Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 143
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Thật ra, trong lòng Hoắc Diên Xuyên cảm thấy ấm ức. Anh lo lắng cho cô suốt, vậy mà cô tỉnh lại chỉ nghĩ đến chuyện quần áo của anh. Chẳng lẽ cô nghĩ anh ghét bỏ cô sao? Nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt, đôi môi khô khốc như đóa hồng héo tàn, lòng anh chợt nhói lên. Anh không nỡ trách móc cô.Anh nhẹ nhàng đổi giọng, ân cần hỏi: "Bụng còn đau không? Nếu khó chịu thì phải nói với tôi, biết chưa?"Nói rồi, anh rót một cốc nước nóng, đưa cho cô. "Uống chút nước nóng đi đã."Khương Ngư nhận lấy, uống một ngụm. Hơi ấm lan tỏa khiến cô dễ chịu hơn."Bác sĩ bảo uống nước đường đỏ sẽ tốt hơn. Nhưng tôi không yên tâm để cô ở lại đây một mình. Đợi về nhà, tôi sẽ mua đường đỏ cho cô. Cô còn muốn ăn gì không?"Khương Ngư lắc đầu, cảm thấy bản thân hơi bất cẩn. "Không cần gì đâu, chỉ một ít đường đỏ thôi.""Được." Hoắc Diên Xuyên gật đầu, ánh mắt vẫn tràn đầy sự quan tâm. Anh cầm lại cái cốc từ tay cô, vẻ mặt nhẹ nhõm khi thấy cô dần hồi phục."Ai chà, cô em à, chồng cô tốt quá, cứ chạy ra chạy vào mãi. Lúc đầu chúng tôi còn tưởng cô bị chuyện gì nghiêm trọng lắm cơ!""Đúng đấy, trước khi ra ngoài lấy nước nóng, anh ấy còn ngồi bên cạnh cô trông chừng suốt. Thật hiếm có người đàn ông nào được như thế.""Chẳng bù cho ông chồng nhà tôi, hận không thể cách tôi càng xa càng tốt!"Vì bệnh viện không đủ giường nên Hoắc Diên Xuyên định tìm phòng riêng cho Khương Ngư. Nhưng phòng riêng đã hết chỗ, hơn nữa đây không phải bệnh viện quân khu, mà tình trạng của cô cũng không nghiêm trọng đến mức phải đặc biệt yêu cầu. Cuối cùng, Khương Ngư được xếp vào phòng bốn người, chung với ba phụ nữ mang thai.Khương Ngư không biết những gì xảy ra lúc cô ngất, nhưng những người trong phòng đã chứng kiến sự lo lắng trên khuôn mặt Hoắc Diên Xuyên. Ai nấy đều ngầm so sánh anh với chồng mình. Những người phụ nữ này mang thai nhưng vẫn phải tự lo liệu gần như mọi thứ. Đưa đến bệnh viện đã là may, còn lại bị bỏ mặc, thậm chí nhiều người còn bị trách là yếu ớt. Họ không khỏi ghen tị khi thấy Hoắc Diên Xuyên quan tâm đến vợ mình đến mức chỉ vì kỳ kinh nguyệt mà lo lắng như vậy.Nhìn anh đẹp trai, dáng vẻ phong độ, lại ân cần, người ta càng thêm ao ước. Chưa kể, họ nghe nói nguyên nhân lần này là do Khương Ngư uống quá nhiều sữa tươi. Sữa tươi? Thứ này với họ là xa xỉ, chứ đừng nói ngày nào cũng được uống. Cùng là phụ nữ mà sao số phận lại khác nhau đến thế.Những lời bàn tán không kiêng dè của các bà vợ khiến Khương Ngư đỏ bừng mặt. Cô vốn đã thấy xấu hổ, nay lại càng không biết giấu mặt vào đâu. Hoắc Diên Xuyên cũng không khá hơn, nhưng anh vẫn im lặng chịu đựng.