Ta bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền…

Chương 19: Chương 20 + 21

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Nguồn không có chương 20, mong độc giả thông cảm!Tháng Chạp, Vương ma ma trở về.Chẳng phải đã cho bà nghỉ phép một tháng rồi sao, sao lại về sớm như vậy? Có lẽ đã xảy ra chuyện gì chăng? Ta hốt hoảng hỏi bà, bà lại hiền từ nhìn ta cười: "Năm hết Tết đến gần kề, việc tặng quà biếu xén theo lệ cũ lão nô sợ Vương phi không quen thuộc, nên vội về để phụ giúp, đỡ đần. Dịp Tết công việc bề bộn, chẳng phải là sợ làm Vương phi mệt mỏi quá sức hay sao." Vương ma ma trêu đùa.Trong khoảnh khắc ấy chẳng hiểu sao, ta lại rơi nước mắt, ôm chầm lấy Vương ma ma khóc thành tiếng: "Ma ma, bà tốt với ta quá."Những ngày này ta cũng không biết mình đã sống thế nào nữa, ngày ngày bận rộn chỉ để tê liệt bản thân. Đối diện với sự quan tâm và thiện ý đột ngột này, ta lại bật khóc, trước đây còn lén lút mắng Vương ma ma không ít, thật là ngại quá, xấu hổ c.h.ế.t đi được.Vương ma ma thấy ta như vậy, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho ta: "Đây là làm sao vậy, việc trong phủ khó quán xuyến lắm sao?"Chỉ Nhi giọng điệu khó chịu, kỳ quái lên tiếng: "Còn chẳng phải là do Vương gia nạp thêm một vị tiểu thiếp xinh đẹp hay sao, nha hoàn của vị tiểu thiếp kia còn ngày ngày trợn mắt lườm Vương phi nữa chứ."Ta kéo tay Chỉ Nhi, bảo nàng đừng nói nữa, cứ như thể ta đang đi cáo trạng vậy, ta không muốn để Vương ma ma nhúng tay vào chuyện này.Vương ma ma dường như vô cùng kinh ngạc: "Sao lại có chuyện này? Vương gia xưa nay vốn không gần gũi nữ sắc, sao lại có thể như vậy được?"Lan Nhi lên tiếng: "Ma ma, chuyện này là thật, nữ tử kia vốn là con gái của một nhà buôn ở Dương Châu, đã quá hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng. Dung mạo thì quả thật rất xinh đẹp."Ánh mắt Vương ma ma nghiêm nghị lại: "Vậy nương nương không bằng cũng để lão nô mở mang tầm mắt một chút xem sao." Ta đoán Vương ma ma là muốn xem thử Thẩm Ý rốt cuộc có phải là kẻ có mục đích khác, tham phú phụ bần hay không.Ta nghĩ đi nghĩ lại, Vương ma ma dù sao cũng là người cũ trong phủ, sau này sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt, bèn sai người đi gọi Thẩm Ý đến.Khi Thẩm Ý đến, Vương ma ma đang cùng ta nói chuyện về đứa con của cháu trai bà: "Đứa trẻ kia còn biết mút ngón tay nữa đó, làm dính nước miếng khắp nơi." Vương ma ma nói chuyện mà vui vẻ hẳn lên."Thần thiếp kính dâng Vương phi thỉnh an." Thẩm Ý dẫn theo nha hoàn hành lễ.Khi Vương ma ma nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Ý, nụ cười trên môi bà chợt cứng lại, trên mặt bà đầu tiên là vẻ sợ hãi, sau đó lại pha lẫn kinh hoàng, rồi sau đó lắp bắp chỉ vào Thẩm Ý nói: "Ngươi, ngươi, ngươi lại không phải là…"Thẩm Ý vội vàng lên tiếng cắt ngang lời bà: "Ma ma nhận nhầm người rồi ạ."Ta cảm thấy cảnh tượng này vô cùng kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi: "Ma ma đây là làm sao vậy?"Vương ma ma gượng gạo kéo kéo khóe miệng: "Không có gì, chỉ là nhớ tới người xưa thôi mà."Ta nghĩ bụng Vương ma ma những năm này gặp qua không ít người, có lẽ là nhận nhầm thật, nên cũng không để ý trong lòng.Ta giới thiệu Vương ma ma với Thẩm Ý, sắc mặt Thẩm Ý lúc này trông cũng khá là gượng gạo. Có lẽ là do ma ma trông có vẻ dữ tợn quá, trước đây ta cũng từng sợ hãi mà. Nghĩ đến đây, ta liền bảo Thẩm Ý trở về.Ma ma lại níu lấy ta khuyên nhủ hết lời nói một tràng dài, chẳng qua cũng chỉ là những lời lẽ cũ rích rằng ta là Vương phi, Vương gia dù có thích Thẩm Ý đến đâu cũng sẽ không vượt qua ta mà thôi. Rồi lại khuyên ta đừng nổi nóng, không đáng để so đo chấp nhặt với nàng ta. Cứ thế những lời nói vòng vo ấy ma ma nói mãi không thôi, nói đến mức mắt ta cũng đỏ hoe, ma ma thật sự là một người tốt.Chỉ là có một điều ta không hiểu rõ, vì sao ma ma bây giờ lại đối tốt với ta đến vậy? Thật giống như Giang ma ma ở nhà vậy.

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Nguồn không có chương 20, mong độc giả thông cảm!Tháng Chạp, Vương ma ma trở về.Chẳng phải đã cho bà nghỉ phép một tháng rồi sao, sao lại về sớm như vậy? Có lẽ đã xảy ra chuyện gì chăng? Ta hốt hoảng hỏi bà, bà lại hiền từ nhìn ta cười: "Năm hết Tết đến gần kề, việc tặng quà biếu xén theo lệ cũ lão nô sợ Vương phi không quen thuộc, nên vội về để phụ giúp, đỡ đần. Dịp Tết công việc bề bộn, chẳng phải là sợ làm Vương phi mệt mỏi quá sức hay sao." Vương ma ma trêu đùa.Trong khoảnh khắc ấy chẳng hiểu sao, ta lại rơi nước mắt, ôm chầm lấy Vương ma ma khóc thành tiếng: "Ma ma, bà tốt với ta quá."Những ngày này ta cũng không biết mình đã sống thế nào nữa, ngày ngày bận rộn chỉ để tê liệt bản thân. Đối diện với sự quan tâm và thiện ý đột ngột này, ta lại bật khóc, trước đây còn lén lút mắng Vương ma ma không ít, thật là ngại quá, xấu hổ c.h.ế.t đi được.Vương ma ma thấy ta như vậy, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho ta: "Đây là làm sao vậy, việc trong phủ khó quán xuyến lắm sao?"Chỉ Nhi giọng điệu khó chịu, kỳ quái lên tiếng: "Còn chẳng phải là do Vương gia nạp thêm một vị tiểu thiếp xinh đẹp hay sao, nha hoàn của vị tiểu thiếp kia còn ngày ngày trợn mắt lườm Vương phi nữa chứ."Ta kéo tay Chỉ Nhi, bảo nàng đừng nói nữa, cứ như thể ta đang đi cáo trạng vậy, ta không muốn để Vương ma ma nhúng tay vào chuyện này.Vương ma ma dường như vô cùng kinh ngạc: "Sao lại có chuyện này? Vương gia xưa nay vốn không gần gũi nữ sắc, sao lại có thể như vậy được?"Lan Nhi lên tiếng: "Ma ma, chuyện này là thật, nữ tử kia vốn là con gái của một nhà buôn ở Dương Châu, đã quá hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng. Dung mạo thì quả thật rất xinh đẹp."