Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 144
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… "Hoắc Diên Xuyên, anh có thể đi mua giúp tôi một thứ được không?"Nghe giọng cô nhỏ nhẹ, Hoắc Diên Xuyên lập tức gật đầu: "Cô muốn gì?""Anh ghé tai lại đây."Dù không phải bí mật gì lớn, nhưng nói chuyện này trước mặt những người xa lạ thế này thật sự khiến cô ngại ngùng."Ồ."Anh nghiêng người lại gần, để cô nói nhỏ vào tai mình."Anh mua giúp tôi ít băng vệ sinh nhé. Nếu không có thì lấy đai kinh nguyệt cũng được. Tiện thể mua thêm vài chiếc quần lót nữa."Khương Ngư nói nhỏ xíu, mặt đỏ bừng. Cô không chắc bây giờ đã có băng vệ sinh phổ biến chưa, nên mới nhắc đến đai kinh nguyệt.Hoắc Diên Xuyên nghe xong vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ gật đầu: "Được." Nói xong, anh quay người đi ngay, không hỏi thêm điều gì.Cánh cửa vừa khép lại, Khương Ngư nhắm mắt, cố gắng nghỉ ngơi. Trong khi đó, những người phụ nữ khác trong phòng bắt đầu hỏi thăm về Hoắc Diên Xuyên. Họ tò mò, bởi dù anh không mặc quân phục nhưng khí chất khác biệt quá rõ ràng.Khương Ngư im lặng, không đáp lời. Thấy vậy, họ cũng tự hiểu mà không hỏi thêm. Cuối cùng, căn phòng trở lại yên tĩnh, giúp cô được nghỉ ngơi một lát.Trong khi đó, Hoắc Diên Xuyên đi bộ đến cửa hàng bách hóa gần bệnh viện. Khi anh bước vào, các nhân viên nhìn anh với vẻ dè chừng. Trên quần áo anh vẫn còn vài vệt máu, khiến họ không khỏi nghi ngại.Một nhân viên len lén nhìn anh, trong lòng nửa lo lắng, nửa tò mò. Người đàn ông này quá đẹp trai, dáng vẻ hoàn toàn không giống mấy kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng những vết máu trên áo anh lại làm họ sợ hãi.Nhận ra ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Hoắc Diên Xuyên cúi xuống nhìn lại bản thân. Anh khẽ nhíu mày, nhận ra bộ dạng mình không mấy phù hợp khi ra ngoài. Ở bệnh viện không ai chú ý, nhưng ở đây, người khác thấy anh như vậy có lo lắng cũng là lẽ thường.Hoắc Diên Xuyên thực sự lo lắng đến mức quên cả bản thân. Trên xe Jeep của anh vẫn còn một chiếc áo sơ mi dự phòng, nhưng anh không kịp thay mà chỉ muốn nhanh chóng mua đồ về cho Khương Ngư.Anh đỏ mặt bước tới quầy hàng, hạ giọng hỏi nhân viên bán hàng:"Đồng chí, tôi có thể mua băng vệ sinh ở đâu? Hoặc đai kinh nguyệt cũng được."Nhân viên bán hàng thoáng sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ ngoài của Hoắc Diên Xuyên quá nổi bật, nhưng câu hỏi của anh lại khiến cô nghi ngờ. Một người đàn ông, lại đi hỏi mua đồ dùng phụ nữ? Dù thời đại đã tự do hơn trước, nhưng mấy thứ này thường được mua trong sự kín đáo. Đàn ông càng hiếm khi đi mua, bởi lẽ họ thấy ngại và sợ bị hiểu lầm.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… "Hoắc Diên Xuyên, anh có thể đi mua giúp tôi một thứ được không?"Nghe giọng cô nhỏ nhẹ, Hoắc Diên Xuyên lập tức gật đầu: "Cô muốn gì?""Anh ghé tai lại đây."Dù không phải bí mật gì lớn, nhưng nói chuyện này trước mặt những người xa lạ thế này thật sự khiến cô ngại ngùng."Ồ."Anh nghiêng người lại gần, để cô nói nhỏ vào tai mình."Anh mua giúp tôi ít băng vệ sinh nhé. Nếu không có thì lấy đai kinh nguyệt cũng được. Tiện thể mua thêm vài chiếc quần lót nữa."Khương Ngư nói nhỏ xíu, mặt đỏ bừng. Cô không chắc bây giờ đã có băng vệ sinh phổ biến chưa, nên mới nhắc đến đai kinh nguyệt.Hoắc Diên Xuyên nghe xong vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ gật đầu: "Được." Nói xong, anh quay người đi ngay, không hỏi thêm điều gì.Cánh cửa vừa khép lại, Khương Ngư nhắm mắt, cố gắng nghỉ ngơi. Trong khi đó, những người phụ nữ khác trong phòng bắt đầu hỏi thăm về Hoắc Diên Xuyên. Họ tò mò, bởi dù anh không mặc quân phục nhưng khí chất khác biệt quá rõ ràng.Khương Ngư im lặng, không đáp lời. Thấy vậy, họ cũng tự hiểu mà không hỏi thêm. Cuối cùng, căn phòng trở lại yên tĩnh, giúp cô được nghỉ ngơi một lát.Trong khi đó, Hoắc Diên Xuyên đi bộ đến cửa hàng bách hóa gần bệnh viện. Khi anh bước