Ta bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền…
Chương 28: Chương 30
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Triệu Tư Hành bãi bỏ lệnh cấm túc của ta, Vương ma ma lại tiếp tục quản lý mọi việc trong phủ.Ta ngày ngày chẳng có việc gì để làm, bèn ngả lưng xuống giường ngủ vùi.Có khi ngủ quá nhiều, lại trằn trọc nằm thao láo, ngây ngốc nhìn trần nhà đến xuất thần.Triệu Tư Hành cũng thường xuyên đến thăm ta, ta cũng không còn tỏ vẻ khó chịu nữa. Chúng ta thường có thể bình tâm tĩnh khí dùng xong một bữa cơm, đôi khi cũng cười nói vui vẻ, tựa như trở lại khoảng thời gian mới thành thân.Chỉ là khi nhìn thấy hắn, lòng ta đã sớm bình lặng như mặt nước, hắn trong mắt ta cũng chẳng còn ánh sáng rực rỡ năm nào.Ta đang cố ý lấy lòng, Triệu Tư Hành hiểu rõ trong lòng, nhưng hắn vui vẻ thấy điều đó thành hiện thực.Ta sợ.Ta sợ hắn đối xử không tốt với con ta, sợ hắn bởi vì tính khí ta không tốt mà liên lụy đến con ta, không yêu thương con của ta.Triệu Tư Hành dạo gần đây rất vui vẻ, ta và Giang Uyển đều có thai, hắn còn hơi tăng cân.Bất quá thái y nói, Giang Uyển ưu tư kinh sợ, thai tượng quả thật không được ổn định. Ta cả ngày vô tư lự, thai tượng ngược lại rất tốt.Đôi khi tản bộ trong phủ cũng sẽ gặp Giang Uyển, sắc mặt nàng ta trông không được tốt. Ta thầm nghĩ, thân thể không khỏe còn ra ngoài đi dạo làm gì cho mệt.Ta lại nghĩ: Con nàng ta là trưởng tử, con ta là đích tử, sau này sinh ra, cũng chỉ cách nhau một tháng.Ta nhớ đến Ung Vương và Tiên Đế, nhớ đến sinh mẫu của họ là Trần Quý Phi và Hoàng hậu. Nghĩ đến đây, sống lưng liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh.Ngày mười lăm tháng ba, con của Giang Uyển không còn nữa.Thai tượng của nàng ta vốn dĩ đã không vững, đứa bé này cuối cùng vẫn không giữ được.Nghe Chỉ Nhi nói, mấy ngày đó Giang Uyển ngày ngày khóc lóc không ngừng. Triệu Tư Hành còn mời người đến phủ làm lễ siêu độ cho đứa trẻ.Thân là vương phi vốn nên đến thăm Giang Uyển, nhưng ta cảm thấy nàng ta chưa chắc đã muốn gặp ta, dứt khoát liền không đi.Đã đến lúc thay y phục mỏng hơn, liễu rủ cũng đã nhú chồi xanh mơn mởn. Ánh dương chan hòa, gió ấm nhè nhẹ, mỗi ngày ta đều sẽ thảnh thơi nằm trên ghế dựa hong nắng một lát.Kỳ thực ban đầu ta rất buồn bã, ta cảm thấy đứa trẻ này sẽ trói chặt ta ở vương phủ, khiến ta mất đi tự do.Nhưng về sau ta lại nghĩ, có lẽ đây là ông trời cố ý phái đến để bầu bạn với ta. Ta và đứa trẻ này m.