Ta bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền…

Chương 10: Chương 11

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Ngày thường cơm tối, một là Vương gia cùng ta, hai là Vương gia dùng ở thư phòng cùng các đại thần bàn việc, có khi Vương gia mải mê ở thư phòng quên cả giờ giấc, ta lại mang tới cho hắn.Hôm nay Vương gia về phủ sớm, ta lại lỡ lời bảo hắn tự dùng bữa tối, nghĩ lại đúng là hối hận quá đi.Chỉ Nhi mắt rơm rớm ngồi tách hạt sen, thỉnh thoảng lại thừa lúc ta không để ý lén bỏ vào miệng vài hạt.Ta quạt phe phẩy cho Chỉ Nhi, chủ yếu là để phòng con bé ăn nhiều quá. Đều tại Chỉ Nhi, thế này thì đúng là nhịn luôn rồi còn gì.Hạt sen trắng ngần đựng trong bát sứ xanh, ăn vào vừa ngọt vừa mát.Ta nhấm nháp thử vài hạt rồi bưng bát nhỏ, đi về phía thư phòng.Đi đi lại lại trước cửa thư phòng đến vòng thứ ba, thì vừa hay gặp người hầu bưng cơm vào cho thư phòng. Ta mặt dày mày dạn lẽo đẽo đi theo vào luôn...Ta đứng ngây người ở cửa thư phòng, mắt dán xuống mấy đóa hoa thêu trên giày, cũng chẳng buồn bước vào.Vương gia liếc nhìn ta một cái rồi bảo: “Còn không mau lại đây ngồi xuống ăn cơm, đứng đấy làm gì?” Nghe vậy ta vội vàng ngồi xuống, như hiến báu dâng miếng ngon đẩy bát hạt sen Chỉ Nhi vừa tách về phía trước.“Vương gia, chàng nếm thử đi này.” Ta ân cần ra hiệu mời Vương gia.Hắn chẳng những không ăn mà còn đẩy ngược bát lại cho ta: “Vương phi ăn đi.”Thế này là ý hắn muốn ta ăn hay không ăn đây hả trời.Hắn nhìn ta mặt mày khó xử nhìn chằm chằm vào bát hạt sen nhỏ, lại đột nhiên lên tiếng: “Vương phi cứ ăn đi, hạt sen vương phi khổ sở hái được, bản vương mà ăn mất khéo lại bị vương phi sau lưng mắng cho không biết chừng.”“Ta nào dám!” Cái người này sao mà nhỏ mọn thế không biết! To đầu ngần này rồi mà còn trẻ con như con nít!“Bảo vương phi ăn thì cứ ăn đi, bản vương đã bảo là không thích ăn cái này rồi.” Hắn lại đẩy bát sứ nhỏ về phía ta.Thì ra là vậy, ta chuẩn bị ăn đây. Ta vừa mới cầm lấy một hạt, hắn lại đột ngột lên tiếng: “Vương phi bây giờ còn không chịu trêu đùa với ta nữa hả.”Rốt cuộc là có cho người ta ăn hay không thì bảo một tiếng đi chứ, ta lại đặt hạt sen xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vương gia hung dữ quá đó, ta là thê tử của chàng, giữa chúng ta đáng lẽ phải bình đẳng mới đúng chứ. Nhưng ta cứ cảm thấy Vương gia xem ta như là thuộc hạ của chàng, như là mưu sĩ của chàng vậy. Cho nên ta vẫn luôn có chút sợ chàng, nhưng vốn dĩ không phải là như vậy mà.”“Vương phi thử nói xem bản vương lúc nào xem vương phi như thuộc hạ, xem như mưu sĩ?” Vương gia nhướng mày hỏi.“Thuộc hạ mưu sĩ khi bẩm báo với Vương gia, Vương gia chỉ ừ, à, ừm. Ta nói chuyện với Vương gia, Vương gia cũng y chang như vậy.”