Tác giả:

"Chúng tôi đã xuất viện mấy ngày rồi, sao vẫn chưa có bệnh án chứ!" "Chưa đủ hai tuần sau khi xuất viện thì không in được bệnh án đâu ạ, bác bĩnh tĩnh lại chút ..." "Hôm nay nhất định phải in bệnh án cho tôi! Chậm trễ việc thanh toán là cậu đền tiền cho tôi đấy!" Tiếng cãi vã chói tai vang lên từ cửa sổ phòng in ấn, giọng hét vang trời của ông cụ khiến tôi cảm thấy toàn thân khó chịu. Máy in tự động vẫn tiếp tục kêu ro ro, cuối cùng tôi cũng lấy được bệnh án vừa in xong và nhanh chóng rời khỏi phòng quản lý bệnh án như muốn chạy trốn. Toàn bộ bệnh nhân cả bệnh viện đều chen chúc đến cả chỗ bé xíu này, còn có kẻ mắt mù hút thuốc bên trong nữa. Thật sự muốn khiếu nại mà, mẹ nó. "Muốn ngạt chết người ta hay gì." Tôi lầm bầm, lôi từ túi ra cái máy dập ghim nhỏ, ghim đống bệnh án lại với nhau rồi nhét chung vào bìa hồ sơ cùng với chứng minh thư của bệnh nhân. Đến bước này, nhiệm vụ hộ tống bệnh nhân của tôi xem như đã hoàn thành trọn vẹn. — Tôi tên là Thẩm Nhân, năm nay hai mươi ba tuổi.…

Chương 10: Hết

Đợi Một Cơn Mưa Lớn - Bồ Mễ ÁoTác giả: Bồ Mễ ÁoTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Chúng tôi đã xuất viện mấy ngày rồi, sao vẫn chưa có bệnh án chứ!" "Chưa đủ hai tuần sau khi xuất viện thì không in được bệnh án đâu ạ, bác bĩnh tĩnh lại chút ..." "Hôm nay nhất định phải in bệnh án cho tôi! Chậm trễ việc thanh toán là cậu đền tiền cho tôi đấy!" Tiếng cãi vã chói tai vang lên từ cửa sổ phòng in ấn, giọng hét vang trời của ông cụ khiến tôi cảm thấy toàn thân khó chịu. Máy in tự động vẫn tiếp tục kêu ro ro, cuối cùng tôi cũng lấy được bệnh án vừa in xong và nhanh chóng rời khỏi phòng quản lý bệnh án như muốn chạy trốn. Toàn bộ bệnh nhân cả bệnh viện đều chen chúc đến cả chỗ bé xíu này, còn có kẻ mắt mù hút thuốc bên trong nữa. Thật sự muốn khiếu nại mà, mẹ nó. "Muốn ngạt chết người ta hay gì." Tôi lầm bầm, lôi từ túi ra cái máy dập ghim nhỏ, ghim đống bệnh án lại với nhau rồi nhét chung vào bìa hồ sơ cùng với chứng minh thư của bệnh nhân. Đến bước này, nhiệm vụ hộ tống bệnh nhân của tôi xem như đã hoàn thành trọn vẹn. — Tôi tên là Thẩm Nhân, năm nay hai mươi ba tuổi.… Năm tháng sau, vào một ngày đông giá rét."Có người nhà của Dương Tố không? Bệnh nhân đã phẫu thuật xong rồi.""Có! Tôi đây."Tôi chạy vội tới. Lúc này đã là một giờ sáng. Vì muốn xuất viện trước Tết, chúng tôi nghe theo lời bác sĩ, chọn ca phẫu thuật vào thứ Ba. Trước đó, bác sĩ cũng đã nhắc rằng có thể sẽ rất muộn, nhưng tôi không ngờ lại muộn đến tận thế này."Anh ấy tỉnh chưa?"Tôi vội vàng chạy theo xe đẩy bệnh nhân. Người trên giường mở mắt nhưng không hề nhúc nhích.Bác sĩ đứng bên cạnh căn dặn tôi: "Tỉnh rồi... nhưng trong hai tiếng tới không được ngủ, không được ăn, cũng không được uống nước, nhớ chưa?""Nhớ, nhớ rồi..."Tôi cùng mấy bác sĩ đỡ anh lên giường bệnh. Dù đã thức trắng hơn mười tiếng đồng hồ, tôi vẫn không hề thấy buồn ngủ. Adrenaline