Tác giả:

Đỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự.   Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật.   Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia.   Nào ngờ, mới cưới được một tháng.   Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh.   Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau.   Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn."   Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu."   1   "Nghe nói mẹ hôm qua mua cho cậu một hòn đảo?"   Ôn Nhan đột nhiên xông vào phòng.   Người cô ấy gọi là mẹ, chính là Lục phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của chúng tôi.   Tôi chớp chớp mắt, "Hình như là có chuyện này, mẹ nói tớ ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc, vất vả rồi, nên tiện tay mua tặng tớ một hòn đảo."   Ôn Nhan nghiến răng, bò lên giường, quấn lấy tôi như con rắn nước.   "Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này!"   Tôi bị cánh…

Chương 7

Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào MônTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự.   Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật.   Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia.   Nào ngờ, mới cưới được một tháng.   Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh.   Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau.   Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn."   Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu."   1   "Nghe nói mẹ hôm qua mua cho cậu một hòn đảo?"   Ôn Nhan đột nhiên xông vào phòng.   Người cô ấy gọi là mẹ, chính là Lục phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của chúng tôi.   Tôi chớp chớp mắt, "Hình như là có chuyện này, mẹ nói tớ ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc, vất vả rồi, nên tiện tay mua tặng tớ một hòn đảo."   Ôn Nhan nghiến răng, bò lên giường, quấn lấy tôi như con rắn nước.   "Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này!"   Tôi bị cánh… Lần này, tôi và Ôn Nhan kiên quyết muốn ly hôn. Quyết định không nghe ý kiến của Lục Quan Nam. Trực tiếp để lại đơn ly hôn rồi đi. Sau khi quyết định xong phương án ban đầu, buổi dạ tiệc từ thiện cũng đến hồi kết thúc. Lục phu nhân còn phải bàn chuyện với ban tổ chức, nên để tôi và Ôn Nhan đi trước. Khi đi đến cửa sảnh tiệc, một bóng người chặn chúng tôi lại. "Hai cô cháu dâu lâu rồi không gặp." Người đến chính là Lục nhị thúc. Chúng tôi từng gặp ông ta một lần trong bữa tiệc gia đình khi mới gả vào Lục gia. Sau đó thì không gặp lại nữa. Tôi nhíu mày, "Nhị thúc có chuyện gì sao?" Lục nhị thúc nhìn Ôn Nhan đang ôm chặt lấy tay tôi, cười đầy ẩn ý. "Lục Quan Nam và Lục Triều Bắc hai anh em bất hòa, hai cháu quan hệ lại tốt thật đấy." Câu này rõ ràng là đang cố tình chia rẽ. Ít nhất là trong những ngày tôi ở Lục gia, tôi thực sự không thấy hai anh em này có chỗ nào bất hòa. Ôn Nhan kéo tôi định đi, Lục nhị thúc cũng không ngăn cản. Lại tung ra một tin tức. "Hai cháu chắc hẳn đã từng nghe nói về, bạch nguyệt quang đã mất sớm kia nhỉ." "Chậc chậc, trời sinh thể yếu, lại còn mắc bệnh tim. Hồng nhan bạc phận a—" "Hai thằng cháu trai của tôi, một đứa xuất gia, một đứa gặp tai nạn xe cộ." "Đều là vì cô ta cả đấy!" Nói xong, Lục nhị thúc tự mình bỏ đi. Ôn Nhan mím môi, khuôn mặt vốn luôn rực rỡ lúc này trắng bệch vô cùng. Tôi và Ôn Nhan đều hiểu, những điều Lục nhị thúc nói không thể tin được. Nhưng cũng chính lúc này, chúng tôi nhận ra. Lục gia, là một gia tộc hào môn. Sự yên bình trước đây, vì Lục Triều Bắc tỉnh lại, đã hoàn toàn vỡ vụn. "Chậc, vẫn là nên ly hôn càng sớm càng tốt." Tôi nghĩ vậy. 8 

Lần này, tôi và Ôn Nhan kiên quyết muốn ly hôn.

 

Quyết định không nghe ý kiến của Lục Quan Nam.

 

Trực tiếp để lại đơn ly hôn rồi đi.

 

Sau khi quyết định xong phương án ban đầu, buổi dạ tiệc từ thiện cũng đến hồi kết thúc.

 

Lục phu nhân còn phải bàn chuyện với ban tổ chức, nên để tôi và Ôn Nhan đi trước.

 

Khi đi đến cửa sảnh tiệc, một bóng người chặn chúng tôi lại.

 

"Hai cô cháu dâu lâu rồi không gặp."

 

Người đến chính là Lục nhị thúc.

 

Chúng tôi từng gặp ông ta một lần trong bữa tiệc gia đình khi mới gả vào Lục gia.

 

Sau đó thì không gặp lại nữa.

 

Tôi nhíu mày, "Nhị thúc có chuyện gì sao?"