Ánh mắt Vương ma ma nghiêm nghị lại: "Vậy nương nương không bằng cũng để lão nô mở mang tầm mắt một chút xem sao." Ta đoán Vương ma ma là muốn xem thử Thẩm Ý rốt cuộc có phải là kẻ có mục đích khác, tham phú phụ bần hay không.Ta nghĩ đi nghĩ lại, Vương ma ma dù sao cũng là người cũ trong phủ, sau này sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt, bèn sai người đi gọi Thẩm Ý đến.Khi Thẩm Ý đến, Vương ma ma đang cùng ta nói chuyện về đứa con của cháu trai bà: "Đứa trẻ kia còn biết mút ngón tay nữa đó, làm dính nước miếng khắp nơi." Vương ma ma nói chuyện mà vui vẻ hẳn lên."Thần thiếp kính dâng Vương phi thỉnh an." Thẩm Ý dẫn theo nha hoàn hành lễ.Khi Vương ma ma nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Ý, nụ cười trên môi bà chợt cứng lại, trên mặt bà đầu tiên là vẻ sợ hãi, sau đó lại pha lẫn kinh hoàng, rồi sau đó lắp bắp chỉ vào Thẩm Ý nói: "Ngươi, ngươi, ngươi lại không phải là…"Thẩm Ý vội vàng lên tiếng cắt ngang lời bà: "Ma ma nhận nhầm người rồi ạ."Ta cảm thấy cảnh tượng này vô cùng kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi: "Ma ma đây là làm sao vậy?"Vương ma ma gượng gạo kéo kéo khóe miệng: "Không có gì, chỉ là nhớ tới người xưa thôi mà."Ta nghĩ bụng Vương ma ma những năm này gặp qua không ít người, có lẽ là nhận nhầm thật, nên cũng không để ý trong lòng.Ta giới thiệu Vương ma ma với Thẩm Ý, sắc mặt Thẩm Ý lúc này trông cũng khá là gượng gạo. Có lẽ là do ma ma trông có vẻ dữ tợn quá, trước đây ta cũng từng sợ hãi mà. Nghĩ đến đây, ta liền bảo Thẩm Ý trở về.Ma ma lại níu lấy ta khuyên nhủ hết lời nói một tràng dài, chẳng qua cũng chỉ là những lời lẽ cũ rích rằng ta là Vương phi, Vương gia dù có thích Thẩm Ý đến đâu cũng sẽ không vượt qua ta mà thôi. Rồi lại khuyên ta đừng nổi nóng, không đáng để so đo chấp nhặt với nàng ta. Cứ thế những lời nói vòng vo ấy ma ma nói mãi không thôi, nói đến mức mắt ta cũng đỏ hoe, ma ma thật sự là một người tốt.Chỉ là có một điều ta không hiểu rõ, vì sao ma ma bây giờ lại đối tốt với ta đến vậy? Thật giống như Giang ma ma ở nhà vậy.

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Nguồn không có chương 20, mong độc giả thông cảm!Tháng Chạp, Vương ma ma trở về.Chẳng phải đã cho bà nghỉ phép một tháng rồi sao, sao lại về sớm như vậy? Có lẽ đã xảy ra chuyện gì chăng? Ta hốt hoảng hỏi bà, bà lại hiền từ nhìn ta cười: "Năm hết Tết đến gần kề, việc tặng quà biếu xén theo lệ cũ lão nô sợ Vương phi không quen thuộc, nên vội về để phụ giúp, đỡ đần. Dịp Tết công việc bề bộn, chẳng phải là sợ làm Vương phi mệt mỏi quá sức hay sao." Vương ma ma trêu đùa.Trong khoảnh khắc ấy chẳng hiểu sao, ta lại rơi nước mắt, ôm chầm lấy Vương ma ma khóc thành tiếng: "Ma ma, bà tốt với ta quá."Những ngày này ta cũng không biết mình đã sống thế nào nữa, ngày ngày bận rộn chỉ để tê liệt bản thân. Đối diện với sự quan tâm và thiện ý đột ngột này, ta lại bật khóc, trước đây còn lén lút mắng Vương ma ma không ít, thật là ngại quá, xấu hổ c.h.