á.u mủ tương liên, đứa trẻ này sẽ là niềm an ủi duy nhất của ta trong vương phủ này.Nghĩ đến đây liền vui vẻ hẳn lên, mong ngóng con mau chóng đến bên cạnh ta.Ta bảo Lan Nhi, Chỉ Nhi may áo cho con, thuật thêu thùa của ta quả thực là không ra gì. Chúng ta đã làm ra y phục với rất nhiều màu sắc. Cũng chẳng biết là con trai hay con gái.Mùng sáu tháng tư năm nay ta sẽ tròn mười bảy tuổi, thật không dám tưởng tượng, bây giờ ta vậy mà đã có con rồi.Đêm hai mươi tháng ba, Triệu Tư Hành uống đến say khướt đến phòng ta. Hốc mắt hắn đỏ hoe nói với ta, bảo ta phải thật khỏe mạnh, hắn đã mất đi một đứa con rồi.Hắn ôm chặt lấy ta, ta cũng không đẩy hắn ra. Ta nghĩ trong lòng hắn nhất định không dễ chịu, bèn vỗ nhẹ lưng hắn an ủi.Lúc hắn đi lại hỏi ta, có thể giao việc quản gia lại cho Giang Uyển được không. Giang Uyển vừa mất con, khóc lóc không ngừng, tìm cho nàng ta chút việc làm cũng có thể phân tán sự chú ý. Hắn nói là đợi đến khi ta sinh con xong, sẽ lại giao lại quyền quản gia cho ta.Ta nhìn Triệu Tư Hành, chậm rãi mỉm cười, ta nói được.Có lẽ tối nay hắn đến đây với ta cũng chỉ vì chuyện này mà thôi, ta đã không còn để tâm nữa rồi.
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Triệu Tư Hành bãi bỏ lệnh cấm túc của ta, Vương ma ma lại tiếp tục quản lý mọi việc trong phủ.Ta ngày ngày chẳng có việc gì để làm, bèn ngả lưng xuống giường ngủ vùi.Có khi ngủ quá nhiều, lại trằn trọc nằm thao láo, ngây ngốc nhìn trần nhà đến xuất thần.Triệu Tư Hành cũng thường xuyên đến thăm ta, ta cũng không còn tỏ vẻ khó chịu nữa. Chúng ta thường có thể bình tâm tĩnh khí dùng xong một bữa cơm, đôi khi cũng cười nói vui vẻ, tựa như trở lại khoảng thời gian mới thành thân.Chỉ là khi nhìn thấy hắn, lòng ta đã sớm bình lặng như mặt nước, hắn trong mắt ta cũng chẳng còn ánh sáng rực rỡ năm nào.Ta đang cố ý lấy lòng, Triệu Tư Hành hiểu rõ trong lòng, nhưng hắn vui vẻ thấy điều đó thành hiện thực.Ta sợ.Ta sợ hắn đối xử không tốt với con ta, sợ hắn bởi vì tính khí ta không tốt mà liên lụy đến con ta, không yêu thương con của ta.Triệu Tư Hành dạo gần đây rất vui vẻ, ta và Giang Uyển đều có thai, hắn còn hơi tăng cân.Bất quá thái y nói, Giang Uyển ưu tư kinh sợ, thai tượng quả thật không được ổn định. Ta cả ngày vô tư lự, thai tượng ngược lại rất tốt.Đôi khi tản bộ trong phủ cũng sẽ gặp Giang Uyển, sắc mặt nàng ta trông không được tốt. Ta thầm nghĩ, thân thể không khỏe còn ra ngoài đi dạo làm gì cho mệt.Ta lại nghĩ: Con nàng ta là trưởng tử, con ta là đích tử, sau này sinh ra, cũng chỉ cách nhau một tháng.Ta nhớ đến Ung Vương và Tiên Đế, nhớ đến sinh mẫu của họ là Trần Quý Phi và Hoàng hậu. Nghĩ đến đây, sống lưng liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh.Ngày mười lăm tháng ba, con của Giang Uyển không còn nữa.Thai tượng của nàng ta vốn dĩ đã không vững, đứa bé này cuối cùng vẫn không giữ được.Nghe Chỉ Nhi nói, mấy ngày đó Giang Uyển ngày ngày khóc lóc không ngừng. Triệu Tư Hành còn mời người đến phủ làm lễ siêu độ cho đứa trẻ.Thân là vương phi vốn nên đến thăm Giang Uyển, nhưng ta cảm thấy nàng ta chưa chắc đã muốn gặp ta, dứt khoát liền không đi.