Ta bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền…
Chương 12: Chương 13
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Gần đây ta càng ngày càng to gan.Hắn đưa cho ta xem chữ hắn viết trước đây, ta thừa nhận quả thật là nét chữ mạnh mẽ, uyển chuyển, tràn đầy khí thế, tựa thác nước đổ xuống ào ạt.Nhưng thấy hắn đắc ý quá, ta liền nhắm mắt nói dối lương tâm, bảo rằng chữ hắn viết cũng chẳng ra gì, tầm thường hết sức!Sau đó hắn bắt ta ở lại thư phòng luyện chữ cả buổi chiều. Hắn thì ngồi đó phê duyệt công văn, thỉnh thoảng còn liếc xéo ta một cái. Hừ, thật trẻ con!Đến khi viết xong chữ, bước ra ngoài, ta không khỏi nghĩ, sao ta không đi cho cá ăn, hay trêu chọc chim muông cho rồi? Không thì uống chút rượu rồi ngủ một giấc cho khỏe thân có phải hơn không!Nói đến rượu, đúng là rượu vào thì dễ hỏng việc.Ấy là vào một đêm tháng tám nọ, ta bị tiếng sáo du dương đánh thức. Tiếng sáo ấy nghe ai oán lạ thường, tựa như tiếng khóc than nghẹn ngào, ta lần theo tiếng sáo đến giữa sân, chỉ thấy dưới ánh trăng một bóng lưng cô đơn, lạnh lẽo. Ta không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng, ta không thể bỏ mặc hắn một mình như vậy.Ta lấy ra hai vò rượu, hai người cứ thế đối ẩm dưới trăng. Hôm sau, chẳng hiểu sao ta lại tỉnh dậy ở Thính Nguyệt Cư của hắn, chuyện này thật khiến người ta ngượng ngùng quá đi…Ngày mười tháng tám, Vương ma ma tươi cười hớn hở chuyển toàn bộ đồ đạc của hắn đến Thanh Huy Đường của ta. Hai người bọn ta cứ thế bắt đầu cuộc sống chung đụng một cách tự nhiên mà khó hiểu. Thuần túy chỉ là ngủ, mỗi người một ổ chăn kiểu vậy.Đêm rằm tháng tám, hai người cùng nhau uống rượu thưởng nguyệt trong sân, mấy con côn trùng nhỏ bay đến đậu bên váy áo, làm ta giật mình kinh hãi, bất giác nhào cả vào lòng hắn.Hai tay ta ôm chặt cổ hắn, nụ hôn của hắn cứ thế ào ạt trút xuống, đầu tiên là trên trán, sau đó là mắt, cuối cùng dừng lại trên môi, dịu dàng vô ngần.Dưới ánh trăng tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập, không biết là của ta, hay của hắn, hoặc có lẽ là của cả hai hòa quyện vào nhau. Ta cảm thấy chân mình mềm nhũn, cả người cũng mềm nhũn, như thể cả thân thể hóa thành một vũng nước mềm oặt trong vòng tay hắn.Đêm đó, hắn bế thốc ta, người đã sớm mềm nhũn như nước, vào trong phòng, đặt ta lên giường. Ta nắm chặt lấy vạt áo, tim đập thình thịch không ngừng.Đêm đó, hắn đè lên người ta, hôn lên khắp thân thể ta hết lần này đến lần khác, ta đã trở thành người vợ đích thực của hắn. Trong cơn say tình ngây dại, hắn dịu dàng ngậm lấy vành tai ta, gọi tên ta "Uyển Nhi" hết lần này đến lần khác, giữa đôi mày phảng phất nét ưu sầu.Ta nghĩ hôm nay là ngày trăng tròn, có lẽ hắn lại nhớ đến phụ hoàng hoặc mẫu phi, hoặc là nhớ đến người tam ca đã bị chính tay hắn g.i.ế.c chết. Ta không muốn nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt ấy, liền chủ động vòng tay ôm cổ hắn, ghé môi sát vào tai hắn nói: "A Hành, chàng còn có ta mà, thiếp thân sẽ luôn ở bên cạnh chàng."Cách xưng hô này hình như khơi gợi lên điều gì đó trong ký ức của hắn. "A Hành", hắn lẩm bẩm vài tiếng, ngẩn ngơ nhìn ta.Rồi lại mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi ta, ta cảm thấy thân dưới đau nhức vô cùng, đau đến mức nước mắt cũng trào ra, hóa ra lần đầu tiên lại đau đớn đến như vậy.Sau đó ta ngủ thiếp đi, trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng cửa phòng mở rồi lại khép vào, nghĩ chắc là Triệu Tư Hành đã ra ngoài.
