Cô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương.   Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng.   Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc:   "Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi."   "Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót."   Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.   Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng.   Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt.   Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!"   "Tôi mỗi…

Chương 9

Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị NgãTác giả: Đại Vương Thị NgãTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngCô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương.   Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng.   Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc:   "Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi."   "Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót."   Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.   Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng.   Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt.   Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!"   "Tôi mỗi… Bà không ngẩng đầu lên mà nói: “Những ai không đến sẽ bị ghi điểm 0 cho phần điểm chuyên cần. Bây giờ chúng ta bắt đầu học.” Chúng tôi, mấy cô bạn cùng phòng nhìn nhau cười. Trương Ngân khẽ chạm vào khuỷu tay tôi, nói nhỏ: “Cậu có nhận thấy gần đây Tần Vi thường xuyên đi muộn về sớm, hầu như không thấy mặt cô ta trong ký túc xá nữa.” Vương Thanh #trasuatiensinh  hừ một tiếng: “Mặc kệ cô ta, nếu là tớ mà bị mất mặt như vậy, thà biến mất luôn còn hơn, làm gì còn mặt mũi mà xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Còn không mau cụp đuôi lại mà sống cho yên ổn.” Tôi chỉ cười mà không nói gì. Đó là nói người bình thường thôi, vấn đề là Tần Vi đâu phải người bình thường. Gần hết tiết học thứ hai, một tiếng “Báo cáo” vang lên ở cửa lớp. Cô Trương không hài lòng, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa: “Giờ này rồi mới đến? Tiết thứ hai đều sắp hết rồi!”   "Về chỗ ngồi ngay!" Tần Vi ngẩng cao đầu, bước vào lớp. Bước đi của cô ta rất ung dung, chẳng hề có vẻ gì là vội vã, cứ như đang đi trên sàn diễn thời trang.  Lúc này, mọi người mới nhận ra Tần Vi vừa làm tóc xong, mái tóc dài mượt mà xõa trên vai. Cô ta khoác một chiếc áo lông trắng, bên trong là một chiếc váy liền màu hạnh, và còn mang theo một chiếc túi xách Chanel phiên bản giới hạn. Tần Vi ngồi xuống, bắt đầu nghịch chiếc điện thoại iPhone mới toanh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Các bạn trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán.  Trà Sữa Tiên SinhCô ta chẳng phải luôn nói mình là học sinh nghèo, mồ côi sao? Nghèo mà lại có thể dùng được những thứ này à? Cuộc sống này còn tốt hơn cả sinh viên bình thường nữa đấy chứ! Chẳng mấy chốc Trà sữa tiên sinh, tin tức về việc Tần Vi có bạn trai cực kỳ giàu có lan truyền khắp cả khoa, do chính cô ta cố ý hay vô tình tiết lộ.  Có người còn nói đã thấy bạn trai của Tần Vi đến đón cô ta ở cổng trường, lái hẳn một chiếc Lamborghini! “Xì, chắc là loại không ra gì mới để ý đến cô ta! Có khi là làm bộ làm tịch cho thiên hạ xem thôi.” Vương Thanh cố tình cười khẩy trước mặt Tần Vi. Tần Vi không chịu thua, liếc nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự đắc ý: “Có phải loại tốt hay không, đâu phải do cô nói là được!” 7 Từ đó về sau, Tần Vi luôn ra sức khoe khoang trước mặt chúng tôi về sự quan tâm, chăm sóc của bạn trai mới dành cho cô ta.  Đặc biệt là khi tôi có mặt, cô ta càng ra sức phô diễn.

Bà không ngẩng đầu lên mà nói: “Những ai không đến sẽ bị ghi điểm 0 cho phần điểm chuyên cần. Bây giờ chúng ta bắt đầu học.”

 

Chúng tôi, mấy cô bạn cùng phòng nhìn nhau cười.

 

Trương Ngân khẽ chạm vào khuỷu tay tôi, nói nhỏ: “Cậu có nhận thấy gần đây Tần Vi thường xuyên đi muộn về sớm, hầu như không thấy mặt cô ta trong ký túc xá nữa.”

 

Vương Thanh #trasuatiensinh  hừ một tiếng: “Mặc kệ cô ta, nếu là tớ mà bị mất mặt như vậy, thà biến mất luôn còn hơn, làm gì còn mặt mũi mà xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Còn không mau cụp đuôi lại mà sống cho yên ổn.”

 

Tôi chỉ cười mà không nói gì.

 

Đó là nói người bình thường thôi, vấn đề là Tần Vi đâu phải người bình thường.

 

Gần hết tiết học thứ hai, một tiếng “Báo cáo” vang lên ở cửa lớp.

 

Cô Trương không hài lòng, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa: “Giờ này rồi mới đến? Tiết thứ hai đều sắp hết rồi!”  

 

"Về chỗ ngồi ngay!"

 

Tần Vi ngẩng cao đầu, bước vào lớp. Bước đi của cô ta rất ung dung, chẳng hề có vẻ gì là vội vã, cứ như đang đi trên sàn diễn thời trang. 

