Ta bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền…
Chương 30: Chương 32
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Khi từ từ tỉnh lại, ta thấy mình nằm trên giường quen thuộc, trước giường vẫn là Triệu Tư Hành.Ta lệ nhòa hỏi hắn: "Con... vẫn còn chứ?"Triệu Tư Hành nghẹn ngào bật khóc: "Con... sẽ có lại thôi. Uyển Nhi... ta đã mất hai đứa con rồi."Ta đáp, cái tên "Uyển Nhi" ngươi gọi là "Vãn" trong "Giang Uyển", chứ không phải "Uyển" trong "Thanh Uyển", nghe thật ghê tởm. Ta trước kia không phải "Uyển Nhi" của ngươi, sau này cũng sẽ không bao giờ.Ta nói, ngươi trước kia d.a.o động giữa đại ca và tam ca, ngươi cầu xin quá nhiều rồi. Giờ đây, ngươi lại d.a.o động giữa hai người nữ nhân, đến cuối cùng ngươi cũng chắc chắn tay trắng mà thôi.Ta bảo, ngươi xem, đây là báo ứng cho việc ngươi coi thường luân thường đạo lý, ngay cả trời cao cũng muốn trừng phạt ngươi đó.Ta nói, là ngươi sai. Ngươi không nên cưới ta mà chẳng yêu thương, chẳng quý trọng, chẳng kính nể. Là ngươi sai, cưới Giang Uyển mà không toàn tâm toàn ý với nàng ta. Chính ngươi đã giam cầm nàng ta trong phủ đệ rộng lớn này, khiến nàng ta cả đời không thể ngẩng mặt nhìn đời. Chính ngươi coi thường luân thường, cưỡng đoạt vợ huynh trưởng, dẫn đến nàng ta kinh hoàng lo sợ, mất đi đứa con của hai người. Tất cả mọi chuyện đều là do ngươi gây ra.Ta như nghe thấy giọng nói của cha, cha một cước đạp tung cánh cửa, vội vã chạy về phía ta, ta chưa từng thấy cha nào dũng mãnh đến thế.Cha nói: "Uyển Nhi đừng sợ, cha đến muộn." Nói đoạn liền ôm chầm lấy ta, ta ôm chặt cổ cha, nước mắt tuôn rơi.Cha không nói một lời nào với Triệu Tư Hành, giận đùng đùng ôm ta xoay người định bước đi.Triệu Tư Hành vội vàng ngăn cản: "Nhạc phụ đây là muốn làm gì?"Cha trừng mắt lạnh lùng: "Triệu Tư Hành, ta giao viên ngọc quý như hoa như ngọc của ta cho ngươi, mà ngươi lại, ngươi lại đối đãi với con bé như thế này. Ngươi nhìn xem con gái ta bây giờ thành ra cái dạng gì rồi, ngươi còn mặt mũi nào mà mở miệng níu kéo?""Vương phi cùng nhạc phụ về phủ ở lại ít ngày cũng tốt, qua một thời gian nữa bản vương sẽ đến đón người."Cha quát lớn: "Không cần!", sải bước ra ngoài.Ta khẽ nói, cha đã bao nhiêu năm rồi chưa từng ôm con như vậy.Cha vành mắt lại đỏ hoe: "Uyển Nhi đừng sợ, cha đưa con về nhà, sẽ không bao giờ quay lại đây nữa."Cha nói sẽ không bao giờ quay lại, cha nhất định có biện pháp, ta sẽ không bao giờ phải quay lại nữa.Thật tốt, ta ôm chặt lấy cha, cảm giác thật an toàn. Không ai có thể làm hại ta được nữa rồi, tựa như ta vẫn là đứa trẻ sáu tuổi vô tư lự ngày xưa.Lúc lên xe ngựa, ta cuối cùng liếc mắt nhìn lại tấm biển gỗ cổ kính trang nhã trước cổng, nhìn nơi ta đã từng sống suốt chín tháng qua.Ta nhớ lại những ngày tháng gả vào vương phủ. Tuy chỉ vỏn vẹn chín tháng ngắn ngủi, nhưng ta lại cảm thấy như thể đã trải qua cả một đời người dài đằng đẵng.Ta nhớ lại đoạn tình ái này, nhớ lại ta đã nhẹ nhàng đón nhận, rồi lại nặng nề buông bỏ như thế nào.Từ nay về sau, yêu hận cũng tan, đoạn tình duyên này, cũng chẳng còn liên quan.