“Còn nữa, bản vương khi nào hung dữ với vương phi?”Ta lầm bầm: “Vương gia không giận mà tự uy nghiêm.”Vương gia tức đến bật cười: “Nghe vương phi nói thế hóa ra tất cả đều là lỗi của bản vương hết hả? Đây là thái độ sợ hãi của vương phi đối với bản vương đó hả?”Trước kia còn giữ hình tượng, nên lúc nào cũng phải ra vẻ, tỏ ra trầm ổn hiền thục, nhất cử nhất động đều phải khuôn phép.Nhưng bây giờ hình tượng của ta trước mặt hắn sụp đổ tan tành hết rồi, chẳng còn gì để mà ra vẻ nữa, ta chợt nhận ra mình tự dưng chẳng còn sợ hắn nữa rồi.Nhưng ưu điểm của ta chính là biết co biết duỗi, thấy có lợi thì biết dừng lại đúng lúc, ta vẫn là mở miệng nói: “Lần này là ta lỡ lời, Vương gia đừng giận nữa, nếm thử một hạt đi mà, cũng vất vả lắm mới hái được đấy.”Ta đây nhỏ bé yếu đuối đến đáng thương, Vương gia cũng ngẩn người ra, ta đoán chắc là hắn thấy ta thâm sâu khó lường, chẳng tài nào đoán được ý ta sao?“Bản vương không giận, bản vương cũng không ăn, bản vương đã bảo là không thích ăn cái này rồi.”??! Ồ, ngươi thích ăn hay không thì tùy, ngươi không ăn thì ta đây còn có cơ hội bưng đi mà ăn, ta không chỉ bưng đi ăn một mình, mà còn có thể cho cả Chỉ Nhi ăn cùng nữa chứ!

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Ngày thường cơm tối, một là Vương gia cùng ta, hai là Vương gia dùng ở thư phòng cùng các đại thần bàn việc, có khi Vương gia mải mê ở thư phòng quên cả giờ giấc, ta lại mang tới cho hắn.Hôm nay Vương gia về phủ sớm, ta lại lỡ lời bảo hắn tự dùng bữa tối, nghĩ lại đúng là hối hận quá đi.Chỉ Nhi mắt rơm rớm ngồi tách hạt sen, thỉnh thoảng lại thừa lúc ta không để ý lén bỏ vào miệng vài hạt.Ta quạt phe phẩy cho Chỉ Nhi, chủ yếu là để phòng con bé ăn nhiều quá. Đều tại Chỉ Nhi, thế này thì đúng là nhịn luôn rồi còn gì.Hạt sen trắng ngần đựng trong bát sứ xanh, ăn vào vừa ngọt vừa mát.Ta nhấm nháp thử vài hạt rồi bưng bát nhỏ, đi về phía thư phòng.Đi đi lại lại trước cửa thư phòng đến vòng thứ ba, thì vừa hay gặp người hầu bưng cơm vào cho thư phòng. Ta mặt dày mày dạn lẽo đẽo đi theo vào luôn...Ta đứng ngây người ở cửa thư phòng, mắt dán xuống mấy đóa hoa thêu trên giày, cũng chẳng buồn bước vào.Vương gia liếc nhìn ta một cái rồi bảo: “Còn không mau lại đây ngồi xuống ăn cơm, đứng đấy làm gì?” Nghe vậy ta vội vàng ngồi xuống, như hiến báu dâng miếng ngon đẩy bát hạt sen Chỉ Nhi vừa tách về phía trước.“Vương gia, chàng nếm thử đi này.” Ta ân cần ra hiệu mời Vương gia.Hắn chẳng những không ăn mà còn đẩy ngược bát lại cho ta: “Vương phi ăn đi.”Thế này là ý hắn muốn ta ăn hay không ăn đây hả trời.Hắn nhìn ta mặt mày khó xử nhìn chằm chằm vào bát hạt sen nhỏ, lại đột nhiên lên tiếng: “Vương phi cứ ăn đi, hạt sen vương phi khổ sở hái được, bản vương mà ăn mất khéo lại bị vương phi sau lưng mắng cho không biết chừng.”“Ta nào dám!” Cái người này sao mà nhỏ mọn thế không biết! To đầu ngần này rồi mà còn trẻ con như con nít!