người quan tâm, có người chờ đợi.Triệu Tư Hành lại nhớ đến cái hôm cô nàng hớt hải chạy ra cổng, suýt nữa thì ngã nhào. Hắn còn tưởng trong phủ có chuyện gì lớn, ai ngờ, cô nàng chỉ ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nói với hắn là ra đón hắn về phủ.Hắn khựng lại một giây, trong lòng cứ như có lông vũ khẽ lướt qua, vừa ngứa ngáy, lại vừa khiến người ta cảm thấy dễ chịu lạ thường.Hắn vốn dĩ quen sống một mình một bóng rồi, nhưng tối hôm đó chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại không thốt ra được hai chữ: “Không cần.”Cô gái này, vẫn còn là một đứa trẻ, dù rằng ngày thường có ra vẻ đoan trang chín chắn đến đâu, thì vẫn là một thiếu nữ ngây thơ hoạt bát mà thôi.Triệu Tư Hành lại nhớ về đôi mắt ướt long lanh của nàng.--------------------------------------------------------------Từ sau cái hôm mồng một tháng Bảy ấy, trong phủ lại rộ lên mấy lời đồn đại. Người ta kháo nhau rằng Vương phi đây tình sâu nghĩa nặng với Vương gia, hết lòng hết dạ lấy lòng, còn Vương gia thì chẳng thèm để ý tới Vương phi, cưới nhau đến giờ vẫn chưa hề động phòng.Hôm Lan Nhi kể chuyện này với ta, ta đang hăng say vẽ mấy khóm tường vi trong vườn. Ta đặt bút xuống, thản nhiên sửa lại ống tay áo: “Đây là khen ta làm tròn trách nhiệm đó mà.”“Vương phi! Họ dám bàn tán như vậy sau lưng người. Em thấy là họ rảnh rỗi sinh nông nổi, việc còn ít quá đấy, để em dò xem đứa nào dám ngồi lê đôi mách sau lưng người, nhất định phải phạt nặng mới được,” Chỉ Nhi lên tiếng.“Em cứ kể chuyện này cho Vương ma ma, mụ ấy tự biết phải làm gì.” Khóm tường vi trong tranh lên màu đẹp thật, ta ngắm bức họa, lòng dạ ngổn ngang.Chỉ là lời đồn vô tình thôi sao? Hay là có kẻ cố ý thăm dò? Chẳng lẽ là muốn ly gián mối quan hệ giữa ta với Vương gia? Xem ra phải dặn Lan Nhi quản thúc đám hạ nhân cho chặt, giữ mồm giữ miệng mới được.Nghe Lan Nhi kể lại, Vương ma ma nghe chuyện này thì giật mình kinh hãi, chén trà còn chưa kịp uống xong đã nổi trận lôi đình xông ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: “Dám ngồi lê đôi mách về Vương gia Vương phi, xem ta không xé xác cái miệng thối tha kia ra mới lạ.” Vương ma ma ở trong cung bao nhiêu năm, ta không tin là mụ không hiểu rõ ý tứ sâu xa trong chuyện này.Nhưng Vương ma ma bận trước bận sau cả buổi trời, cuối cùng lại tra ra được nguồn cơn tin đồn là từ thằng người hầu chuyên xách nước trong viện kia. Chỉ là nó nói vu vơ đoán mò vì thấy Vương gia với Vương phi không ngủ chung, sau còn thề thốt là không dám tái phạm nữa.Chuyện này đúng là khiến người ta dở khóc dở cười, có lẽ thật sự là ta đã làm quá mọi chuyện rồi.Cuối cùng ta vẫn phạt nó hai tháng lương để răn đe kẻ khác, đồng thời hạ lệnh cấm đám người hầu kẻ hạ không được ngồi lê đôi mách sau lưng chủ nữa.Thật ra không phải là ta xấu hổ hóa giận đâu, chỉ là sợ có kẻ muốn làm điều bất lợi với Vương phủ thôi. Ta đã gả vào Vương phủ rồi, thì chính là người của Vương phủ, đương nhiên là phải ra sức bảo vệ Vương phủ rồi.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn thấy có hơi mất mặt thật, cái gì mà “chẳng thèm để ý tới” chứ!!!Thằng hầu này đáng ghét thật, ta không sai người đánh cho nó một trận là còn nể tình đó!Chẳng thèm để ý tới, ta đây khinh cả nhà nó ấy chứ! Cứ bắt nó ngày ngày đi gánh nước, không phát cho nó đồng nào tiền công, xem thử còn người hầu nào trong phủ dám khinh ta không!!

