"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu…
Chương 13
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu… Ta đứng im, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Luôn cảm thấy Triệu Hoài Cẩn dần dần trở nên kỳ lạ. Ta đưa một thìa thuốc lên, hắn ngoan ngoãn uống xong, sau đó cười với ta. "Thuốc có ngọt không?" Ta hỏi hắn, sao lại cười vui vẻ như vậy. "Ngọt." Mắt hắn cong cong, hiển nhiên là rất vui vẻ. Ta không hiểu, uống thuốc mà cũng có thể vui vẻ sao. "Vương gia uống thuốc xong rồi thì đi ngủ sớm đi." Hắn có vẻ không có tâm trạng cho lắm, ừ một tiếng, miệng ngậm thuốc chỉ vào con dấu, "Nương tử có thích viên đá này không?" Ta nhìn lướt qua, không có cảm giác gì, nhưng vẫn nói theo lời hắn: "Thích." Hắn lại vui vẻ, đợi sau khi ta đặt bát thuốc xuống chuẩn bị rời đi, hắn vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, "Nương tử ngồi đây đi, giúp ta lấy đồ, ta đang bận không rảnh tay." Chuyện của ta vẫn chưa làm xong. Đồ đạc đều ở ngay bên cạnh hắn, sao lại không rảnh tay được. "Ồ." Ta ngồi xuống bên cạnh hắn ngẩn người. Triệu Hoài Cẩn dù làm bất cứ chuyện gì, cũng đều rất thuần thục uyển chuyển, khiến người ta nhìn mà thấy thích mắt. Hắn vẫn luôn là một quân tử ôn nhu lễ độ. Nhưng mà, quân tử thật sự nói rất nhiều. Bắt đầu từ lúc nào vậy nhỉ? Thế mà ta lại không hề nhận ra, hôm nay mới thâm thúy cảm nhận được............................................................Săn b.ắ.n là hoạt động diễn ra hàng năm, nhưng Triệu Hoài Cẩn lại là lần đầu tiên tham gia. Khu vực săn b.ắ.n ở Nam Sơn không xa, đi đường một ngày là tới. Hành cung không lớn, sau khi đến nơi ta liền gặp rắc rối, bởi vì sân được sắp xếp cho chúng ta rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ đúng nghĩa. Ta ngủ trên trường kỷ. Ban đêm, hành cung rất náo nhiệt, chúng ta dùng bữa tối cùng Thánh thượng, còn xem ca múa, lúc trở về đã gần giờ Hợi. Triệu Hoài Cẩn cuộn tròn trong chăn, hắt xì liên tục hai cái. "Vương gia lạnh à?" Ta ngồi dậy nhìn hắn. "Nương tử không lạnh sao?" Hắn nhíu mày, hiển nhiên là lạnh đến mức không chịu nổi nữa rồi. Ta muốn nói là không lạnh, nhưng với sự hiểu biết của ta với Triệu Hoài Cẩn, hắn nhất định sẽ còn nói tiếp. Quả nhiên, hắn nói: "Nếu như nương tử không ngại, chúng ta ghép hai chiếc chăn lại đắp chung đi, có lẽ sẽ ấm hơn một chút." "Khụ khụ... chỉ sợ lạnh một đêm, ngày mai bệnh tình của ta lại trở nặng hơn." Ta theo bản năng đưa tay lên xoa xoa giữa hai hàng lông mày, ôm chăn đi qua. Triệu Hoài Cẩn ngày càng kỳ lạ. Nằm song song với nhau, người bên cạnh rất ấm áp, đêm đã khuya lắm rồi, chỉ còn lại tiếng hơi thở nhẹ nhàng của hắn ngay bên tai. Ta quay người lại, quay lưng về phía hắn. "Nương tử có cảm thấy ấm hơn một chút nào không?" Hắn nhẹ giọng hỏi ta. Ta lại không hề cảm thấy lạnh. Ta hỏi lại hắn: "Vương gia thấy sao?" "Ấm hơn nhiều rồi." Hắn nhẹ giọng nói, "May mà có nương tử ở đây." Ta lại xoa xoa giữa hai hàng lông mày. "Vương gia." Ta không nhịn được nữa, quay người lại nhìn hắn, "Vương gia muốn ta sinh con cho ngài sao?" Thành hôn năm tháng, lòng ta vẫn không thay đổi. Chỉ cần hắn đồng ý, ta sẵn sàng sinh con cho hắn. Hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ta, rất lâu sau hắn mới ho khan hai tiếng, "Nếu như ta có thể sống đến mùa hè năm sau, chúng ta lại thảo luận chuyện này được không?" Mùa hè năm sau? Vậy thì còn bảy tháng nữa. Ta gật đầu, đồng ý.