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Thật ra, trong lòng Hoắc Diên Xuyên cảm thấy ấm ức. Anh lo lắng cho cô suốt, vậy mà cô tỉnh lại chỉ nghĩ đến chuyện quần áo của anh. Chẳng lẽ cô nghĩ anh ghét bỏ cô sao? Nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt, đôi môi khô khốc như đóa hồng héo tàn, lòng anh chợt nhói lên. Anh không nỡ trách móc cô.Anh nhẹ nhàng đổi giọng, ân cần hỏi: "Bụng còn đau không? Nếu khó chịu thì phải nói với tôi, biết chưa?"Nói rồi, anh rót một cốc nước nóng, đưa cho cô. "Uống chút nước nóng đi đã."Khương Ngư nhận lấy, uống một ngụm. Hơi ấm lan tỏa khiến cô dễ chịu hơn."Bác sĩ bảo uống nước đường đỏ sẽ tốt hơn. Nhưng tôi không yên tâm để cô ở lại đây một mình. Đợi về nhà, tôi sẽ mua đường đỏ cho cô. Cô còn muốn ăn gì không?"Khương Ngư lắc đầu, cảm thấy bản thân hơi bất cẩn. "Không cần gì đâu, chỉ một ít đường đỏ thôi.""Được." Hoắc Diên Xuyên gật đầu, ánh mắt vẫn tràn đầy sự quan tâm. Anh cầm lại cái cốc từ tay cô, vẻ mặt nhẹ nhõm khi thấy cô dần hồi phục."Ai chà, cô em à, chồng cô tốt quá, cứ chạy ra chạy vào mãi. Lúc đầu chúng tôi còn tưởng cô bị chuyện gì nghiêm trọng lắm cơ!""Đúng đấy, trước khi ra ngoài lấy nước nóng, anh ấy còn ngồi bên cạnh cô trông chừng suốt. Thật hiếm có người đàn ông nào được như thế.""Chẳng bù cho ông chồng nhà tôi, hận không thể cách tôi càng xa càng tốt!"Vì bệnh viện không đủ giường nên Hoắc Diên Xuyên định tìm phòng riêng cho Khương Ngư. Nhưng phòng riêng đã hết chỗ, hơn nữa đây không phải bệnh viện quân khu, mà tình trạng của cô cũng không nghiêm trọng đến mức phải đặc biệt yêu cầu. Cuối cùng, Khương Ngư được xếp vào phòng bốn người, chung với ba phụ nữ mang thai.Khương Ngư không biết những gì xảy ra lúc cô ngất, nhưng những người trong phòng đã chứng kiến sự lo lắng trên khuôn mặt Hoắc Diên Xuyên. Ai nấy đều ngầm so sánh anh với chồng mình. Những người phụ nữ này mang thai nhưng vẫn phải tự lo liệu gần như mọi thứ. Đưa đến bệnh viện đã là may, còn lại bị bỏ mặc, thậm chí nhiều người còn bị trách là yếu ớt. Họ không khỏi ghen tị khi thấy Hoắc Diên Xuyên quan tâm đến vợ mình đến mức chỉ vì kỳ kinh nguyệt mà lo lắng như vậy.Nhìn anh đẹp trai, dáng vẻ phong độ, lại ân cần, người ta càng thêm ao ước. Chưa kể, họ nghe nói nguyên nhân lần này là do Khương Ngư uống quá nhiều sữa tươi. Sữa tươi? Thứ này với họ là xa xỉ, chứ đừng nói ngày nào cũng được uống. Cùng là phụ nữ mà sao số phận lại khác nhau đến thế.Những lời bàn tán không kiêng dè của các bà vợ khiến Khương Ngư đỏ bừng mặt. Cô vốn đã thấy xấu hổ, nay lại càng không biết giấu mặt vào đâu. Hoắc Diên Xuyên cũng không khá hơn, nhưng anh vẫn im lặng chịu đựng.