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Triệu Tư Hành dần dần nhận ra, nàng Vương phi này không giống như lời người hầu kẻ hạ nói bên ngoài. Từ khi nàng về phủ, quán xuyến mọi việc trong phủ đâu ra đấy, người hầu kẻ hạ cũng tấm tắc khen ngợi nàng hết lời, có thể nói là một Vương phi ra trò ra phết.Nhưng mà mỗi lần nàng đến thư phòng đưa cơm, rõ ràng là có chút miễn cưỡng không tình nguyện, mấy hôm rồi ở trong phủ chạm mặt nàng, nàng cũng cố ý làm như không thấy. Đã không muốn, sao còn phải làm vậy chứ?Chỉ là thời gian dần dà, hắn lại ẩn ẩn có chút mong chờ, mong có người quan tâm, có người chờ đợi.Triệu Tư Hành lại nhớ đến cái hôm cô nàng hớt hải chạy ra cổng, suýt nữa thì ngã nhào. Hắn còn tưởng trong phủ có chuyện gì lớn, ai ngờ, cô nàng chỉ ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nói với hắn là ra đón hắn về phủ.Hắn khựng lại một giây, trong lòng cứ như có lông vũ khẽ lướt qua, vừa ngứa ngáy, lại vừa khiến người ta cảm thấy dễ chịu lạ thường.Hắn vốn dĩ quen sống một mình một bóng rồi, nhưng tối hôm đó chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại không thốt ra được hai chữ: “Không cần.”Cô gái này, vẫn còn là một đứa trẻ, dù rằng ngày thường có ra vẻ đoan trang chín chắn đến đâu, thì vẫn là một thiếu nữ ngây thơ hoạt bát mà thôi.Triệu Tư Hành lại nhớ về đôi mắt ướt long lanh của nàng.--------------------------------------------------------------Từ sau cái hôm mồng một tháng Bảy ấy, trong phủ lại rộ lên mấy lời đồn đại. Người ta kháo nhau rằng Vương phi đây tình sâu nghĩa nặng với Vương gia, hết lòng hết dạ lấy lòng, còn Vương gia thì chẳng thèm để ý tới Vương phi, cưới nhau đến giờ vẫn chưa hề động phòng.Hôm Lan Nhi kể chuyện này với ta, ta đang hăng say vẽ mấy khóm tường vi trong vườn. Ta đặt bút xuống, thản nhiên sửa lại ống tay áo: “Đây là khen ta làm tròn trách nhiệm đó mà.”“Vương phi! Họ dám bàn tán như vậy sau lưng người. Em thấy là họ rảnh rỗi sinh nông nổi, việc còn ít quá đấy, để em dò xem đứa nào dám ngồi lê đôi mách sau lưng người, nhất định phải phạt nặng mới được,” Chỉ Nhi lên tiếng.“Em cứ kể chuyện này cho Vương ma ma, mụ ấy tự biết phải làm gì.” Khóm tường vi trong tranh lên màu đẹp thật, ta ngắm bức họa, lòng dạ ngổn ngang.Chỉ là lời đồn vô tình thôi sao? Hay là có kẻ cố ý thăm dò? Chẳng lẽ là muốn ly gián mối quan hệ giữa ta với Vương gia? Xem ra phải dặn Lan Nhi quản thúc đám hạ nhân cho chặt, giữ mồm giữ miệng mới được.Nghe Lan Nhi kể lại, Vương ma ma nghe chuyện này thì giật mình kinh hãi, chén trà còn chưa kịp uống xong đã nổi trận lôi đình xông ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: “Dám ngồi lê đôi mách về Vương gia Vương phi, xem ta không xé xác cái miệng thối tha kia ra mới lạ.” Vương ma ma ở trong cung bao nhiêu năm, ta không tin là mụ không hiểu rõ ý tứ sâu xa trong chuyện này.Nhưng Vương ma ma bận trước bận sau cả buổi trời, cuối cùng lại tra ra được nguồn cơn tin đồn là từ thằng người hầu chuyên xách nước trong viện kia. Chỉ là nó nói vu vơ đoán mò vì thấy Vương gia với Vương phi không ngủ chung, sau còn thề thốt là không dám tái phạm nữa.Chuyện này đúng là khiến người ta dở khóc dở cười, có lẽ thật sự là ta đã làm quá mọi chuyện rồi.Cuối cùng ta vẫn phạt nó hai tháng lương để răn đe kẻ khác, đồng thời hạ lệnh cấm đám người hầu kẻ hạ không được ngồi lê đôi mách sau lưng chủ nữa.Thật ra không phải là ta xấu hổ hóa giận đâu, chỉ là sợ có kẻ muốn làm điều bất lợi với Vương phủ thôi. Ta đã gả vào Vương phủ rồi, thì chính là người của Vương phủ, đương nhiên là phải ra sức bảo vệ Vương phủ rồi.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn thấy có hơi mất mặt thật, cái gì mà “chẳng thèm để ý tới” chứ!!!Thằng hầu này đáng ghét thật, ta không sai người đánh cho nó một trận là còn nể tình đó!Chẳng thèm để ý tới, ta đây khinh cả nhà nó ấy chứ! Cứ bắt nó ngày ngày đi gánh nước, không phát cho nó đồng nào tiền công, xem thử còn người hầu nào trong phủ dám khinh ta không!!

Chương 8: Chương 9