Đã đến lúc thay y phục mỏng hơn, liễu rủ cũng đã nhú chồi xanh mơn mởn. Ánh dương chan hòa, gió ấm nhè nhẹ, mỗi ngày ta đều sẽ thảnh thơi nằm trên ghế dựa hong nắng một lát.Kỳ thực ban đầu ta rất buồn bã, ta cảm thấy đứa trẻ này sẽ trói chặt ta ở vương phủ, khiến ta mất đi tự do.Nhưng về sau ta lại nghĩ, có lẽ đây là ông trời cố ý phái đến để bầu bạn với ta. Ta và đứa trẻ này m.á.u mủ tương liên, đứa trẻ này sẽ là niềm an ủi duy nhất của ta trong vương phủ này.Nghĩ đến đây liền vui vẻ hẳn lên, mong ngóng con mau chóng đến bên cạnh ta.Ta bảo Lan Nhi, Chỉ Nhi may áo cho con, thuật thêu thùa của ta quả thực là không ra gì. Chúng ta đã làm ra y phục với rất nhiều màu sắc. Cũng chẳng biết là con trai hay con gái.Mùng sáu tháng tư năm nay ta sẽ tròn mười bảy tuổi, thật không dám tưởng tượng, bây giờ ta vậy mà đã có con rồi.Đêm hai mươi tháng ba, Triệu Tư Hành uống đến say khướt đến phòng ta. Hốc mắt hắn đỏ hoe nói với ta, bảo ta phải thật khỏe mạnh, hắn đã mất đi một đứa con rồi.Hắn ôm chặt lấy ta, ta cũng không đẩy hắn ra. Ta nghĩ trong lòng hắn nhất định không dễ chịu, bèn vỗ nhẹ lưng hắn an ủi.Lúc hắn đi lại hỏi ta, có thể giao việc quản gia lại cho Giang Uyển được không. Giang Uyển vừa mất con, khóc lóc không ngừng, tìm cho nàng ta chút việc làm cũng có thể phân tán sự chú ý. Hắn nói là đợi đến khi ta sinh con xong, sẽ lại giao lại quyền quản gia cho ta.Ta nhìn Triệu Tư Hành, chậm rãi mỉm cười, ta nói được.Có lẽ tối nay hắn đến đây với ta cũng chỉ vì chuyện này mà thôi, ta đã không còn để tâm nữa rồi.
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Triệu Tư Hành bãi bỏ lệnh cấm túc của ta, Vương ma ma lại tiếp tục quản lý mọi việc trong phủ.Ta ngày ngày chẳng có việc gì để làm, bèn ngả lưng xuống giường ngủ vùi.Có khi ngủ quá nhiều, lại trằn trọc nằm thao láo, ngây ngốc nhìn trần nhà đến xuất thần.Triệu Tư Hành cũng thường xuyên đến thăm ta, ta cũng không còn tỏ vẻ khó chịu nữa. Chúng ta thường có thể bình tâm tĩnh khí dùng xong một bữa cơm, đôi khi cũng cười nói vui vẻ, tựa như trở lại khoảng thời gian mới thành thân.Chỉ là khi nhìn thấy hắn, lòng ta đã sớm bình lặng như mặt nước, hắn trong mắt ta cũng chẳng còn ánh sáng rực rỡ năm nào.Ta đang cố ý lấy lòng, Triệu Tư Hành hiểu rõ trong lòng, nhưng hắn vui vẻ thấy điều đó thành hiện thực.Ta sợ.Ta sợ hắn đối xử không tốt với con ta, sợ hắn bởi vì tính khí ta không tốt mà liên lụy đến con ta, không yêu thương con của ta.Triệu Tư Hành dạo gần đây rất vui vẻ, ta và Giang Uyển đều có thai, hắn còn hơi tăng cân.Bất quá thái y nói, Giang Uyển ưu tư kinh sợ, thai tượng quả thật không được ổn định. Ta cả ngày vô tư lự, thai tượng ngược lại rất tốt.