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Gần đây ta càng ngày càng to gan.Hắn đưa cho ta xem chữ hắn viết trước đây, ta thừa nhận quả thật là nét chữ mạnh mẽ, uyển chuyển, tràn đầy khí thế, tựa thác nước đổ xuống ào ạt.Nhưng thấy hắn đắc ý quá, ta liền nhắm mắt nói dối lương tâm, bảo rằng chữ hắn viết cũng chẳng ra gì, tầm thường hết sức!Sau đó hắn bắt ta ở lại thư phòng luyện chữ cả buổi chiều. Hắn thì ngồi đó phê duyệt công văn, thỉnh thoảng còn liếc xéo ta một cái. Hừ, thật trẻ con!Đến khi viết xong chữ, bước ra ngoài, ta không khỏi nghĩ, sao ta không đi cho cá ăn, hay trêu chọc chim muông cho rồi? Không thì uống chút rượu rồi ngủ một giấc cho khỏe thân có phải hơn không!Nói đến rượu, đúng là rượu vào thì dễ hỏng việc.Ấy là vào một đêm tháng tám nọ, ta bị tiếng sáo du dương đánh thức. Tiếng sáo ấy nghe ai oán lạ thường, tựa như tiếng khóc than nghẹn ngào, ta lần theo tiếng sáo đến giữa sân, chỉ thấy dưới ánh trăng một bóng lưng cô đơn, lạnh lẽo. Ta không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng, ta không thể bỏ mặc hắn một mình như vậy.Ta lấy ra hai vò rượu, hai người cứ thế đối ẩm dưới trăng. Hôm sau, chẳng hiểu sao ta lại tỉnh dậy ở Thính Nguyệt Cư của hắn, chuyện này thật khiến người ta ngượng ngùng quá đi…Ngày mười tháng tám, Vương ma ma tươi cười hớn hở chuyển toàn bộ đồ đạc của hắn đến Thanh Huy Đường của ta. Hai người bọn ta cứ thế bắt đầu cuộc sống chung đụng một cách tự nhiên mà khó hiểu. Thuần túy chỉ là ngủ, mỗi người một ổ chăn kiểu vậy.Đêm rằm tháng tám, hai người cùng nhau uống rượu thưởng nguyệt trong sân, mấy con côn trùng nhỏ bay đến đậu bên váy áo, làm ta giật mình kinh hãi, bất giác nhào cả vào lòng hắn.Hai tay ta ôm chặt cổ hắn, nụ hôn của hắn cứ thế ào ạt trút xuống, đầu tiên là trên trán, sau đó là mắt, cuối cùng dừng lại trên môi, dịu dàng vô ngần.Dưới ánh trăng tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập, không biết là của ta, hay của hắn, hoặc có lẽ là của cả hai hòa quyện vào nhau. Ta cảm thấy chân mình mềm nhũn, cả người cũng mềm nhũn, như thể cả thân thể hóa thành một vũng nước mềm oặt trong vòng tay hắn.Đêm đó, hắn bế thốc ta, người đã sớm mềm nhũn như nước, vào trong phòng, đặt ta lên giường. Ta nắm chặt lấy vạt áo, tim đập thình thịch không ngừng.Đêm đó, hắn đè lên người ta, hôn lên khắp thân thể ta hết lần này đến lần khác, ta đã trở thành người vợ đích thực của hắn. Trong cơn say tình ngây dại, hắn dịu dàng ngậm lấy vành tai ta, gọi tên ta "Uyển Nhi" hết lần này đến lần khác, giữa đôi mày phảng phất nét ưu sầu.Ta nghĩ hôm nay là ngày trăng tròn, có lẽ hắn lại nhớ đến phụ hoàng hoặc mẫu phi, hoặc là nhớ đến người tam ca đã bị chính tay hắn g.i.ế.c chết. Ta không muốn nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt ấy, liền chủ động vòng tay ôm cổ hắn, ghé môi sát vào tai hắn nói: "A Hành, chàng còn có ta mà, thiếp thân sẽ luôn ở bên cạnh chàng."Cách xưng hô này hình như khơi gợi lên điều gì đó trong ký ức của hắn. "A Hành", hắn lẩm bẩm vài tiếng, ngẩn ngơ nhìn ta.Rồi lại mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi ta, ta cảm thấy thân dưới đau nhức vô cùng, đau đến mức nước mắt cũng trào ra, hóa ra lần đầu tiên lại đau đớn đến như vậy.Sau đó ta ngủ thiếp đi, trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng cửa phòng mở rồi lại khép vào, nghĩ chắc là Triệu Tư Hành đã ra ngoài.
