Đỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự. Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật. Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia. Nào ngờ, mới cưới được một tháng. Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh. Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau. Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn." Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu." 1 "Nghe nói mẹ hôm qua mua cho cậu một hòn đảo?" Ôn Nhan đột nhiên xông vào phòng. Người cô ấy gọi là mẹ, chính là Lục phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của chúng tôi. Tôi chớp chớp mắt, "Hình như là có chuyện này, mẹ nói tớ ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc, vất vả rồi, nên tiện tay mua tặng tớ một hòn đảo." Ôn Nhan nghiến răng, bò lên giường, quấn lấy tôi như con rắn nước. "Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này!" Tôi bị cánh…
Chương 6
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào MônTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự. Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật. Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia. Nào ngờ, mới cưới được một tháng. Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh. Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau. Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn." Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu." 1 "Nghe nói mẹ hôm qua mua cho cậu một hòn đảo?" Ôn Nhan đột nhiên xông vào phòng. Người cô ấy gọi là mẹ, chính là Lục phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của chúng tôi. Tôi chớp chớp mắt, "Hình như là có chuyện này, mẹ nói tớ ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc, vất vả rồi, nên tiện tay mua tặng tớ một hòn đảo." Ôn Nhan nghiến răng, bò lên giường, quấn lấy tôi như con rắn nước. "Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này!" Tôi bị cánh… Tôi vừa chuồn ra khỏi Phật đường, đã bị Lục Triều Bắc chạy đến túm lấy. Khóe miệng anh ấy hơi nhếch lên, trông có vẻ tâm trạng rất tốt. "Ôn Nhan không ly hôn, em còn muốn ly hôn nữa không?" Tôi nghĩ không thể nói chết. Vì vậy, tôi nói: "Không sao, em đợi cô ấy." Lục Triều Bắc lập tức xụ mặt xuống, giọng điệu ủ rũ: "Vậy em cứ từ từ mà đợi." Sau ngày hôm đó, bầu không khí giữa Ôn Nhan và Lục Quan Nam cứ kỳ lạ thế nào. Tôi muốn tìm Ôn Nhan hỏi xem tình hình thế nào, nhưng hễ hai chúng tôi ở riêng với nhau, ánh mắt cảnh cáo của Lục Quan Nam lại lập tức phóng tới. Khiến tôi không dám nói thêm câu nào. Nhắn tin thì lại không nói rõ được, tôi chỉ đành lén mắng Lục Triều Bắc không có địa vị trong gia đình. Lục Triều Bắc nghe xong bất lực nói: "Em xen vào chuyện tình cảm của bọn họ làm gì?" "Chuyện của chúng ta còn chưa rõ ràng nữa." Tôi sững người, theo bản năng hỏi ngược lại: "Chúng ta chưa ly hôn sao?" Lục Triều Bắc ngay tại chỗ biểu diễn một màn nghệ thuật biến đổi sắc mặt. Từ ngày đó trở đi, anh ấy tự tăng thêm cho mình hai buổi tập luyện. Rảnh rỗi không có việc gì lại bắt đầu lượn lờ trước mắt tôi. Nếu nói Lục Quan Nam là xâm chiếm cuộc sống của Ôn Nhan một cách mạnh mẽ, thì Lục Triều Bắc lại âm thầm khiến tôi quen với sự tồn tại của anh ấy. Cho đến một tuần sau, Lục phu nhân dẫn tôi và Ôn Nhan tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện. Chúng tôi mới thành công gặp nhau. Tôi ghé sát vào Ôn Nhan tám chuyện: "Khai thật đi, chuyện của cậu và Lục Quan Nam là thế nào!" Ôn Nhan gục đầu vào vai tôi, tay chân quấn lấy tôi. "Tớ yêu rồi, nhưng lại thất tình rồi." "Kể rõ ra xem nào." Câu chuyện của Ôn Nhan thực ra rất đơn giản. Đó là cô ấy không giữ được trái tim mình, yêu Lục Quan Nam rồi. Lục Quan Nam tuy vì cô ấy mà phá giới, nhưng vẫn ngày ngày đến Phật đường. Mà trong giới lại có tin đồn, lý do Lục Quan Nam xuất gia là vì bạch nguyệt quang đã mất sớm. Trong mắt Ôn Nhan, việc Lục Quan Nam kiên trì ngày ngày đến Phật đường là vì trong lòng vẫn còn bạch nguyệt quang kia. Chỉ là vì áp lực từ Lục phu nhân nên mới coi cô ấy như công cụ sinh sản. Nghe xong phân tích của Ôn Nhan, tôi đập mạnh xuống bàn. "Tra nam! Ly hôn!" "Ly hôn ngay!"
