Cô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương.   Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng.   Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc:   "Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi."   "Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót."   Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.   Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng.   Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt.   Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!"   "Tôi mỗi…

Chương 14

Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị NgãTác giả: Đại Vương Thị NgãTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngCô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương.   Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng.   Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc:   "Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi."   "Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót."   Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.   Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng.   Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt.   Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!"   "Tôi mỗi… Mẹ tôi nổi cơn th ịnh n ộ, không còn quan tâm đến thể diện, chỉ tay vào gia đình Từ Thành, “Các người mau cút ra khỏi đây cho tôi!” “Đủ rồi, đừng có ồn ào nữa!” Tôi giả vờ đa u k hổ, che mặt lại, bỏ chạy vào phòng ngủ. Tôi lao vào giường mềm mại, gục mặt vào gối, vai ru n r ẩy như thể đang khóc lóc đa&u đ..ớn. Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi mở cửa bước vào.  Thấy tôi đa u kh ổ như vậy, bà cũng cảm thấy không dễ chịu, “Từ Thành thật không biết điều, mẹ sẽ tìm người tốt hơn cho con.” Tôi nấc nghẹn nói: “Mẹ ơi, con không muốn yêu đương, không muốn kết hôn nữa!” Mẹ tôi thở dài: “Được rồi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.” Việc liên hôn với gia đình Từ Thành là ý của mẹ tôi, sự việc lần này như một cái t át vào mặt bà.  Bà dặn dò tôi đừng quá buồn, rồi rời khỏi phòng. Khi nghe tiếng bước chân dần xa, tôi lập tức bật dậy khỏi giường, chẳng còn chút nào dáng vẻ đa!!u b’uồn. Nhờ vào lý do đ au l òng này, mẹ tôi trong vài năm qua cũng không can thiệp vào việc của tôi nữa. Quan trọng hơn, nghĩ đến việc Tần Vi sắp phải nhận lấy kết quả trắng tay, tôi cảm thấy rất vui.  Việc này ầm ĩ đến mức ai cũng biết người yêu của tôi và Tần Vi đang lén lút với nhau.  Nhiều người gửi tin nhắn an ủi, hỏi thăm cho tôi. Tôi tắt tiếng thông báo và không trả lời ai cả.  Trong mắt mọi người, tôi không nghi ngờ gì nữa là đang đa₫₫u kh@ổ tột cùng. Về trường vào thứ Hai, ánh mắt của các bạn học nhìn tôi đầy thương hại, không biết nói gì. Còn tôi, không phụ lòng kỳ vọng của họ, tôi trang điểm với lớp nền sáng hơn hai tông so với màu da của mình, không đánh má hồng, dùng son môi màu trắng ngà mờ, và đánh một lớp phấn mắt màu xanh nhạt.  Tôi trông thật sự thảm hại.  Các bạn cùng phòng vây quanh an ủi tôi và mắng mỏ Tần Vi.  “Cô ta có phải nghiện cướp đồ của người khác không? Trước là cướp của Trương Ngân, giờ lại cướp của Gia Gia!” Trà Sữa Tiên Sinh“Quá đáng thật!” …. Cuối cùng cả lớp đều tụ tập lại, cùng nhau mắng chửi Tần Vi. Tôi yếu ớt dựa vào vai Vương Thanh, vẻ mặt tỏ ra như đang đau khổ nhưng trong lòng lại vui sướng không thôi.

Mẹ tôi nổi cơn th ịnh n ộ, không còn quan tâm đến thể diện, chỉ tay vào gia đình Từ Thành, “Các người mau cút ra khỏi đây cho tôi!”

 

“Đủ rồi, đừng có ồn ào nữa!” Tôi giả vờ đa u k hổ, che mặt lại, bỏ chạy vào phòng ngủ.

 

Tôi lao vào giường mềm mại, gục mặt vào gối, vai ru n r ẩy như thể đang khóc lóc đa&u đ..ớn.

 

Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi mở cửa bước vào. 

 

Thấy tôi đa u kh ổ như vậy, bà cũng cảm thấy không dễ chịu, “Từ Thành thật không biết điều, mẹ sẽ tìm người tốt hơn cho con.”

 

Tôi nấc nghẹn nói: “Mẹ ơi, con không muốn yêu đương, không muốn kết hôn nữa!”

 

Mẹ tôi thở dài: “Được rồi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”

 

Việc liên hôn với gia đình Từ Thành là ý của mẹ tôi, sự việc lần này như một cái t át vào mặt bà. 

 

Bà dặn dò tôi đừng quá buồn, rồi rời khỏi phòng.

 

Khi nghe tiếng bước chân dần xa, tôi lập tức bật dậy khỏi giường, chẳng còn chút nào dáng vẻ đa!!u b’uồn. Nhờ vào lý do đ au l òng này, mẹ tôi trong vài năm qua cũng không can thiệp vào việc của tôi nữa.