Đôi khi tản bộ trong phủ cũng sẽ gặp Giang Uyển, sắc mặt nàng ta trông không được tốt. Ta thầm nghĩ, thân thể không khỏe còn ra ngoài đi dạo làm gì cho mệt.Ta lại nghĩ: Con nàng ta là trưởng tử, con ta là đích tử, sau này sinh ra, cũng chỉ cách nhau một tháng.Ta nhớ đến Ung Vương và Tiên Đế, nhớ đến sinh mẫu của họ là Trần Quý Phi và Hoàng hậu. Nghĩ đến đây, sống lưng liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh.Ngày mười lăm tháng ba, con của Giang Uyển không còn nữa.Thai tượng của nàng ta vốn dĩ đã không vững, đứa bé này cuối cùng vẫn không giữ được.Nghe Chỉ Nhi nói, mấy ngày đó Giang Uyển ngày ngày khóc lóc không ngừng. Triệu Tư Hành còn mời người đến phủ làm lễ siêu độ cho đứa trẻ.Thân là vương phi vốn nên đến thăm Giang Uyển, nhưng ta cảm thấy nàng ta chưa chắc đã muốn gặp ta, dứt khoát liền không đi.Đã đến lúc thay y phục mỏng hơn, liễu rủ cũng đã nhú chồi xanh mơn mởn. Ánh dương chan hòa, gió ấm nhè nhẹ, mỗi ngày ta đều sẽ thảnh thơi nằm trên ghế dựa hong nắng một lát.Kỳ thực ban đầu ta rất buồn bã, ta cảm thấy đứa trẻ này sẽ trói chặt ta ở vương phủ, khiến ta mất đi tự do.Nhưng về sau ta lại nghĩ, có lẽ đây là ông trời cố ý phái đến để bầu bạn với ta. Ta và đứa trẻ này m.á.u mủ tương liên, đứa trẻ này sẽ là niềm an ủi duy nhất của ta trong vương phủ này.Nghĩ đến đây liền vui vẻ hẳn lên, mong ngóng con mau chóng đến bên cạnh ta.Ta bảo Lan Nhi, Chỉ Nhi may áo cho con, thuật thêu thùa của ta quả thực là không ra gì. Chúng ta đã làm ra y phục với rất nhiều màu sắc. Cũng chẳng biết là con trai hay con gái.Mùng sáu tháng tư năm nay ta sẽ tròn mười bảy tuổi, thật không dám tưởng tượng, bây giờ ta vậy mà đã có con rồi.Đêm hai mươi tháng ba, Triệu Tư Hành uống đến say khướt đến phòng ta. Hốc mắt hắn đỏ hoe nói với ta, bảo ta phải thật khỏe mạnh, hắn đã mất đi một đứa con rồi.Hắn ôm chặt lấy ta, ta cũng không đẩy hắn ra. Ta nghĩ trong lòng hắn nhất định không dễ chịu, bèn vỗ nhẹ lưng hắn an ủi.Lúc hắn đi lại hỏi ta, có thể giao việc quản gia lại cho Giang Uyển được không. Giang Uyển vừa mất con, khóc lóc không ngừng, tìm cho nàng ta chút việc làm cũng có thể phân tán sự chú ý. Hắn nói là đợi đến khi ta sinh con xong, sẽ lại giao lại quyền quản gia cho ta.Ta nhìn Triệu Tư Hành, chậm rãi mỉm cười, ta nói được.Có lẽ tối nay hắn đến đây với ta cũng chỉ vì chuyện này mà thôi, ta đã không còn để tâm nữa rồi.