Tôi vừa chuồn ra khỏi Phật đường, đã bị Lục Triều Bắc chạy đến túm lấy.
Khóe miệng anh ấy hơi nhếch lên, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
"Ôn Nhan không ly hôn, em còn muốn ly hôn nữa không?"
Tôi nghĩ không thể nói chết.
Vì vậy, tôi nói: "Không sao, em đợi cô ấy."
Lục Triều Bắc lập tức xụ mặt xuống, giọng điệu ủ rũ: "Vậy em cứ từ từ mà đợi."
Sau ngày hôm đó, bầu không khí giữa Ôn Nhan và Lục Quan Nam cứ kỳ lạ thế nào.
Tôi muốn tìm Ôn Nhan hỏi xem tình hình thế nào, nhưng hễ hai chúng tôi ở riêng với nhau, ánh mắt cảnh cáo của Lục Quan Nam lại lập tức phóng tới.
Khiến tôi không dám nói thêm câu nào.
Nhắn tin thì lại không nói rõ được, tôi chỉ đành lén mắng Lục Triều Bắc không có địa vị trong gia đình.
Lục Triều Bắc nghe xong bất lực nói: "Em xen vào chuyện tình cảm của bọn họ làm gì?"
"Chuyện của chúng ta còn chưa rõ ràng nữa."
Tôi sững người, theo bản năng hỏi ngược lại: "Chúng ta chưa ly hôn sao?"
Lục Triều Bắc ngay tại chỗ biểu diễn một màn nghệ thuật biến đổi sắc mặt.
Từ ngày đó trở đi, anh ấy tự tăng thêm cho mình hai buổi tập luyện.
Rảnh rỗi không có việc gì lại bắt đầu lượn lờ trước mắt tôi.
Nếu nói Lục Quan Nam là xâm chiếm cuộc sống của Ôn Nhan một cách mạnh mẽ, thì Lục Triều Bắc lại âm thầm khiến tôi quen với sự tồn tại của anh ấy.
Cho đến một tuần sau, Lục phu nhân dẫn tôi và Ôn Nhan tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện.
Chúng tôi mới thành công gặp nhau.
Tôi ghé sát vào Ôn Nhan tám chuyện: "Khai thật đi, chuyện của cậu và Lục Quan Nam là thế nào!"
Ôn Nhan gục đầu vào vai tôi, tay chân quấn lấy tôi.
"Tớ yêu rồi, nhưng lại thất tình rồi."
"Kể rõ ra xem nào."
Câu chuyện của Ôn Nhan thực ra rất đơn giản.
Đó là cô ấy không giữ được trái tim mình, yêu Lục Quan Nam rồi.
Lục Quan Nam tuy vì cô ấy mà phá giới, nhưng vẫn ngày ngày đến Phật đường.
Mà trong giới lại có tin đồn, lý do Lục Quan Nam xuất gia là vì bạch nguyệt quang đã mất sớm.
Trong mắt Ôn Nhan, việc Lục Quan Nam kiên trì ngày ngày đến Phật đường là vì trong lòng vẫn còn bạch nguyệt quang kia.
Chỉ là vì áp lực từ Lục phu nhân nên mới coi cô ấy như công cụ sinh sản.
Nghe xong phân tích của Ôn Nhan, tôi đập mạnh xuống bàn.
"Tra nam! Ly hôn!"