tăng cao làm tôi cảm thấy tỉnh táo hơn bình thường."Buồn ngủ quá..."Ngón tay sưng phù của Dương Tố hơi cử động, mí mắt anh bắt đầu sụp xuống. Tôi lập tức vỗ nhẹ vào mặt anh, ghé sát tai nói: "Bây giờ anh không được ngủ, bác sĩ vừa dặn rồi."Nhưng anh còn chưa nghe xong câu này đã vô thức nhắm nghiền mắt lại. Tôi không dám lắc mạnh anh, sợ làm ảnh hưởng đến bệnh nhân khác trong phòng, cũng không thể lớn tiếng gọi.May mà tôi đã có chuẩn bị từ trước.Tôi túm lấy tai anh, chấm một ít dầu gió. Đôi mắt anh liền mở lớn trong chốc lát. Nhân cơ hội đó, tôi nói ngay:"Em mua hoa cho anh đấy, có muốn không?""Muốn.""Ở dưới lầu, lát nữa sẽ mang lên."Anh gật đầu, hơi dịch người về phía tôi, lần mò nắm lấy cổ tay tôi."Gọi một tiếng 'anh trai' nghe xem nào.""... Anh đợi chút, hoa sắp đến rồi."Điện thoại reo lên, tôi lập tức chạy như bay ra cửa khu bệnh viện, nhận bó hoa tươi rồi nhanh chóng quay về, đặt lên đầu giường anh."Đẹp không? Chúc mừng anh tái sinh, đây là quà em tặng anh.""Lấy danh nghĩa của ai mà tặng?"Trong mắt anh tràn đầy mong đợi. Từ sau lần trước bị anh trêu chọc, thỉnh thoảng anh lại bóng gió dò hỏi tôi về chuyện danh phận. Tôi luôn mơ hồ đồng ý, thế là cả hai cứ mập mờ mà ở bên nhau. Tay cũng đã nắm, môi cũng đã chạm, chuyện gì cần làm cũng đã lén lút làm rồi. Nhưng tôi biết rõ, tôi nợ anh một lời tỏ tình chính thức."Hôm nay không chỉ là ngày anh tái sinh, mà cũng là ngày em tái sinh."Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn giản nằm yên lặng.Dương Tố cũng nhìn thấy. Lần này, mắt anh mở to hết cỡ, chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa. Anh vội vàng đưa tay ra, sợ rằng chiếc nhẫn này sẽ không được đeo lên tay mình."Anh vừa phẫu thuật xong, đừng cử động linh tinh."Tôi đặt tay anh về lại giường, hít sâu một hơi, chắc chắn rằng những người khác trong phòng đã ngủ say, sau đó vội vã in một nụ hôn nhẹ lên môi anh."Chờ anh khỏe lại, chúng ta đi leo núi tuyết nhé."Nghe vậy, anh lập tức cau mày. Anh vốn chẳng thích nghe hai chữ "núi tuyết" thốt ra từ miệng tôi."Tất nhiên là không phải Everest."Dương Tố thở phào. Tôi bật cười, vỗ nhẹ lên đầu anh ấy: "Ở Nghiêu Thanh cũng có núi, đầu đông có tuyết rơi, chẳng phải cũng là núi tuyết sao?"Tôi nói: "Nghe bảo trên đỉnh núi có một ngôi chùa tên Quang Nghênh, trong chùa có khóa tình duyên rất linh nghiệm. Chúng ta đến đó treo một cái, coi như là đăng ký kết hôn, thế nào?""Thì ra em cũng biết nói lời hay ý đẹp..."Anh cười, siết chặt lấy tay tôi. Lần này, tôi cũng kiên định mà nắm lại."Nói lời khó nghe thì anh ngủ mất rồi thì sao.""Lời khó nghe cũng muốn nghe."Tôi tránh ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh có lẽ đang mong chờ điều gì đó, điều đó cũng chính là những lời tôi sắp nói."Anh biết không? Đường bờ biển của Nghiêu Thanh dài chín trăm cây số.""