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Khi từ từ tỉnh lại, ta thấy mình nằm trên giường quen thuộc, trước giường vẫn là Triệu Tư Hành.Ta lệ nhòa hỏi hắn: "Con... vẫn còn chứ?"Triệu Tư Hành nghẹn ngào bật khóc: "Con... sẽ có lại thôi. Uyển Nhi... ta đã mất hai đứa con rồi."Ta đáp, cái tên "Uyển Nhi" ngươi gọi là "Vãn" trong "Giang Uyển", chứ không phải "Uyển" trong "Thanh Uyển", nghe thật ghê tởm. Ta trước kia không phải "Uyển Nhi" của ngươi, sau này cũng sẽ không bao giờ.Ta nói, ngươi trước kia d.a.o động giữa đại ca và tam ca, ngươi cầu xin quá nhiều rồi. Giờ đây, ngươi lại d.a.o động giữa hai người nữ nhân, đến cuối cùng ngươi cũng chắc chắn tay trắng mà thôi.Ta bảo, ngươi xem, đây là báo ứng cho việc ngươi coi thường luân thường đạo lý, ngay cả trời cao cũng muốn trừng phạt ngươi đó.Ta nói, là ngươi sai. Ngươi không nên cưới ta mà chẳng yêu thương, chẳng quý trọng, chẳng kính nể. Là ngươi sai, cưới Giang Uyển mà không toàn tâm toàn ý với nàng ta. Chính ngươi đã giam cầm nàng ta trong phủ đệ rộng lớn này, khiến nàng ta cả đời không thể ngẩng mặt nhìn đời. Chính ngươi coi thường luân thường, cưỡng đoạt vợ huynh trưởng, dẫn đến nàng ta kinh hoàng lo sợ, mất đi đứa con của hai người. Tất cả mọi chuyện đều là do ngươi gây ra.Ta như nghe thấy giọng nói của cha, cha một cước đạp tung cánh cửa, vội vã chạy về phía ta, ta chưa từng thấy cha nào dũng mãnh đến thế.Cha nói: "Uyển Nhi đừng sợ, cha đến muộn." Nói đoạn liền ôm chầm lấy ta, ta ôm chặt cổ cha, nước mắt tuôn rơi.Cha không nói một lời nào với Triệu Tư Hành, giận đùng đùng ôm ta xoay người định bước đi.Triệu Tư Hành vội vàng ngăn cản: "Nhạc phụ đây là muốn làm gì?"Cha trừng mắt lạnh lùng: "Triệu Tư Hành, ta giao viên ngọc quý như hoa như ngọc của ta cho ngươi, mà ngươi lại, ngươi lại đối đãi với con bé như thế này. Ngươi nhìn xem con gái ta bây giờ thành ra cái dạng gì rồi, ngươi còn mặt mũi nào mà mở miệng níu kéo?""Vương phi cùng nhạc phụ về phủ ở lại ít ngày cũng tốt, qua một thời gian nữa bản vương sẽ đến đón người."Cha quát lớn: "Không cần!", sải bước ra ngoài.Ta khẽ nói, cha đã bao nhiêu năm rồi chưa từng ôm con như vậy.Cha vành mắt lại đỏ hoe: "Uyển Nhi đừng sợ, cha đưa con về nhà, sẽ không bao giờ quay lại đây nữa."Cha nói sẽ không bao giờ quay lại, cha nhất định có biện pháp, ta sẽ không bao giờ phải quay lại nữa.Thật tốt, ta ôm chặt lấy cha, cảm giác thật an toàn. Không ai có thể làm hại ta được nữa rồi, tựa như ta vẫn là đứa trẻ sáu tuổi vô tư lự ngày xưa.Lúc lên xe ngựa, ta cuối cùng liếc mắt nhìn lại tấm biển gỗ cổ kính trang nhã trước cổng, nhìn nơi ta đã từng sống suốt chín tháng qua.Ta nhớ lại những ngày tháng gả vào vương phủ. Tuy chỉ vỏn vẹn chín tháng ngắn ngủi, nhưng ta lại cảm thấy như thể đã trải qua cả một đời người dài đằng đẵng.Ta nhớ lại đoạn tình ái này, nhớ lại ta đã nhẹ nhàng đón nhận, rồi lại nặng nề buông bỏ như thế nào.Từ nay về sau, yêu hận cũng tan, đoạn tình duyên này, cũng chẳng còn liên quan.