"Ly hôn ngay!"
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào MônTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự. Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật. Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia. Nào ngờ, mới cưới được một tháng. Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh. Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau. Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn." Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu." 1 "Nghe nói mẹ hôm qua mua cho cậu một hòn đảo?" Ôn Nhan đột nhiên xông vào phòng. Người cô ấy gọi là mẹ, chính là Lục phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của chúng tôi. Tôi chớp chớp mắt, "Hình như là có chuyện này, mẹ nói tớ ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc, vất vả rồi, nên tiện tay mua tặng tớ một hòn đảo." Ôn Nhan nghiến răng, bò lên giường, quấn lấy tôi như con rắn nước. "Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này!" Tôi bị cánh… Tôi vừa chuồn ra khỏi Phật đường, đã bị Lục Triều Bắc chạy đến túm lấy. Khóe miệng anh ấy hơi nhếch lên, trông có vẻ tâm trạng rất tốt. "Ôn Nhan không ly hôn, em còn muốn ly hôn nữa không?" Tôi nghĩ không thể nói chết. Vì vậy, tôi nói: "Không sao, em đợi cô ấy." Lục Triều Bắc lập tức xụ mặt xuống, giọng điệu ủ rũ: "Vậy em cứ từ từ mà đợi." Sau ngày hôm đó, bầu không khí giữa Ôn Nhan và Lục Quan Nam cứ kỳ lạ thế nào. Tôi muốn tìm Ôn Nhan hỏi xem tình hình thế nào, nhưng hễ hai chúng tôi ở riêng với nhau, ánh mắt cảnh cáo của Lục Quan Nam lại lập tức phóng tới. Khiến tôi không dám nói thêm câu nào. Nhắn tin thì lại không nói rõ được, tôi chỉ đành lén mắng Lục Triều Bắc không có địa vị trong gia đình. Lục Triều Bắc nghe xong bất lực nói: "Em xen vào chuyện tình cảm của bọn họ làm gì?" "Chuyện của chúng ta còn chưa rõ ràng nữa." Tôi sững người, theo bản năng hỏi ngược lại: "Chúng ta chưa ly hôn sao?" Lục Triều Bắc ngay tại chỗ biểu diễn một màn nghệ thuật biến đổi sắc mặt. Từ ngày đó trở đi, anh ấy tự tăng thêm cho mình hai buổi tập luyện. Rảnh rỗi không có việc gì lại bắt đầu lượn lờ trước mắt tôi. Nếu nói Lục Quan Nam là xâm chiếm cuộc sống của Ôn Nhan một cách mạnh mẽ, thì Lục Triều Bắc lại âm thầm khiến tôi quen với sự tồn tại của anh ấy. Cho đến một tuần sau, Lục phu nhân dẫn tôi và Ôn Nhan tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện. Chúng tôi mới thành công gặp nhau. Tôi ghé sát vào Ôn Nhan tám chuyện: "Khai thật đi, chuyện của cậu và Lục Quan Nam là thế nào!" Ôn Nhan gục đầu vào vai tôi, tay chân quấn lấy tôi. "Tớ yêu rồi, nhưng lại thất tình rồi." "Kể rõ ra xem nào." Câu chuyện của Ôn Nhan thực ra rất đơn giản. Đó là cô ấy không giữ được trái tim mình, yêu Lục Quan Nam rồi. Lục Quan Nam tuy vì cô ấy mà phá giới, nhưng vẫn ngày ngày đến Phật đường. Mà trong giới lại có tin đồn, lý do Lục Quan Nam xuất gia là vì bạch nguyệt quang đã mất sớm. Trong mắt Ôn Nhan, việc Lục Quan Nam kiên trì ngày ngày đến Phật đường là vì trong lòng vẫn còn bạch nguyệt quang kia. Chỉ là vì áp lực từ Lục phu nhân nên mới coi cô ấy như công cụ sinh sản. Nghe xong phân tích của Ôn Nhan, tôi đập mạnh xuống bàn. "Tra nam! Ly hôn!" "Ly hôn ngay!"