 

Quan trọng hơn, nghĩ đến việc Tần Vi sắp phải nhận lấy kết quả trắng tay, tôi cảm thấy rất vui. 

 

Việc này ầm ĩ đến mức ai cũng biết người yêu của tôi và Tần Vi đang lén lút với nhau. 

 

Nhiều người gửi tin nhắn an ủi, hỏi thăm cho tôi. Tôi tắt tiếng thông báo và không trả lời ai cả. 

 

Trong mắt mọi người, tôi không nghi ngờ gì nữa là đang đa₫₫u kh@ổ tột cùng.

 

Về trường vào thứ Hai, ánh mắt của các bạn học nhìn tôi đầy thương hại, không biết nói gì.

 

Còn tôi, không phụ lòng kỳ vọng của họ, tôi trang điểm với lớp nền sáng hơn hai tông so với màu da của mình, không đánh má hồng, dùng son môi màu trắng ngà mờ, và đánh một lớp phấn mắt màu xanh nhạt. 

 

Tôi trông thật sự thảm hại. 

 

Các bạn cùng phòng vây quanh an ủi tôi và mắng mỏ Tần Vi. 

 

“Cô ta có phải nghiện cướp đồ của người khác không? Trước là cướp của Trương Ngân, giờ lại cướp của Gia Gia!”

 

Trà Sữa Tiên Sinh

“Quá đáng thật!”

 

….

 

Cuối cùng cả lớp đều tụ tập lại, cùng nhau mắng chửi Tần Vi.

 

Tôi yếu ớt dựa vào vai Vương Thanh, vẻ mặt tỏ ra như đang đau khổ nhưng trong lòng lại vui sướng không thôi.

Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị NgãTác giả: Đại Vương Thị NgãTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngCô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương.   Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng.   Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc:   "Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi."   "Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót."   Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.   Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng.   Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt.   Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!"   "Tôi mỗi… Mẹ tôi nổi cơn th ịnh n ộ, không còn quan tâm đến thể diện, chỉ tay vào gia đình Từ Thành, “Các người mau cút ra khỏi đây cho tôi!” “Đủ rồi, đừng có ồn ào nữa!” Tôi giả vờ đa u k hổ, che mặt lại, bỏ chạy vào phòng ngủ. Tôi lao vào giường mềm mại, gục mặt vào gối, vai ru n r ẩy như thể đang khóc lóc đa&u đ..ớn. Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi mở cửa bước vào.  Thấy tôi đa u kh ổ như vậy, bà cũng cảm thấy không dễ chịu, “Từ Thành thật không biết điều, mẹ sẽ tìm người tốt hơn cho con.” Tôi nấc nghẹn nói: “Mẹ ơi, con không muốn yêu đương, không muốn kết hôn nữa!” Mẹ tôi thở dài: “Được rồi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.” Việc liên hôn với gia đình Từ Thành là ý của mẹ tôi, sự việc lần này như một cái t át vào mặt bà.  Bà dặn dò tôi đừng quá buồn, rồi rời khỏi phòng. Khi nghe tiếng bước chân dần xa, tôi lập tức bật dậy khỏi giường, chẳng còn chút nào dáng vẻ đa!!u b’uồn. Nhờ vào lý do đ au l òng này, mẹ tôi trong vài năm qua cũng không can thiệp vào việc của tôi nữa. Quan trọng hơn, nghĩ đến việc Tần Vi sắp phải nhận lấy kết quả trắng tay, tôi cảm thấy rất vui.  Việc này ầm ĩ đến mức ai cũng biết người yêu của tôi và Tần Vi đang lén lút với nhau.  Nhiều người gửi tin nhắn an ủi, hỏi thăm cho tôi. Tôi tắt tiếng thông báo và không trả lời ai cả.  Trong mắt mọi người, tôi không nghi ngờ gì nữa là đang đa₫₫u kh@ổ tột cùng. Về trường vào thứ Hai, ánh mắt của các bạn học nhìn tôi đầy thương hại, không biết nói gì. Còn tôi, không phụ lòng kỳ vọng của họ, tôi trang điểm với lớp nền sáng hơn hai tông so với màu da của mình, không đánh má hồng, dùng son môi màu trắng ngà mờ, và đánh một lớp phấn mắt màu xanh nhạt.  Tôi trông thật sự thảm hại.  Các bạn cùng phòng vây quanh an ủi tôi và mắng mỏ Tần Vi.  “Cô ta có phải nghiện cướp đồ của người khác không? Trước là cướp của Trương Ngân, giờ lại cướp của Gia Gia!” Trà Sữa Tiên Sinh“Quá đáng thật!” …. Cuối cùng cả lớp đều tụ tập lại, cùng nhau mắng chửi Tần Vi. Tôi yếu ớt dựa vào vai Vương Thanh, vẻ mặt tỏ ra như đang đau khổ nhưng trong lòng lại vui sướng không thôi.

Chương 14