vào, các nhân viên nhìn anh với vẻ dè chừng. Trên quần áo anh vẫn còn vài vệt máu, khiến họ không khỏi nghi ngại.Một nhân viên len lén nhìn anh, trong lòng nửa lo lắng, nửa tò mò. Người đàn ông này quá đẹp trai, dáng vẻ hoàn toàn không giống mấy kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng những vết máu trên áo anh lại làm họ sợ hãi.Nhận ra ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Hoắc Diên Xuyên cúi xuống nhìn lại bản thân. Anh khẽ nhíu mày, nhận ra bộ dạng mình không mấy phù hợp khi ra ngoài. Ở bệnh viện không ai chú ý, nhưng ở đây, người khác thấy anh như vậy có lo lắng cũng là lẽ thường.Hoắc Diên Xuyên thực sự lo lắng đến mức quên cả bản thân. Trên xe Jeep của anh vẫn còn một chiếc áo sơ mi dự phòng, nhưng anh không kịp thay mà chỉ muốn nhanh chóng mua đồ về cho Khương Ngư.Anh đỏ mặt bước tới quầy hàng, hạ giọng hỏi nhân viên bán hàng:"Đồng chí, tôi có thể mua băng vệ sinh ở đâu? Hoặc đai kinh nguyệt cũng được."Nhân viên bán hàng thoáng sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ ngoài của Hoắc Diên Xuyên quá nổi bật, nhưng câu hỏi của anh lại khiến cô nghi ngờ. Một người đàn ông, lại đi hỏi mua đồ dùng phụ nữ? Dù thời đại đã tự do hơn trước, nhưng mấy thứ này thường được mua trong sự kín đáo. Đàn ông càng hiếm khi đi mua, bởi lẽ họ thấy ngại và sợ bị hiểu lầm.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… "Hoắc Diên Xuyên, anh có thể đi mua giúp tôi một thứ được không?"Nghe giọng cô nhỏ nhẹ, Hoắc Diên Xuyên lập tức gật đầu: "Cô muốn gì?""Anh ghé tai lại đây."Dù không phải bí mật gì lớn, nhưng nói chuyện này trước mặt những người xa lạ thế này thật sự khiến cô ngại ngùng."Ồ."Anh nghiêng người lại gần, để cô nói nhỏ vào tai mình."Anh mua giúp tôi ít băng vệ sinh nhé. Nếu không có thì lấy đai kinh nguyệt cũng được. Tiện thể mua thêm vài chiếc quần lót nữa."Khương Ngư nói nhỏ xíu, mặt đỏ bừng. Cô không chắc bây giờ đã có băng vệ sinh phổ biến chưa, nên mới nhắc đến đai kinh nguyệt.Hoắc Diên Xuyên nghe xong vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ gật đầu: "Được." Nói xong, anh quay người đi ngay, không hỏi thêm điều gì.Cánh cửa vừa khép lại, Khương Ngư nhắm mắt, cố gắng nghỉ ngơi. Trong khi đó, những người phụ nữ khác trong phòng bắt đầu hỏi thăm về Hoắc Diên Xuyên. Họ tò mò, bởi dù anh không mặc quân phục nhưng khí chất khác biệt quá rõ ràng.Khương Ngư im lặng, không đáp lời. Thấy vậy, họ cũng tự hiểu mà không hỏi thêm. Cuối cùng, căn phòng trở lại yên tĩnh, giúp cô được nghỉ ngơi một lát.Trong khi đó, Hoắc Diên Xuyên đi bộ đến cửa hàng bách hóa gần bệnh viện. Khi anh bước vào, các nhân viên nhìn anh với vẻ dè chừng. Trên quần áo anh vẫn còn vài vệt máu, khiến họ không khỏi nghi ngại.Một nhân viên len lén nhìn anh, trong lòng nửa lo lắng, nửa tò mò. Người đàn ông này quá đẹp trai, dáng vẻ hoàn toàn không giống mấy kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng những vết máu trên áo anh lại làm họ sợ hãi.Nhận ra ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Hoắc Diên Xuyên cúi xuống nhìn lại bản thân. Anh khẽ nhíu mày, nhận ra bộ dạng mình không mấy phù hợp khi ra ngoài. Ở bệnh viện không ai chú ý, nhưng ở đây, người khác thấy anh như vậy có lo lắng cũng là lẽ thường.Hoắc Diên Xuyên thực sự lo lắng đến mức quên cả bản thân. Trên xe Jeep của anh vẫn còn một chiếc áo sơ mi dự phòng, nhưng anh không kịp thay mà chỉ muốn nhanh chóng mua đồ về cho Khương Ngư.Anh đỏ mặt bước tới quầy hàng, hạ giọng hỏi nhân viên bán hàng:"Đồng chí, tôi có thể mua băng vệ sinh ở đâu? Hoặc đai kinh nguyệt cũng được."Nhân viên bán hàng thoáng sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ ngoài của Hoắc Diên Xuyên quá nổi bật, nhưng câu hỏi của anh lại khiến cô nghi ngờ. Một người đàn ông, lại đi hỏi mua đồ dùng phụ nữ? Dù thời đại đã tự do hơn trước, nhưng mấy thứ này thường được mua trong sự kín đáo. Đàn ông càng hiếm khi đi mua, bởi lẽ họ thấy ngại và sợ bị hiểu lầm.