“Bảo vương phi ăn thì cứ ăn đi, bản vương đã bảo là không thích ăn cái này rồi.” Hắn lại đẩy bát sứ nhỏ về phía ta.Thì ra là vậy, ta chuẩn bị ăn đây. Ta vừa mới cầm lấy một hạt, hắn lại đột ngột lên tiếng: “Vương phi bây giờ còn không chịu trêu đùa với ta nữa hả.”Rốt cuộc là có cho người ta ăn hay không thì bảo một tiếng đi chứ, ta lại đặt hạt sen xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vương gia hung dữ quá đó, ta là thê tử của chàng, giữa chúng ta đáng lẽ phải bình đẳng mới đúng chứ. Nhưng ta cứ cảm thấy Vương gia xem ta như là thuộc hạ của chàng, như là mưu sĩ của chàng vậy. Cho nên ta vẫn luôn có chút sợ chàng, nhưng vốn dĩ không phải là như vậy mà.”“Vương phi thử nói xem bản vương lúc nào xem vương phi như thuộc hạ, xem như mưu sĩ?” Vương gia nhướng mày hỏi.“Thuộc hạ mưu sĩ khi bẩm báo với Vương gia, Vương gia chỉ ừ, à, ừm. Ta nói chuyện với Vương gia, Vương gia cũng y chang như vậy.”“Còn nữa, bản vương khi nào hung dữ với vương phi?”Ta lầm bầm: “Vương gia không giận mà tự uy nghiêm.”Vương gia tức đến bật cười: “Nghe vương phi nói thế hóa ra tất cả đều là lỗi của bản vương hết hả? Đây là thái độ sợ hãi của vương phi đối với bản vương đó hả?”Trước kia còn giữ hình tượng, nên lúc nào cũng phải ra vẻ, tỏ ra trầm ổn hiền thục, nhất cử nhất động đều phải khuôn phép.Nhưng bây giờ hình tượng của ta trước mặt hắn sụp đổ tan tành hết rồi, chẳng còn gì để mà ra vẻ nữa, ta chợt nhận ra mình tự dưng chẳng còn sợ hắn nữa rồi.Nhưng ưu điểm của ta chính là biết co biết duỗi, thấy có lợi thì biết dừng lại đúng lúc, ta vẫn là mở miệng nói: “Lần này là ta lỡ lời, Vương gia đừng giận nữa, nếm thử một hạt đi mà, cũng vất vả lắm mới hái được đấy.”Ta đây nhỏ bé yếu đuối đến đáng thương, Vương gia cũng ngẩn người ra, ta đoán chắc là hắn thấy ta thâm sâu khó lường, chẳng tài nào đoán được ý ta sao?“Bản vương không giận, bản vương cũng không ăn, bản vương đã bảo là không thích ăn cái này rồi.”??! Ồ, ngươi thích ăn hay không thì tùy, ngươi không ăn thì ta đây còn có cơ hội bưng đi mà ăn, ta không chỉ bưng đi ăn một mình, mà còn có thể cho cả Chỉ Nhi ăn cùng nữa chứ!

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Ngày thường cơm tối, một là Vương gia cùng ta, hai là Vương gia dùng ở thư phòng cùng các đại thần bàn việc, có khi Vương gia mải mê ở thư phòng quên cả giờ giấc, ta lại mang tới cho hắn.Hôm nay Vương gia về phủ sớm, ta lại lỡ lời bảo hắn tự dùng bữa tối, nghĩ lại đúng là hối hận quá đi.Chỉ Nhi mắt rơm rớm ngồi tách hạt sen, thỉnh thoảng lại thừa lúc ta không để ý lén bỏ vào miệng vài hạt.Ta quạt phe phẩy cho Chỉ Nhi, chủ yếu là để phòng con bé ăn nhiều quá. Đều tại Chỉ Nhi, thế này thì đúng là nhịn luôn rồi còn gì.Hạt sen trắng ngần đựng trong bát sứ xanh, ăn vào vừa ngọt vừa mát.Ta nhấm nháp thử vài hạt rồi bưng bát nhỏ, đi về phía thư phòng.Đi đi lại lại trước cửa thư phòng đến vòng thứ ba, thì vừa hay gặp người hầu bưng cơm vào cho thư phòng. Ta mặt dày mày dạn lẽo đẽo đi theo vào luôn...Ta đứng ngây người ở cửa thư phòng, mắt dán xuống mấy đóa hoa thêu trên giày, cũng chẳng buồn bước vào.Vương gia liếc nhìn ta một cái rồi bảo: “Còn không mau lại đây ngồi xuống ăn cơm, đứng đấy làm gì?” Nghe vậy ta vội vàng ngồi xuống, như hiến báu dâng miếng ngon đẩy bát hạt sen Chỉ Nhi vừa tách về phía trước.