Đúng là một con số đẹp."Mỗi ngày, có vô số lần sóng biển vỗ vào bờ, rút đi rồi lại xô đến, không bao giờ ngừng nghỉ. Trong những ngày tháng về sau, hoàng hôn bên bờ biển, ánh bình minh trên mặt nước, tôi quyết định một lần nữa đặt niềm tin vào số phận, dù rằng ông trời đã từng trêu đùa tôi biết bao lần.Tôi không biết sau khi đi hết chín trăm cây số, liệu có thể cầu được một đời dài lâu hay không.Nhưng những điều bất ngờ luôn đến một cách đột ngột. Chín trăm cây số xa quá, có lẽ chúng tôi không đợi được đến tận khi chặng đường ấy kết thúc. Tốt nhất, cứ mỗi một nghìn mét, hoặc thậm chí mỗi một trăm mét, hãy nói những lời quan trọng với người quan trọng, hết lần này đến lần khác.Đêm khuya yên tĩnh."Dương Tố..." Tôi khẽ gọi tên anh ấy."Em yêu anh."— Kết thúc chính văn —

Đợi Một Cơn Mưa Lớn - Bồ Mễ ÁoTác giả: Bồ Mễ ÁoTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Chúng tôi đã xuất viện mấy ngày rồi, sao vẫn chưa có bệnh án chứ!" "Chưa đủ hai tuần sau khi xuất viện thì không in được bệnh án đâu ạ, bác bĩnh tĩnh lại chút ..." "Hôm nay nhất định phải in bệnh án cho tôi! Chậm trễ việc thanh toán là cậu đền tiền cho tôi đấy!" Tiếng cãi vã chói tai vang lên từ cửa sổ phòng in ấn, giọng hét vang trời của ông cụ khiến tôi cảm thấy toàn thân khó chịu. Máy in tự động vẫn tiếp tục kêu ro ro, cuối cùng tôi cũng lấy được bệnh án vừa in xong và nhanh chóng rời khỏi phòng quản lý bệnh án như muốn chạy trốn. Toàn bộ bệnh nhân cả bệnh viện đều chen chúc đến cả chỗ bé xíu này, còn có kẻ mắt mù hút thuốc bên trong nữa. Thật sự muốn khiếu nại mà, mẹ nó. "Muốn ngạt chết người ta hay gì." Tôi lầm bầm, lôi từ túi ra cái máy dập ghim nhỏ, ghim đống bệnh án lại với nhau rồi nhét chung vào bìa hồ sơ cùng với chứng minh thư của bệnh nhân. Đến bước này, nhiệm vụ hộ tống bệnh nhân của tôi xem như đã hoàn thành trọn vẹn. — Tôi tên là Thẩm Nhân, năm nay hai mươi ba tuổi.… Năm tháng sau, vào một ngày đông giá rét."Có người nhà của Dương Tố không? Bệnh nhân đã phẫu thuật xong rồi.""Có! Tôi đây."Tôi chạy vội tới. Lúc này đã là một giờ sáng. Vì muốn xuất viện trước Tết, chúng tôi nghe theo lời bác sĩ, chọn ca phẫu thuật vào thứ Ba. Trước đó, bác sĩ cũng đã nhắc rằng có thể sẽ rất muộn, nhưng tôi không ngờ lại muộn đến tận thế này."Anh ấy tỉnh chưa?"Tôi vội vàng chạy theo xe đẩy bệnh nhân. Người trên giường mở mắt nhưng không hề nhúc nhích.Bác sĩ đứng bên cạnh căn dặn tôi: "Tỉnh rồi... nhưng trong hai tiếng tới không được ngủ, không được ăn, cũng không được uống nước, nhớ chưa?""Nhớ, nhớ rồi..."Tôi cùng mấy bác sĩ đỡ anh lên giường bệnh. Dù đã thức trắng hơn mười tiếng đồng hồ, tôi vẫn không hề thấy buồn ngủ. Adrenaline tăng cao làm tôi cảm thấy tỉnh táo hơn bình thường."Buồn ngủ quá..."Ngón tay sưng phù của Dương Tố hơi cử động, mí mắt anh bắt đầu sụp xuống. Tôi lập tức vỗ nhẹ vào mặt anh, ghé sát tai nói: "Bây giờ anh không được ngủ, bác sĩ vừa dặn rồi."Nhưng anh còn chưa nghe xong câu này đã vô thức nhắm nghiền mắt lại. Tôi không dám lắc mạnh anh, sợ làm ảnh hưởng đến bệnh nhân khác trong phòng, cũng không thể lớn tiếng gọi.May mà tôi đã có chuẩn bị từ trước.Tôi túm lấy tai anh, chấm một ít dầu gió. Đôi mắt anh liền mở lớn trong chốc lát. Nhân cơ hội đó, tôi nói ngay:"Em mua hoa cho anh đấy, có muốn không?""Muốn.""