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Gần đây ta càng ngày càng to gan.Hắn đưa cho ta xem chữ hắn viết trước đây, ta thừa nhận quả thật là nét chữ mạnh mẽ, uyển chuyển, tràn đầy khí thế, tựa thác nước đổ xuống ào ạt.Nhưng thấy hắn đắc ý quá, ta liền nhắm mắt nói dối lương tâm, bảo rằng chữ hắn viết cũng chẳng ra gì, tầm thường hết sức!Sau đó hắn bắt ta ở lại thư phòng luyện chữ cả buổi chiều. Hắn thì ngồi đó phê duyệt công văn, thỉnh thoảng còn liếc xéo ta một cái. Hừ, thật trẻ con!Đến khi viết xong chữ, bước ra ngoài, ta không khỏi nghĩ, sao ta không đi cho cá ăn, hay trêu chọc chim muông cho rồi? Không thì uống chút rượu rồi ngủ một giấc cho khỏe thân có phải hơn không!Nói đến rượu, đúng là rượu vào thì dễ hỏng việc.Ấy là vào một đêm tháng tám nọ, ta bị tiếng sáo du dương đánh thức. Tiếng sáo ấy nghe ai oán lạ thường, tựa như tiếng khóc than nghẹn ngào, ta lần theo tiếng sáo đến giữa sân, chỉ thấy dưới ánh trăng một bóng lưng cô đơn, lạnh lẽo. Ta không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng, ta không thể bỏ mặc hắn một mình như vậy.Ta lấy ra hai vò rượu, hai người cứ thế đối ẩm dưới trăng. Hôm sau, chẳng hiểu sao ta lại tỉnh dậy ở Thính Nguyệt Cư của hắn, chuyện này thật khiến người ta ngượng ngùng quá đi…Ngày mười tháng tám, Vương ma ma tươi cười hớn hở chuyển toàn bộ đồ đạc của hắn đến Thanh Huy Đường của ta. Hai người bọn ta cứ thế bắt đầu cuộc sống chung đụng một cách tự nhiên mà khó hiểu. Thuần túy chỉ là ngủ, mỗi người một ổ chăn kiểu vậy.Đêm rằm tháng tám, hai người cùng nhau uống rượu thưởng nguyệt trong sân, mấy con côn trùng nhỏ bay đến đậu bên váy áo, làm ta giật mình kinh hãi, bất giác nhào cả vào lòng hắn.Hai tay ta ôm chặt cổ hắn, nụ hôn của hắn cứ thế ào ạt trút xuống, đầu tiên là trên trán, sau đó là mắt, cuối cùng dừng lại trên môi, dịu dàng vô ngần.Dưới ánh trăng tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập, không biết là của ta, hay của hắn, hoặc có lẽ là của cả hai hòa quyện vào nhau. Ta cảm thấy chân mình mềm nhũn, cả người cũng mềm nhũn, như thể cả thân thể hóa thành một vũng nước mềm oặt trong vòng tay hắn.Đêm đó, hắn bế thốc ta, người đã sớm mềm nhũn như nước, vào trong phòng, đặt ta lên giường. Ta nắm chặt lấy vạt áo, tim đập thình thịch không ngừng.Đêm đó, hắn đè lên người ta, hôn lên khắp thân thể ta hết lần này đến lần khác, ta đã trở thành người vợ đích thực của hắn. Trong cơn say tình ngây dại, hắn dịu dàng ngậm lấy vành tai ta, gọi tên ta "Uyển Nhi" hết lần này đến lần khác, giữa đôi mày phảng phất nét ưu sầu.Ta nghĩ hôm nay là ngày trăng tròn, có lẽ hắn lại nhớ đến phụ hoàng hoặc mẫu phi, hoặc là nhớ đến người tam ca đã bị chính tay hắn g.i.ế.c chết. Ta không muốn nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt ấy, liền chủ động vòng tay ôm cổ hắn, ghé môi sát vào tai hắn nói: "A Hành, chàng còn có ta mà, thiếp thân sẽ luôn ở bên cạnh chàng."Cách xưng hô này hình như khơi gợi lên điều gì đó trong ký ức của hắn. "A Hành", hắn lẩm bẩm vài tiếng, ngẩn ngơ nhìn ta.Rồi lại mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi ta, ta cảm thấy thân dưới đau nhức vô cùng, đau đến mức nước mắt cũng trào ra, hóa ra lần đầu tiên lại đau đớn đến như vậy.Sau đó ta ngủ thiếp đi, trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng cửa phòng mở rồi lại khép vào, nghĩ chắc là Triệu Tư Hành đã ra ngoài.