"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu…
Chương 5
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu… Thụy vương nhỏ hơn Triệu Hoài Cẩn một tuổi, nhưng mười một tuổi mở phủ đã được phong vương. Thụy vương phủ nguy nga lộng lẫy, so với Cẩn vương phủ chúng ta thì đúng là nhà giàu nứt vách. Đứa trẻ đầy tháng rất đáng yêu, ta đánh giá vài lần, trò chuyện với các vị phu nhân khác, bỗng nhiên nghe thấy bên phía đình nghỉ mát, mấy vị vương gia đang nói cười. Nghe loáng thoáng, hình như bọn họ đang lấy Triệu Hoài Cẩn ra để trêu chọc. Triệu Hoài Cẩn cũng không tức giận, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh ung dung đáp lại, không buồn không vui. Ta đi về phía bên đó, thì nghe thấy Thụy vương đang nói về chuyện thuốc men, "Thuốc đó rất hiệu quả, đảm bảo huynh một đêm bảy lần không phải là chuyện nói suông đâu." Mấy huynh đệ khác cười ầm lên. Biểu cảm của Triệu Hoài Cẩn vốn dĩ không có gì, nhưng nhìn thấy ta đi vào, sắc mặt hắn trầm xuống, nói với Thụy vương: "Đừng có nói bậy." Thụy vương lại được nước tiến thêm. "Thuốc gì vậy?" Ta giả vờ tò mò hỏi. Triệu Hoài Cẩn sợ ta khó xử, nắm lấy tay ta, lắc đầu bảo ta đừng hỏi. Thụy vương lại không tha, dù sao hắn từ nhỏ đã quen bắt nạt vị Cửu ca bệnh tật thất sủng này rồi. "Một đêm bảy lần, thuốc bí truyền để sinh con trai đó, hì hì." Hắn cười cợt nói. Ta lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra, khoác lấy cánh tay Triệu Hoài Cẩn. "Vương gia, thuốc này chúng ta có thể lấy đấy, người khác nói ta không tin, nhưng Thập đệ đã sinh ba đứa con trai rồi, độ tin cậy rất cao." Nói xong, ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Triệu Hoài Cẩn. Ngón tay hắn thon dài, nhưng lại rất lạnh, ta theo bản năng mà ủ ấm cho hắn. Đôi mắt mang theo ý cười của Triệu Hoài Cẩn, nhìn chăm chú vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của chúng ta. Trong đình bỗng nhiên im lặng, mặt Thụy vương đỏ bừng, lúng túng nói: "Ta lại không bệnh hoạn gì, không cần dùng đến thuốc." Ta liếc mắt nhìn Thái tử, lại ngây ngô trả lời Thụy vương. "Thì ra là vậy. Vậy Thập đệ lợi hại thật, đã có ba đứa con trai, tự tin hơn hẳn rồi." Lời này của ta là nói cho Thái tử nghe. Thái tử chỉ có một đứa con trai, sao có thể sánh bằng Thụy vương được. Cho nên, hắn đang uống trà, sắc mặt liền trở nên khó coi. Ta nắm tay Triệu Hoài Cẩn đứng dậy, "Gió lớn rồi, Vương gia, chúng ta về nhà thôi." Không cần thiết phải tham gia loại yến tiệc này. Triệu Hoài Cẩn mỉm cười nhìn ta, đúng lúc ho khan hai tiếng, gật đầu nói: "Được." "Cửu ca, lát nữa ta sai người mang thuốc đến cho huynh." Thụy vương đuổi theo hô: "Còn nữa, Cửu tẩu nhà huynh thật là chua ngoa đanh đá, bỏ quách đi cho xong." Triệu Hoài Cẩn dừng bước, yên lặng nhìn Thụy vương, không biết tại sao, rõ ràng ánh mắt của hắn vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng ta lại trong nháy mắt nhìn thấy một tia lạnh lẽo. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại khôi phục vẻ ôn hòa, ta nghĩ có lẽ là ta bị ảo giác rồi. Ta và Triệu Hoài Cẩn cùng nhau trở về vương phủ, trên đường đi hắn không nói lời nào. Một lúc sau, thuốc thật sự được đưa đến. Một bình thuốc đã được sắc kỹ, đại quản gia thân cận của Thụy vương bưng thuốc đứng đợi Triệu Hoài Cẩn. Đợi ta trở về phòng, Triệu Hoài Cẩn đã uống xong rồi. Ta vốn định mắng đại quản gia kia, nhưng ngay sau đó Triệu Hoài Cẩn liền bắt đầu nôn ra máu. "Có độc!" Vương công công hô lên, lập tức cho người bắt đại quản gia của Thụy vương lại.