Ở dưới lầu, lát nữa sẽ mang lên."Anh gật đầu, hơi dịch người về phía tôi, lần mò nắm lấy cổ tay tôi."Gọi một tiếng 'anh trai' nghe xem nào.""... Anh đợi chút, hoa sắp đến rồi."Điện thoại reo lên, tôi lập tức chạy như bay ra cửa khu bệnh viện, nhận bó hoa tươi rồi nhanh chóng quay về, đặt lên đầu giường anh."Đẹp không? Chúc mừng anh tái sinh, đây là quà em tặng anh.""Lấy danh nghĩa của ai mà tặng?"Trong mắt anh tràn đầy mong đợi. Từ sau lần trước bị anh trêu chọc, thỉnh thoảng anh lại bóng gió dò hỏi tôi về chuyện danh phận. Tôi luôn mơ hồ đồng ý, thế là cả hai cứ mập mờ mà ở bên nhau. Tay cũng đã nắm, môi cũng đã chạm, chuyện gì cần làm cũng đã lén lút làm rồi. Nhưng tôi biết rõ, tôi nợ anh một lời tỏ tình chính thức."Hôm nay không chỉ là ngày anh tái sinh, mà cũng là ngày em tái sinh."Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn giản nằm yên lặng.Dương Tố cũng nhìn thấy. Lần này, mắt anh mở to hết cỡ, chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa. Anh vội vàng đưa tay ra, sợ rằng chiếc nhẫn này sẽ không được đeo lên tay mình."Anh vừa phẫu thuật xong, đừng cử động linh tinh."Tôi đặt tay anh về lại giường, hít sâu một hơi, chắc chắn rằng những người khác trong phòng đã ngủ say, sau đó vội vã in một nụ hôn nhẹ lên môi anh."Chờ anh khỏe lại, chúng ta đi leo núi tuyết nhé."Nghe vậy, anh lập tức cau mày. Anh vốn chẳng thích nghe hai chữ "núi tuyết" thốt ra từ miệng tôi."Tất nhiên là không phải Everest."Dương Tố thở phào. Tôi bật cười, vỗ nhẹ lên đầu anh ấy: "Ở Nghiêu Thanh cũng có núi, đầu đông có tuyết rơi, chẳng phải cũng là núi tuyết sao?"Tôi nói: "Nghe bảo trên đỉnh núi có một ngôi chùa tên Quang Nghênh, trong chùa có khóa tình duyên rất linh nghiệm. Chúng ta đến đó treo một cái, coi như là đăng ký kết hôn, thế nào?""Thì ra em cũng biết nói lời hay ý đẹp..."Anh cười, siết chặt lấy tay tôi. Lần này, tôi cũng kiên định mà nắm lại."Nói lời khó nghe thì anh ngủ mất rồi thì sao.""Lời khó nghe cũng muốn nghe."Tôi tránh ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh có lẽ đang mong chờ điều gì đó, điều đó cũng chính là những lời tôi sắp nói."Anh biết không? Đường bờ biển của Nghiêu Thanh dài chín trăm cây số.""Đúng là một con số đẹp."Mỗi ngày, có vô số lần sóng biển vỗ vào bờ, rút đi rồi lại xô đến, không bao giờ ngừng nghỉ. Trong những ngày tháng về sau, hoàng hôn bên bờ biển, ánh bình minh trên mặt nước, tôi quyết định một lần nữa đặt niềm tin vào số phận, dù rằng ông trời đã từng trêu đùa tôi biết bao lần.Tôi không biết sau khi đi hết chín trăm cây số, liệu có thể cầu được một đời dài lâu hay không.Nhưng những điều bất ngờ luôn đến một cách đột ngột. Chín trăm cây số xa quá, có lẽ chúng tôi không đợi được đến tận khi chặng đường ấy kết thúc. Tốt nhất, cứ mỗi một nghìn mét, hoặc thậm chí mỗi một trăm mét, hãy nói những lời quan trọng với người quan trọng, hết lần này đến lần khác.Đêm khuya yên tĩnh."Dương Tố..." Tôi khẽ gọi tên anh ấy."Em yêu anh."— Kết thúc chính văn —