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Khi từ từ tỉnh lại, ta thấy mình nằm trên giường quen thuộc, trước giường vẫn là Triệu Tư Hành.Ta lệ nhòa hỏi hắn: "Con... vẫn còn chứ?"Triệu Tư Hành nghẹn ngào bật khóc: "Con... sẽ có lại thôi. Uyển Nhi... ta đã mất hai đứa con rồi."Ta đáp, cái tên "Uyển Nhi" ngươi gọi là "Vãn" trong "Giang Uyển", chứ không phải "Uyển" trong "Thanh Uyển", nghe thật ghê tởm. Ta trước kia không phải "Uyển Nhi" của ngươi, sau này cũng sẽ không bao giờ.Ta nói, ngươi trước kia d.a.o động giữa đại ca và tam ca, ngươi cầu xin quá nhiều rồi. Giờ đây, ngươi lại d.a.o động giữa hai người nữ nhân, đến cuối cùng ngươi cũng chắc chắn tay trắng mà thôi.Ta bảo, ngươi xem, đây là báo ứng cho việc ngươi coi thường luân thường đạo lý, ngay cả trời cao cũng muốn trừng phạt ngươi đó.Ta nói, là ngươi sai. Ngươi không nên cưới ta mà chẳng yêu thương, chẳng quý trọng, chẳng kính nể. Là ngươi sai, cưới Giang Uyển mà không toàn tâm toàn ý với nàng ta. Chính ngươi đã giam cầm nàng ta trong phủ đệ rộng lớn này, khiến nàng ta cả đời không thể ngẩng mặt nhìn đời. Chính ngươi coi thường luân thường, cưỡng đoạt vợ huynh trưởng, dẫn đến nàng ta kinh hoàng lo sợ, mất đi đứa con của hai người. Tất cả mọi chuyện đều là do ngươi gây ra.Ta như nghe thấy giọng nói của cha, cha một cước đạp tung cánh cửa, vội vã chạy về phía ta, ta chưa từng thấy cha nào dũng mãnh đến thế.Cha nói: "Uyển Nhi đừng sợ, cha đến muộn." Nói đoạn liền ôm chầm lấy ta, ta ôm chặt cổ cha, nước mắt tuôn rơi.Cha không nói một lời nào với Triệu Tư Hành, giận đùng đùng ôm ta xoay người định bước đi.Triệu Tư Hành vội vàng ngăn cản: "Nhạc phụ đây là muốn làm gì?"Cha trừng mắt lạnh lùng: "Triệu Tư Hành, ta giao viên ngọc quý như hoa như ngọc của ta cho ngươi, mà ngươi lại, ngươi lại đối đãi với con bé như thế này. Ngươi nhìn xem con gái ta bây giờ thành ra cái dạng gì rồi, ngươi còn mặt mũi nào mà mở miệng níu kéo?""Vương phi cùng nhạc phụ về phủ ở lại ít ngày cũng tốt, qua một thời gian nữa bản vương sẽ đến đón người."Cha quát lớn: "Không cần!", sải bước ra ngoài.Ta khẽ nói, cha đã bao nhiêu năm rồi chưa từng ôm con như vậy.Cha vành mắt lại đỏ hoe: "Uyển Nhi đừng sợ, cha đưa con về nhà, sẽ không bao giờ quay lại đây nữa."Cha nói sẽ không bao giờ quay lại, cha nhất định có biện pháp, ta sẽ không bao giờ phải quay lại nữa.Thật tốt, ta ôm chặt lấy cha, cảm giác thật an toàn. Không ai có thể làm hại ta được nữa rồi, tựa như ta vẫn là đứa trẻ sáu tuổi vô tư lự ngày xưa.Lúc lên xe ngựa, ta cuối cùng liếc mắt nhìn lại tấm biển gỗ cổ kính trang nhã trước cổng, nhìn nơi ta đã từng sống suốt chín tháng qua.Ta nhớ lại những ngày tháng gả vào vương phủ. Tuy chỉ vỏn vẹn chín tháng ngắn ngủi, nhưng ta lại cảm thấy như thể đã trải qua cả một đời người dài đằng đẵng.Ta nhớ lại đoạn tình ái này, nhớ lại ta đã nhẹ nhàng đón nhận, rồi lại nặng nề buông bỏ như thế nào.Từ nay về sau, yêu hận cũng tan, đoạn tình duyên này, cũng chẳng còn liên quan.