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Thật ra, trong lòng Hoắc Diên Xuyên cảm thấy ấm ức. Anh lo lắng cho cô suốt, vậy mà cô tỉnh lại chỉ nghĩ đến chuyện quần áo của anh. Chẳng lẽ cô nghĩ anh ghét bỏ cô sao? Nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt, đôi môi khô khốc như đóa hồng héo tàn, lòng anh chợt nhói lên. Anh không nỡ trách móc cô.Anh nhẹ nhàng đổi giọng, ân cần hỏi: "Bụng còn đau không? Nếu khó chịu thì phải nói với tôi, biết chưa?"Nói rồi, anh rót một cốc nước nóng, đưa cho cô. "Uống chút nước nóng đi đã."Khương Ngư nhận lấy, uống một ngụm. Hơi ấm lan tỏa khiến cô dễ chịu hơn."Bác sĩ bảo uống nước đường đỏ sẽ tốt hơn. Nhưng tôi không yên tâm để cô ở lại đây một mình. Đợi về nhà, tôi sẽ mua đường đỏ cho cô. Cô còn muốn ăn gì không?"Khương Ngư lắc đầu, cảm thấy bản thân hơi bất cẩn. "Không cần gì đâu, chỉ một ít đường đỏ thôi.""Được." Hoắc Diên Xuyên gật đầu, ánh mắt vẫn tràn đầy sự quan tâm. Anh cầm lại cái cốc từ tay cô, vẻ mặt nhẹ nhõm khi thấy cô dần hồi phục."Ai chà, cô em à, chồng cô tốt quá, cứ chạy ra chạy vào mãi. Lúc đầu chúng tôi còn tưởng cô bị chuyện gì nghiêm trọng lắm cơ!""Đúng đấy, trước khi ra ngoài lấy nước nóng, anh ấy còn ngồi bên cạnh cô trông chừng suốt. Thật hiếm có người đàn ông nào được như thế.""Chẳng bù cho ông chồng nhà tôi, hận không thể cách tôi càng xa càng tốt!"Vì bệnh viện không đủ giường nên Hoắc Diên Xuyên định tìm phòng riêng cho Khương Ngư. Nhưng phòng riêng đã hết chỗ, hơn nữa đây không phải bệnh viện quân khu, mà tình trạng của cô cũng không nghiêm trọng đến mức phải đặc biệt yêu cầu. Cuối cùng, Khương Ngư được xếp vào phòng bốn người, chung với ba phụ nữ mang thai.Khương Ngư không biết những gì xảy ra lúc cô ngất, nhưng những người trong phòng đã chứng kiến sự lo lắng trên khuôn mặt Hoắc Diên Xuyên. Ai nấy đều ngầm so sánh anh với chồng mình. Những người phụ nữ này mang thai nhưng vẫn phải tự lo liệu gần như mọi thứ. Đưa đến bệnh viện đã là may, còn lại bị bỏ mặc, thậm chí nhiều người còn bị trách là yếu ớt. Họ không khỏi ghen tị khi thấy Hoắc Diên Xuyên quan tâm đến vợ mình đến mức chỉ vì kỳ kinh nguyệt mà lo lắng như vậy.Nhìn anh đẹp trai, dáng vẻ phong độ, lại ân cần, người ta càng thêm ao ước. Chưa kể, họ nghe nói nguyên nhân lần này là do Khương Ngư uống quá nhiều sữa tươi. Sữa tươi? Thứ này với họ là xa xỉ, chứ đừng nói ngày nào cũng được uống. Cùng là phụ nữ mà sao số phận lại khác nhau đến thế.Những lời bàn tán không kiêng dè của các bà vợ khiến Khương Ngư đỏ bừng mặt. Cô vốn đã thấy xấu hổ, nay lại càng không biết giấu mặt vào đâu. Hoắc Diên Xuyên cũng không khá hơn, nhưng anh vẫn im lặng chịu đựng.