 

Lục nhị thúc nhìn Ôn Nhan đang ôm chặt lấy tay tôi, cười đầy ẩn ý.

 

"Lục Quan Nam và Lục Triều Bắc hai anh em bất hòa, hai cháu quan hệ lại tốt thật đấy."

 

Câu này rõ ràng là đang cố tình chia rẽ.

 

Ít nhất là trong những ngày tôi ở Lục gia, tôi thực sự không thấy hai anh em này có chỗ nào bất hòa.

 

Ôn Nhan kéo tôi định đi, Lục nhị thúc cũng không ngăn cản.

 

Lại tung ra một tin tức.

 

"Hai cháu chắc hẳn đã từng nghe nói về, bạch nguyệt quang đã mất sớm kia nhỉ."

 

"Chậc chậc, trời sinh thể yếu, lại còn mắc bệnh tim. Hồng nhan bạc phận a—"

 

"Hai thằng cháu trai của tôi, một đứa xuất gia, một đứa gặp tai nạn xe cộ."

 

"Đều là vì cô ta cả đấy!"

 

Nói xong, Lục nhị thúc tự mình bỏ đi.

 

Ôn Nhan mím môi, khuôn mặt vốn luôn rực rỡ lúc này trắng bệch vô cùng.

 

Tôi và Ôn Nhan đều hiểu, những điều Lục nhị thúc nói không thể tin được.

 

Nhưng cũng chính lúc này, chúng tôi nhận ra.

 

Lục gia, là một gia tộc hào môn.

 

Sự yên bình trước đây, vì Lục Triều Bắc tỉnh lại, đã hoàn toàn vỡ vụn.

 

"Chậc, vẫn là nên ly hôn càng sớm càng tốt."

 

Tôi nghĩ vậy.

 

8

 

Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào MônTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự.   Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật.   Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia.   Nào ngờ, mới cưới được một tháng.   Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh.   Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau.   Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn."   Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu."   1   "Nghe nói mẹ hôm qua mua cho cậu một hòn đảo?"   Ôn Nhan đột nhiên xông vào phòng.   Người cô ấy gọi là mẹ, chính là Lục phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của chúng tôi.   Tôi chớp chớp mắt, "Hình như là có chuyện này, mẹ nói tớ ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc, vất vả rồi, nên tiện tay mua tặng tớ một hòn đảo."   Ôn Nhan nghiến răng, bò lên giường, quấn lấy tôi như con rắn nước.   "Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này!"   Tôi bị cánh… Lần này, tôi và Ôn Nhan kiên quyết muốn ly hôn. Quyết định không nghe ý kiến của Lục Quan Nam. Trực tiếp để lại đơn ly hôn rồi đi. Sau khi quyết định xong phương án ban đầu, buổi dạ tiệc từ thiện cũng đến hồi kết thúc. Lục phu nhân còn phải bàn chuyện với ban tổ chức, nên để tôi và Ôn Nhan đi trước. Khi đi đến cửa sảnh tiệc, một bóng người chặn chúng tôi lại. "Hai cô cháu dâu lâu rồi không gặp." Người đến chính là Lục nhị thúc. Chúng tôi từng gặp ông ta một lần trong bữa tiệc gia đình khi mới gả vào Lục gia. Sau đó thì không gặp lại nữa. Tôi nhíu mày, "Nhị thúc có chuyện gì sao?" Lục nhị thúc nhìn Ôn Nhan đang ôm chặt lấy tay tôi, cười đầy ẩn ý. "Lục Quan Nam và Lục Triều Bắc hai anh em bất hòa, hai cháu quan hệ lại tốt thật đấy." Câu này rõ ràng là đang cố tình chia rẽ. Ít nhất là trong những ngày tôi ở Lục gia, tôi thực sự không thấy hai anh em này có chỗ nào bất hòa. Ôn Nhan kéo tôi định đi, Lục nhị thúc cũng không ngăn cản. Lại tung ra một tin tức. "Hai cháu chắc hẳn đã từng nghe nói về, bạch nguyệt quang đã mất sớm kia nhỉ." "Chậc chậc, trời sinh thể yếu, lại còn mắc bệnh tim. Hồng nhan bạc phận a—" "Hai thằng cháu trai của tôi, một đứa xuất gia, một đứa gặp tai nạn xe cộ." "Đều là vì cô ta cả đấy!" Nói xong, Lục nhị thúc tự mình bỏ đi. Ôn Nhan mím môi, khuôn mặt vốn luôn rực rỡ lúc này trắng bệch vô cùng. Tôi và Ôn Nhan đều hiểu, những điều Lục nhị thúc nói không thể tin được. Nhưng cũng chính lúc này, chúng tôi nhận ra. Lục gia, là một gia tộc hào môn. Sự yên bình trước đây, vì Lục Triều Bắc tỉnh lại, đã hoàn toàn vỡ vụn. "Chậc, vẫn là nên ly hôn càng sớm càng tốt." Tôi nghĩ vậy. 8 

Chương 7