 

Lúc này, mọi người mới nhận ra Tần Vi vừa làm tóc xong, mái tóc dài mượt mà xõa trên vai. Cô ta khoác một chiếc áo lông trắng, bên trong là một chiếc váy liền màu hạnh, và còn mang theo một chiếc túi xách Chanel phiên bản giới hạn.

 

Tần Vi ngồi xuống, bắt đầu nghịch chiếc điện thoại iPhone mới toanh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

 

Các bạn trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán. 

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Cô ta chẳng phải luôn nói mình là học sinh nghèo, mồ côi sao? Nghèo mà lại có thể dùng được những thứ này à? Cuộc sống này còn tốt hơn cả sinh viên bình thường nữa đấy chứ!

 

Chẳng mấy chốc Trà sữa tiên sinh, tin tức về việc Tần Vi có bạn trai cực kỳ giàu có lan truyền khắp cả khoa, do chính cô ta cố ý hay vô tình tiết lộ. 

 

Có người còn nói đã thấy bạn trai của Tần Vi đến đón cô ta ở cổng trường, lái hẳn một chiếc Lamborghini!

 

“Xì, chắc là loại không ra gì mới để ý đến cô ta! Có khi là làm bộ làm tịch cho thiên hạ xem thôi.” Vương Thanh cố tình cười khẩy trước mặt Tần Vi.

 

Tần Vi không chịu thua, liếc nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự đắc ý: “Có phải loại tốt hay không, đâu phải do cô nói là được!”

 

7

 

Từ đó về sau, Tần Vi luôn ra sức khoe khoang trước mặt chúng tôi về sự quan tâm, chăm sóc của bạn trai mới dành cho cô ta. 

 

Đặc biệt là khi tôi có mặt, cô ta càng ra sức phô diễn.

Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị NgãTác giả: Đại Vương Thị NgãTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngCô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương.   Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng.   Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc:   "Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi."   "Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót."   Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.   Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng.   Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt.   Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!"   "Tôi mỗi… Bà không ngẩng đầu lên mà nói: “Những ai không đến sẽ bị ghi điểm 0 cho phần điểm chuyên cần. Bây giờ chúng ta bắt đầu học.” Chúng tôi, mấy cô bạn cùng phòng nhìn nhau cười. Trương Ngân khẽ chạm vào khuỷu tay tôi, nói nhỏ: “Cậu có nhận thấy gần đây Tần Vi thường xuyên đi muộn về sớm, hầu như không thấy mặt cô ta trong ký túc xá nữa.” Vương Thanh #trasuatiensinh  hừ một tiếng: “Mặc kệ cô ta, nếu là tớ mà bị mất mặt như vậy, thà biến mất luôn còn hơn, làm gì còn mặt mũi mà xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Còn không mau cụp đuôi lại mà sống cho yên ổn.” Tôi chỉ cười mà không nói gì. Đó là nói người bình thường thôi, vấn đề là Tần Vi đâu phải người bình thường. Gần hết tiết học thứ hai, một tiếng “Báo cáo” vang lên ở cửa lớp. Cô Trương không hài lòng, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa: “Giờ này rồi mới đến? Tiết thứ hai đều sắp hết rồi!”   "Về chỗ ngồi ngay!" Tần Vi ngẩng cao đầu, bước vào lớp. Bước đi của cô ta rất ung dung, chẳng hề có vẻ gì là vội vã, cứ như đang đi trên sàn diễn thời trang.  Lúc này, mọi người mới nhận ra Tần Vi vừa làm tóc xong, mái tóc dài mượt mà xõa trên vai. Cô ta khoác một chiếc áo lông trắng, bên trong là một chiếc váy liền màu hạnh, và còn mang theo một chiếc túi xách Chanel phiên bản giới hạn. Tần Vi ngồi xuống, bắt đầu nghịch chiếc điện thoại iPhone mới toanh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Các bạn trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán.  Trà Sữa Tiên SinhCô ta chẳng phải luôn nói mình là học sinh nghèo, mồ côi sao? Nghèo mà lại có thể dùng được những thứ này à? Cuộc sống này còn tốt hơn cả sinh viên bình thường nữa đấy chứ! Chẳng mấy chốc Trà sữa tiên sinh, tin tức về việc Tần Vi có bạn trai cực kỳ giàu có lan truyền khắp cả khoa, do chính cô ta cố ý hay vô tình tiết lộ.  Có người còn nói đã thấy bạn trai của Tần Vi đến đón cô ta ở cổng trường, lái hẳn một chiếc Lamborghini! “Xì, chắc là loại không ra gì mới để ý đến cô ta! Có khi là làm bộ làm tịch cho thiên hạ xem thôi.” Vương Thanh cố tình cười khẩy trước mặt Tần Vi. Tần Vi không chịu thua, liếc nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự đắc ý: “Có phải loại tốt hay không, đâu phải do cô nói là được!” 7 Từ đó về sau, Tần Vi luôn ra sức khoe khoang trước mặt chúng tôi về sự quan tâm, chăm sóc của bạn trai mới dành cho cô ta.  Đặc biệt là khi tôi có mặt, cô ta càng ra sức phô diễn.

Chương 9