“Vương gia, chàng nếm thử đi này.” Ta ân cần ra hiệu mời Vương gia.Hắn chẳng những không ăn mà còn đẩy ngược bát lại cho ta: “Vương phi ăn đi.”Thế này là ý hắn muốn ta ăn hay không ăn đây hả trời.Hắn nhìn ta mặt mày khó xử nhìn chằm chằm vào bát hạt sen nhỏ, lại đột nhiên lên tiếng: “Vương phi cứ ăn đi, hạt sen vương phi khổ sở hái được, bản vương mà ăn mất khéo lại bị vương phi sau lưng mắng cho không biết chừng.”“Ta nào dám!” Cái người này sao mà nhỏ mọn thế không biết! To đầu ngần này rồi mà còn trẻ con như con nít!“Bảo vương phi ăn thì cứ ăn đi, bản vương đã bảo là không thích ăn cái này rồi.” Hắn lại đẩy bát sứ nhỏ về phía ta.Thì ra là vậy, ta chuẩn bị ăn đây. Ta vừa mới cầm lấy một hạt, hắn lại đột ngột lên tiếng: “Vương phi bây giờ còn không chịu trêu đùa với ta nữa hả.”Rốt cuộc là có cho người ta ăn hay không thì bảo một tiếng đi chứ, ta lại đặt hạt sen xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vương gia hung dữ quá đó, ta là thê tử của chàng, giữa chúng ta đáng lẽ phải bình đẳng mới đúng chứ. Nhưng ta cứ cảm thấy Vương gia xem ta như là thuộc hạ của chàng, như là mưu sĩ của chàng vậy. Cho nên ta vẫn luôn có chút sợ chàng, nhưng vốn dĩ không phải là như vậy mà.”“Vương phi thử nói xem bản vương lúc nào xem vương phi như thuộc hạ, xem như mưu sĩ?” Vương gia nhướng mày hỏi.“Thuộc hạ mưu sĩ khi bẩm báo với Vương gia, Vương gia chỉ ừ, à, ừm. Ta nói chuyện với Vương gia, Vương gia cũng y chang như vậy.”“Còn nữa, bản vương khi nào hung dữ với vương phi?”Ta lầm bầm: “Vương gia không giận mà tự uy nghiêm.”Vương gia tức đến bật cười: “Nghe vương phi nói thế hóa ra tất cả đều là lỗi của bản vương hết hả? Đây là thái độ sợ hãi của vương phi đối với bản vương đó hả?”Trước kia còn giữ hình tượng, nên lúc nào cũng phải ra vẻ, tỏ ra trầm ổn hiền thục, nhất cử nhất động đều phải khuôn phép.Nhưng bây giờ hình tượng của ta trước mặt hắn sụp đổ tan tành hết rồi, chẳng còn gì để mà ra vẻ nữa, ta chợt nhận ra mình tự dưng chẳng còn sợ hắn nữa rồi.Nhưng ưu điểm của ta chính là biết co biết duỗi, thấy có lợi thì biết dừng lại đúng lúc, ta vẫn là mở miệng nói: “Lần này là ta lỡ lời, Vương gia đừng giận nữa, nếm thử một hạt đi mà, cũng vất vả lắm mới hái được đấy.”Ta đây nhỏ bé yếu đuối đến đáng thương, Vương gia cũng ngẩn người ra, ta đoán chắc là hắn thấy ta thâm sâu khó lường, chẳng tài nào đoán được ý ta sao?“Bản vương không giận, bản vương cũng không ăn, bản vương đã bảo là không thích ăn cái này rồi.”??! Ồ, ngươi thích ăn hay không thì tùy, ngươi không ăn thì ta đây còn có cơ hội bưng đi mà ăn, ta không chỉ bưng đi ăn một mình, mà còn có thể cho cả Chỉ Nhi ăn cùng nữa chứ!

Chương 10: Chương 11