Đợi Một Cơn Mưa Lớn - Bồ Mễ ÁoTác giả: Bồ Mễ ÁoTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Chúng tôi đã xuất viện mấy ngày rồi, sao vẫn chưa có bệnh án chứ!" "Chưa đủ hai tuần sau khi xuất viện thì không in được bệnh án đâu ạ, bác bĩnh tĩnh lại chút ..." "Hôm nay nhất định phải in bệnh án cho tôi! Chậm trễ việc thanh toán là cậu đền tiền cho tôi đấy!" Tiếng cãi vã chói tai vang lên từ cửa sổ phòng in ấn, giọng hét vang trời của ông cụ khiến tôi cảm thấy toàn thân khó chịu. Máy in tự động vẫn tiếp tục kêu ro ro, cuối cùng tôi cũng lấy được bệnh án vừa in xong và nhanh chóng rời khỏi phòng quản lý bệnh án như muốn chạy trốn. Toàn bộ bệnh nhân cả bệnh viện đều chen chúc đến cả chỗ bé xíu này, còn có kẻ mắt mù hút thuốc bên trong nữa. Thật sự muốn khiếu nại mà, mẹ nó. "Muốn ngạt chết người ta hay gì." Tôi lầm bầm, lôi từ túi ra cái máy dập ghim nhỏ, ghim đống bệnh án lại với nhau rồi nhét chung vào bìa hồ sơ cùng với chứng minh thư của bệnh nhân. Đến bước này, nhiệm vụ hộ tống bệnh nhân của tôi xem như đã hoàn thành trọn vẹn. — Tôi tên là Thẩm Nhân, năm nay hai mươi ba tuổi.… Năm tháng sau, vào một ngày đông giá rét."Có người nhà của Dương Tố không? Bệnh nhân đã phẫu thuật xong rồi.""Có! Tôi đây."Tôi chạy vội tới. Lúc này đã là một giờ sáng. Vì muốn xuất viện trước Tết, chúng tôi nghe theo lời bác sĩ, chọn ca phẫu thuật vào thứ Ba. Trước đó, bác sĩ cũng đã nhắc rằng có thể sẽ rất muộn, nhưng tôi không ngờ lại muộn đến tận thế này."Anh ấy tỉnh chưa?"Tôi vội vàng chạy theo xe đẩy bệnh nhân. Người trên giường mở mắt nhưng không hề nhúc nhích.Bác sĩ đứng bên cạnh căn dặn tôi: "Tỉnh rồi... nhưng trong hai tiếng tới không được ngủ, không được ăn, cũng không được uống nước, nhớ chưa?""Nhớ, nhớ rồi..."Tôi cùng mấy bác sĩ đỡ anh lên giường bệnh. Dù đã thức trắng hơn mười tiếng đồng hồ, tôi vẫn không hề thấy buồn ngủ. Adrenaline tăng cao làm tôi cảm thấy tỉnh táo hơn bình thường."Buồn ngủ quá..."Ngón tay sưng phù của Dương Tố hơi cử động, mí mắt anh bắt đầu sụp xuống. Tôi lập tức vỗ nhẹ vào mặt anh, ghé sát tai nói: "Bây giờ anh không được ngủ, bác sĩ vừa dặn rồi."Nhưng anh còn chưa nghe xong câu này đã vô thức nhắm nghiền mắt lại. Tôi không dám lắc mạnh anh, sợ làm ảnh hưởng đến bệnh nhân khác trong phòng, cũng không thể lớn tiếng gọi.May mà tôi đã có chuẩn bị từ trước.Tôi túm lấy tai anh, chấm một ít dầu gió. Đôi mắt anh liền mở lớn trong chốc lát. Nhân cơ hội đó, tôi nói ngay:"Em mua hoa cho anh đấy, có muốn không?""Muốn.""Ở dưới lầu, lát nữa sẽ mang lên."Anh gật đầu, hơi dịch người về phía tôi, lần mò nắm lấy cổ tay tôi."Gọi một tiếng 'anh trai' nghe xem nào.""