Cô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương. Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng. Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc: "Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi." "Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót." Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống. Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng. Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt. Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!" "Tôi mỗi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...