Cô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương. Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng. Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc: "Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi." "Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót." Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống. Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng. Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt. Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!" "Tôi mỗi…
Chương 5
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị NgãTác giả: Đại Vương Thị NgãTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngCô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương. Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng. Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc: "Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi." "Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót." Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống. Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng. Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt. Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!" "Tôi mỗi… Cô chủ nhiệm và lớp trưởng sợ chuyện này bị làm lớn lên nên cũng không dám bênh vực cô ta. Tần Vi à, cảm giác không thể muốn gì được nấy thật khó chịu, đúng không? Và đây chỉ mới là khởi đầu thôi. Trương Ngân và Chu Tinh đã chia tay, họ chia tay một cách không hề êm đẹp. Sau vụ lùm xùm về học bổng, Chu Tinh bắt đầu lạnh nhạt với Trương Ngân. Trương Ngân nghĩ rằng chuyện lần trước khiến Chu Tinh mất mặt, chỉ cần dỗ dành anh ta là mọi chuyện sẽ ổn, nhưng Chu Tinh cứ khăng khăng không muốn nói nhiều.Trà Sữa Tiên Sinh Cuối cùng, trong một buổi tự học, Chu Tinh vội vã rời đi và để quên điện thoại trên bàn. Trương Ngân cầm điện thoại đuổi theo, và đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Trong lúc chạy vội, Trương Ngân vô tình bấm nghe, và giọng nói yếu ớt của một cô gái vang lên: “Anh sao giờ vẫn chưa đến? Anh cũng không muốn quan tâm đến em nữa sao?” Sau đó là tiếng nức nở của cô gái. Giọng nói ấy chúng tôi không lạ gì, đó là Tần Vi. Trà sữa tiên sinh Trương Ngân dừng lại, không hiểu sao lại mở tin nhắn trong điện thoại của Chu Tinh lên xem, và cơn giận bùng lên. Chu Tinh và Tần Vi trò chuyện rất sôi nổi, đến mức tin nhắn còn không thể đọc hết. Tần Vi kể cho Chu Tinh nghe về mối quan hệ trong ký túc xá của chúng tôi, nói bóng gió rằng tôi chẳng có chút học thức, chỉ dựa vào việc có bạn trai giàu mà tiêu xài phung phí, coi trời bằng vung, không giống như cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Trong lời kể của cô ta, chúng tôi là những kẻ xấu xa, không khác gì quỷ dữ. Vì ghen tị với nhan sắc và tài năng của Tần Vi mà chúng tôi bắt nạt, lạnh nhạt với cô ta - một cô nhi đáng thương! Không ai có thể giúp cô ta. Tần Vi gọi Chu Tinh là “anh trai,” và cô ta không ít lần gửi cho Chu Tinh những video mình nằm khóc một mình. Đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ sợ hãi, trông như một chú thỏ trắng tội nghiệp. Cô ta nói: “Anh trai, em không còn gì cả, em chỉ còn có anh thôi!” Rồi cô ta còn nhiều lần gọi Chu Tinh ra để chạy việc cho cô ta. Nhìn vào thời gian của mỗi lần gọi đó, nhiều lần đều là lúc Trương Ngân và Chu Tinh hẹn hò, Tần Vi lại gọi Chu Tinh đi. “Đáng ghét, chúng ta đi tìm họ thôi!” Vương Thanh kéo Trương Ngân định đi ngay. “Chờ đã.”
Cô chủ nhiệm và lớp trưởng sợ chuyện này bị làm lớn lên nên cũng không dám bênh vực cô ta.
Tần Vi à, cảm giác không thể muốn gì được nấy thật khó chịu, đúng không?
Và đây chỉ mới là khởi đầu thôi.
Trương Ngân và Chu Tinh đã chia tay, họ chia tay một cách không hề êm đẹp.
Sau vụ lùm xùm về học bổng, Chu Tinh bắt đầu lạnh nhạt với Trương Ngân.
Trương Ngân nghĩ rằng chuyện lần trước khiến Chu Tinh mất mặt, chỉ cần dỗ dành anh ta là mọi chuyện sẽ ổn, nhưng Chu Tinh cứ khăng khăng không muốn nói nhiều.
Trà Sữa Tiên Sinh
Cuối cùng, trong một buổi tự học, Chu Tinh vội vã rời đi và để quên điện thoại trên bàn.
Trương Ngân cầm điện thoại đuổi theo, và đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
Trong lúc chạy vội, Trương Ngân vô tình bấm nghe, và giọng nói yếu ớt của một cô gái vang lên: “Anh sao giờ vẫn chưa đến? Anh cũng không muốn quan tâm đến em nữa sao?”
Sau đó là tiếng nức nở của cô gái.
Giọng nói ấy chúng tôi không lạ gì, đó là Tần Vi. Trà sữa tiên sinh
Trương Ngân dừng lại, không hiểu sao lại mở tin nhắn trong điện thoại của Chu Tinh lên xem, và cơn giận bùng lên.