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu… Thụy vương nhỏ hơn Triệu Hoài Cẩn một tuổi, nhưng mười một tuổi mở phủ đã được phong vương. Thụy vương phủ nguy nga lộng lẫy, so với Cẩn vương phủ chúng ta thì đúng là nhà giàu nứt vách. Đứa trẻ đầy tháng rất đáng yêu, ta đánh giá vài lần, trò chuyện với các vị phu nhân khác, bỗng nhiên nghe thấy bên phía đình nghỉ mát, mấy vị vương gia đang nói cười. Nghe loáng thoáng, hình như bọn họ đang lấy Triệu Hoài Cẩn ra để trêu chọc. Triệu Hoài Cẩn cũng không tức giận, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh ung dung đáp lại, không buồn không vui. Ta đi về phía bên đó, thì nghe thấy Thụy vương đang nói về chuyện thuốc men, "Thuốc đó rất hiệu quả, đảm bảo huynh một đêm bảy lần không phải là chuyện nói suông đâu." Mấy huynh đệ khác cười ầm lên. Biểu cảm của Triệu Hoài Cẩn vốn dĩ không có gì, nhưng nhìn thấy ta đi vào, sắc mặt hắn trầm xuống, nói với Thụy vương: "Đừng có nói bậy." Thụy vương lại được nước tiến thêm. "Thuốc gì vậy?" Ta giả vờ tò mò hỏi. Triệu Hoài Cẩn sợ ta khó xử, nắm lấy tay ta, lắc đầu bảo ta đừng hỏi. Thụy vương lại không tha, dù sao hắn từ nhỏ đã quen bắt nạt vị Cửu ca bệnh tật thất sủng này rồi. "Một đêm bảy lần, thuốc bí truyền để sinh con trai đó, hì hì." Hắn cười cợt nói. Ta lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra, khoác lấy cánh tay Triệu Hoài Cẩn. "Vương gia, thuốc này chúng ta có thể lấy đấy, người khác nói ta không tin, nhưng Thập đệ đã sinh ba đứa con trai rồi, độ tin cậy rất cao." Nói xong, ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Triệu Hoài Cẩn. Ngón tay hắn thon dài, nhưng lại rất lạnh, ta theo bản năng mà ủ ấm cho hắn. Đôi mắt mang theo ý cười của Triệu Hoài Cẩn, nhìn chăm chú vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của chúng ta. Trong đình bỗng nhiên im lặng, mặt Thụy vương đỏ bừng, lúng túng nói: "Ta lại không bệnh hoạn gì, không cần dùng đến thuốc." Ta liếc mắt nhìn Thái tử, lại ngây ngô trả lời Thụy vương. "Thì ra là vậy. Vậy Thập đệ lợi hại thật, đã có ba đứa con trai, tự tin hơn hẳn rồi." Lời này của ta là nói cho Thái tử nghe. Thái tử chỉ có một đứa con trai, sao có thể sánh bằng Thụy vương được. Cho nên, hắn đang uống trà, sắc mặt liền trở nên khó coi. Ta nắm tay Triệu Hoài Cẩn đứng dậy, "Gió lớn rồi, Vương gia, chúng ta về nhà thôi." Không cần thiết phải tham gia loại yến tiệc này. Triệu Hoài Cẩn mỉm cười nhìn ta, đúng lúc ho khan hai tiếng, gật đầu nói: "Được." "Cửu ca, lát nữa ta sai người mang thuốc đến cho huynh." Thụy vương đuổi theo hô: "Còn nữa, Cửu tẩu nhà huynh thật là chua ngoa đanh đá, bỏ quách đi cho xong." Triệu Hoài Cẩn dừng bước, yên lặng nhìn Thụy vương, không biết tại sao, rõ ràng ánh mắt của hắn vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng ta lại trong nháy mắt nhìn thấy một tia lạnh lẽo. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại khôi phục vẻ ôn hòa, ta nghĩ có lẽ là ta bị ảo giác rồi. Ta và Triệu Hoài Cẩn cùng nhau trở về vương phủ, trên đường đi hắn không nói lời nào. Một lúc sau, thuốc thật sự được đưa đến. Một bình thuốc đã được sắc kỹ, đại quản gia thân cận của Thụy vương bưng thuốc đứng đợi Triệu Hoài Cẩn. Đợi ta trở về phòng, Triệu Hoài Cẩn đã uống xong rồi. Ta vốn định mắng đại quản gia kia, nhưng ngay sau đó Triệu Hoài Cẩn liền bắt đầu nôn ra máu. "Có độc!" Vương công công hô lên, lập tức cho người bắt đại quản gia của Thụy vương lại.