... Anh đợi chút, hoa sắp đến rồi."Điện thoại reo lên, tôi lập tức chạy như bay ra cửa khu bệnh viện, nhận bó hoa tươi rồi nhanh chóng quay về, đặt lên đầu giường anh."Đẹp không? Chúc mừng anh tái sinh, đây là quà em tặng anh.""Lấy danh nghĩa của ai mà tặng?"Trong mắt anh tràn đầy mong đợi. Từ sau lần trước bị anh trêu chọc, thỉnh thoảng anh lại bóng gió dò hỏi tôi về chuyện danh phận. Tôi luôn mơ hồ đồng ý, thế là cả hai cứ mập mờ mà ở bên nhau. Tay cũng đã nắm, môi cũng đã chạm, chuyện gì cần làm cũng đã lén lút làm rồi. Nhưng tôi biết rõ, tôi nợ anh một lời tỏ tình chính thức."Hôm nay không chỉ là ngày anh tái sinh, mà cũng là ngày em tái sinh."Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn giản nằm yên lặng.Dương Tố cũng nhìn thấy. Lần này, mắt anh mở to hết cỡ, chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa. Anh vội vàng đưa tay ra, sợ rằng chiếc nhẫn này sẽ không được đeo lên tay mình."Anh vừa phẫu thuật xong, đừng cử động linh tinh."Tôi đặt tay anh về lại giường, hít sâu một hơi, chắc chắn rằng những người khác trong phòng đã ngủ say, sau đó vội vã in một nụ hôn nhẹ lên môi anh."Chờ anh khỏe lại, chúng ta đi leo núi tuyết nhé."Nghe vậy, anh lập tức cau mày. Anh vốn chẳng thích nghe hai chữ "núi tuyết" thốt ra từ miệng tôi."Tất nhiên là không phải Everest."Dương Tố thở phào. Tôi bật cười, vỗ nhẹ lên đầu anh ấy: "Ở Nghiêu Thanh cũng có núi, đầu đông có tuyết rơi, chẳng phải cũng là núi tuyết sao?"Tôi nói: "Nghe bảo trên đỉnh núi có một ngôi chùa tên Quang Nghênh, trong chùa có khóa tình duyên rất linh nghiệm. Chúng ta đến đó treo một cái, coi như là đăng ký kết hôn, thế nào?""Thì ra em cũng biết nói lời hay ý đẹp..."Anh cười, siết chặt lấy tay tôi. Lần này, tôi cũng kiên định mà nắm lại."Nói lời khó nghe thì anh ngủ mất rồi thì sao.""Lời khó nghe cũng muốn nghe."Tôi tránh ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh có lẽ đang mong chờ điều gì đó, điều đó cũng chính là những lời tôi sắp nói."Anh biết không? Đường bờ biển của Nghiêu Thanh dài chín trăm cây số.""Đúng là một con số đẹp."Mỗi ngày, có vô số lần sóng biển vỗ vào bờ, rút đi rồi lại xô đến, không bao giờ ngừng nghỉ. Trong những ngày tháng về sau, hoàng hôn bên bờ biển, ánh bình minh trên mặt nước, tôi quyết định một lần nữa đặt niềm tin vào số phận, dù rằng ông trời đã từng trêu đùa tôi biết bao lần.Tôi không biết sau khi đi hết chín trăm cây số, liệu có thể cầu được một đời dài lâu hay không.Nhưng những điều bất ngờ luôn đến một cách đột ngột. Chín trăm cây số xa quá, có lẽ chúng tôi không đợi được đến tận khi chặng đường ấy kết thúc. Tốt nhất, cứ mỗi một nghìn mét, hoặc thậm chí mỗi một trăm mét, hãy nói những lời quan trọng với người quan trọng, hết lần này đến lần khác.Đêm khuya yên tĩnh."Dương Tố..." Tôi khẽ gọi tên anh ấy."Em yêu anh."— Kết thúc chính văn —

Chương 10: Hết