Chu Tinh và Tần Vi trò chuyện rất sôi nổi, đến mức tin nhắn còn không thể đọc hết.
Tần Vi kể cho Chu Tinh nghe về mối quan hệ trong ký túc xá của chúng tôi, nói bóng gió rằng tôi chẳng có chút học thức, chỉ dựa vào việc có bạn trai giàu mà tiêu xài phung phí, coi trời bằng vung, không giống như cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trong lời kể của cô ta, chúng tôi là những kẻ xấu xa, không khác gì quỷ dữ. Vì ghen tị với nhan sắc và tài năng của Tần Vi mà chúng tôi bắt nạt, lạnh nhạt với cô ta - một cô nhi đáng thương!
Không ai có thể giúp cô ta.
Tần Vi gọi Chu Tinh là “anh trai,” và cô ta không ít lần gửi cho Chu Tinh những video mình nằm khóc một mình. Đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ sợ hãi, trông như một chú thỏ trắng tội nghiệp.
Cô ta nói: “Anh trai, em không còn gì cả, em chỉ còn có anh thôi!”
Rồi cô ta còn nhiều lần gọi Chu Tinh ra để chạy việc cho cô ta.
Nhìn vào thời gian của mỗi lần gọi đó, nhiều lần đều là lúc Trương Ngân và Chu Tinh hẹn hò, Tần Vi lại gọi Chu Tinh đi.
“Đáng ghét, chúng ta đi tìm họ thôi!” Vương Thanh kéo Trương Ngân định đi ngay.
“Chờ đã.”
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị NgãTác giả: Đại Vương Thị NgãTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngCô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương. Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng. Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc: "Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi." "Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót." Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống. Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng. Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt. Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!" "Tôi mỗi… Cô chủ nhiệm và lớp trưởng sợ chuyện này bị làm lớn lên nên cũng không dám bênh vực cô ta. Tần Vi à, cảm giác không thể muốn gì được nấy thật khó chịu, đúng không? Và đây chỉ mới là khởi đầu thôi. Trương Ngân và Chu Tinh đã chia tay, họ chia tay một cách không hề êm đẹp. Sau vụ lùm xùm về học bổng, Chu Tinh bắt đầu lạnh nhạt với Trương Ngân. Trương Ngân nghĩ rằng chuyện lần trước khiến Chu Tinh mất mặt, chỉ cần dỗ dành anh ta là mọi chuyện sẽ ổn, nhưng Chu Tinh cứ khăng khăng không muốn nói nhiều.Trà Sữa Tiên Sinh Cuối cùng, trong một buổi tự học, Chu Tinh vội vã rời đi và để quên điện thoại trên bàn. Trương Ngân cầm điện thoại đuổi theo, và đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Trong lúc chạy vội, Trương Ngân vô tình bấm nghe, và giọng nói yếu ớt của một cô gái vang lên: “Anh sao giờ vẫn chưa đến? Anh cũng không muốn quan tâm đến em nữa sao?” Sau đó là tiếng nức nở của cô gái. Giọng nói ấy chúng tôi không lạ gì, đó là Tần Vi. Trà sữa tiên sinh Trương Ngân dừng lại, không hiểu sao lại mở tin nhắn trong điện thoại của Chu Tinh lên xem, và cơn giận bùng lên. Chu Tinh và Tần Vi trò chuyện rất sôi nổi, đến mức tin nhắn còn không thể đọc hết. Tần Vi kể cho Chu Tinh nghe về mối quan hệ trong ký túc xá của chúng tôi, nói bóng gió rằng tôi chẳng có chút học thức, chỉ dựa vào việc có bạn trai giàu mà tiêu xài phung phí, coi trời bằng vung, không giống như cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Trong lời kể của cô ta, chúng tôi là những kẻ xấu xa, không khác gì quỷ dữ. Vì ghen tị với nhan sắc và tài năng của Tần Vi mà chúng tôi bắt nạt, lạnh nhạt với cô ta - một cô nhi đáng thương! Không ai có thể giúp cô ta. Tần Vi gọi Chu Tinh là “anh trai,” và cô ta không ít lần gửi cho Chu Tinh những video mình nằm khóc một mình. Đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ sợ hãi, trông như một chú thỏ trắng tội nghiệp. Cô ta nói: “Anh trai, em không còn gì cả, em chỉ còn có anh thôi!” Rồi cô ta còn nhiều lần gọi Chu Tinh ra để chạy việc cho cô ta. Nhìn vào thời gian của mỗi lần gọi đó, nhiều lần đều là lúc Trương Ngân và Chu Tinh hẹn hò, Tần Vi lại gọi Chu Tinh đi. “Đáng ghét, chúng ta đi tìm họ thôi!” Vương Thanh kéo Trương Ngân định đi ngay. “Chờ đã.”