ế.t đi được.Vương ma ma thấy ta như vậy, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho ta: "Đây là làm sao vậy, việc trong phủ khó quán xuyến lắm sao?"Chỉ Nhi giọng điệu khó chịu, kỳ quái lên tiếng: "Còn chẳng phải là do Vương gia nạp thêm một vị tiểu thiếp xinh đẹp hay sao, nha hoàn của vị tiểu thiếp kia còn ngày ngày trợn mắt lườm Vương phi nữa chứ."Ta kéo tay Chỉ Nhi, bảo nàng đừng nói nữa, cứ như thể ta đang đi cáo trạng vậy, ta không muốn để Vương ma ma nhúng tay vào chuyện này.Vương ma ma dường như vô cùng kinh ngạc: "Sao lại có chuyện này? Vương gia xưa nay vốn không gần gũi nữ sắc, sao lại có thể như vậy được?"Lan Nhi lên tiếng: "Ma ma, chuyện này là thật, nữ tử kia vốn là con gái của một nhà buôn ở Dương Châu, đã quá hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng. Dung mạo thì quả thật rất xinh đẹp."Ánh mắt Vương ma ma nghiêm nghị lại: "Vậy nương nương không bằng cũng để lão nô mở mang tầm mắt một chút xem sao." Ta đoán Vương ma ma là muốn xem thử Thẩm Ý rốt cuộc có phải là kẻ có mục đích khác, tham phú phụ bần hay không.Ta nghĩ đi nghĩ lại, Vương ma ma dù sao cũng là người cũ trong phủ, sau này sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt, bèn sai người đi gọi Thẩm Ý đến.Khi Thẩm Ý đến, Vương ma ma đang cùng ta nói chuyện về đứa con của cháu trai bà: "Đứa trẻ kia còn biết mút ngón tay nữa đó, làm dính nước miếng khắp nơi." Vương ma ma nói chuyện mà vui vẻ hẳn lên."Thần thiếp kính dâng Vương phi thỉnh an." Thẩm Ý dẫn theo nha hoàn hành lễ.Khi Vương ma ma nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Ý, nụ cười trên môi bà chợt cứng lại, trên mặt bà đầu tiên là vẻ sợ hãi, sau đó lại pha lẫn kinh hoàng, rồi sau đó lắp bắp chỉ vào Thẩm Ý nói: "Ngươi, ngươi, ngươi lại không phải là…"Thẩm Ý vội vàng lên tiếng cắt ngang lời bà: "Ma ma nhận nhầm người rồi ạ."Ta cảm thấy cảnh tượng này vô cùng kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi: "Ma ma đây là làm sao vậy?"Vương ma ma gượng gạo kéo kéo khóe miệng: "Không có gì, chỉ là nhớ tới người xưa thôi mà."Ta nghĩ bụng Vương ma ma những năm này gặp qua không ít người, có lẽ là nhận nhầm thật, nên cũng không để ý trong lòng.Ta giới thiệu Vương ma ma với Thẩm Ý, sắc mặt Thẩm Ý lúc này trông cũng khá là gượng gạo. Có lẽ là do ma ma trông có vẻ dữ tợn quá, trước đây ta cũng từng sợ hãi mà. Nghĩ đến đây, ta liền bảo Thẩm Ý trở về.Ma ma lại níu lấy ta khuyên nhủ hết lời nói một tràng dài, chẳng qua cũng chỉ là những lời lẽ cũ rích rằng ta là Vương phi, Vương gia dù có thích Thẩm Ý đến đâu cũng sẽ không vượt qua ta mà thôi. Rồi lại khuyên ta đừng nổi nóng, không đáng để so đo chấp nhặt với nàng ta. Cứ thế những lời nói vòng vo ấy ma ma nói mãi không thôi, nói đến mức mắt ta cũng đỏ hoe, ma ma thật sự là một người tốt.Chỉ là có một điều ta không hiểu rõ, vì sao ma ma bây giờ lại đối tốt với ta đến vậy? Thật giống như Giang ma ma ở nhà vậy.

Chương 19: Chương 20 + 21