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu… Thụy vương nhỏ hơn Triệu Hoài Cẩn một tuổi, nhưng mười một tuổi mở phủ đã được phong vương. Thụy vương phủ nguy nga lộng lẫy, so với Cẩn vương phủ chúng ta thì đúng là nhà giàu nứt vách. Đứa trẻ đầy tháng rất đáng yêu, ta đánh giá vài lần, trò chuyện với các vị phu nhân khác, bỗng nhiên nghe thấy bên phía đình nghỉ mát, mấy vị vương gia đang nói cười. Nghe loáng thoáng, hình như bọn họ đang lấy Triệu Hoài Cẩn ra để trêu chọc. Triệu Hoài Cẩn cũng không tức giận, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh ung dung đáp lại, không buồn không vui. Ta đi về phía bên đó, thì nghe thấy Thụy vương đang nói về chuyện thuốc men, "Thuốc đó rất hiệu quả, đảm bảo huynh một đêm bảy lần không phải là chuyện nói suông đâu." Mấy huynh đệ khác cười ầm lên. Biểu cảm của Triệu Hoài Cẩn vốn dĩ không có gì, nhưng nhìn thấy ta đi vào, sắc mặt hắn trầm xuống, nói với Thụy vương: "Đừng có nói bậy." Thụy vương lại được nước tiến thêm. "Thuốc gì vậy?" Ta giả vờ tò mò hỏi. Triệu Hoài Cẩn sợ ta khó xử, nắm lấy tay ta, lắc đầu bảo ta đừng hỏi. Thụy vương lại không tha, dù sao hắn từ nhỏ đã quen bắt nạt vị Cửu ca bệnh tật thất sủng này rồi. "Một đêm bảy lần, thuốc bí truyền để sinh con trai đó, hì hì." Hắn cười cợt nói. Ta lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra, khoác lấy cánh tay Triệu Hoài Cẩn. "Vương gia, thuốc này chúng ta có thể lấy đấy, người khác nói ta không tin, nhưng Thập đệ đã sinh ba đứa con trai rồi, độ tin cậy rất cao." Nói xong, ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Triệu Hoài Cẩn. Ngón tay hắn thon dài, nhưng lại rất lạnh, ta theo bản năng mà ủ ấm cho hắn. Đôi mắt mang theo ý cười của Triệu Hoài Cẩn, nhìn chăm chú vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của chúng ta. Trong đình bỗng nhiên im lặng, mặt Thụy vương đỏ bừng, lúng túng nói: "Ta lại không bệnh hoạn gì, không cần dùng đến thuốc." Ta liếc mắt nhìn Thái tử, lại ngây ngô trả lời Thụy vương. "Thì ra là vậy. Vậy Thập đệ lợi hại thật, đã có ba đứa con trai, tự tin hơn hẳn rồi." Lời này của ta là nói cho Thái tử nghe. Thái tử chỉ có một đứa con trai, sao có thể sánh bằng Thụy vương được. Cho nên, hắn đang uống trà, sắc mặt liền trở nên khó coi. Ta nắm tay Triệu Hoài Cẩn đứng dậy, "Gió lớn rồi, Vương gia, chúng ta về nhà thôi." Không cần thiết phải tham gia loại yến tiệc này. Triệu Hoài Cẩn mỉm cười nhìn ta, đúng lúc ho khan hai tiếng, gật đầu nói: "Được." "Cửu ca, lát nữa ta sai người mang thuốc đến cho huynh." Thụy vương đuổi theo hô: "Còn nữa, Cửu tẩu nhà huynh thật là chua ngoa đanh đá, bỏ quách đi cho xong." Triệu Hoài Cẩn dừng bước, yên lặng nhìn Thụy vương, không biết tại sao, rõ ràng ánh mắt của hắn vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng ta lại trong nháy mắt nhìn thấy một tia lạnh lẽo. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại khôi phục vẻ ôn hòa, ta nghĩ có lẽ là ta bị ảo giác rồi. Ta và Triệu Hoài Cẩn cùng nhau trở về vương phủ, trên đường đi hắn không nói lời nào. Một lúc sau, thuốc thật sự được đưa đến. Một bình thuốc đã được sắc kỹ, đại quản gia thân cận của Thụy vương bưng thuốc đứng đợi Triệu Hoài Cẩn. Đợi ta trở về phòng, Triệu Hoài Cẩn đã uống xong rồi. Ta vốn định mắng đại quản gia kia, nhưng ngay sau đó Triệu Hoài Cẩn liền bắt đầu nôn ra máu. "Có độc!" Vương công công hô lên, lập tức cho người bắt đại quản gia của Thụy vương lại.