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu… Ta đứng im, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Luôn cảm thấy Triệu Hoài Cẩn dần dần trở nên kỳ lạ. Ta đưa một thìa thuốc lên, hắn ngoan ngoãn uống xong, sau đó cười với ta. "Thuốc có ngọt không?" Ta hỏi hắn, sao lại cười vui vẻ như vậy. "Ngọt." Mắt hắn cong cong, hiển nhiên là rất vui vẻ. Ta không hiểu, uống thuốc mà cũng có thể vui vẻ sao. "Vương gia uống thuốc xong rồi thì đi ngủ sớm đi." Hắn có vẻ không có tâm trạng cho lắm, ừ một tiếng, miệng ngậm thuốc chỉ vào con dấu, "Nương tử có thích viên đá này không?" Ta nhìn lướt qua, không có cảm giác gì, nhưng vẫn nói theo lời hắn: "Thích." Hắn lại vui vẻ, đợi sau khi ta đặt bát thuốc xuống chuẩn bị rời đi, hắn vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, "Nương tử ngồi đây đi, giúp ta lấy đồ, ta đang bận không rảnh tay." Chuyện của ta vẫn chưa làm xong. Đồ đạc đều ở ngay bên cạnh hắn, sao lại không rảnh tay được. "Ồ." Ta ngồi xuống bên cạnh hắn ngẩn người. Triệu Hoài Cẩn dù làm bất cứ chuyện gì, cũng đều rất thuần thục uyển chuyển, khiến người ta nhìn mà thấy thích mắt. Hắn vẫn luôn là một quân tử ôn nhu lễ độ. Nhưng mà, quân tử thật sự nói rất nhiều. Bắt đầu từ lúc nào vậy nhỉ? Thế mà ta lại không hề nhận ra, hôm nay mới thâm thúy cảm nhận được............................................................Săn b.ắ.n là hoạt động diễn ra hàng năm, nhưng Triệu Hoài Cẩn lại là lần đầu tiên tham gia. Khu vực săn b.ắ.n ở Nam Sơn không xa, đi đường một ngày là tới. Hành cung không lớn, sau khi đến nơi ta liền gặp rắc rối, bởi vì sân được sắp xếp cho chúng ta rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ đúng nghĩa. Ta ngủ trên trường kỷ. Ban đêm, hành cung rất náo nhiệt, chúng ta dùng bữa tối cùng Thánh thượng, còn xem ca múa, lúc trở về đã gần giờ Hợi. Triệu Hoài Cẩn cuộn tròn trong chăn, hắt xì liên tục hai cái. "Vương gia lạnh à?" Ta ngồi dậy nhìn hắn. "Nương tử không lạnh sao?" Hắn nhíu mày, hiển nhiên là lạnh đến mức không chịu nổi nữa rồi. Ta muốn nói là không lạnh, nhưng với sự hiểu biết của ta với Triệu Hoài Cẩn, hắn nhất định sẽ còn nói tiếp. Quả nhiên, hắn nói: "Nếu như nương tử không ngại, chúng ta ghép hai chiếc chăn lại đắp chung đi, có lẽ sẽ ấm hơn một chút." "Khụ khụ... chỉ sợ lạnh một đêm, ngày mai bệnh tình của ta lại trở nặng hơn." Ta theo bản năng đưa tay lên xoa xoa giữa hai hàng lông mày, ôm chăn đi qua. Triệu Hoài Cẩn ngày càng kỳ lạ. Nằm song song với nhau, người bên cạnh rất ấm áp, đêm đã khuya lắm rồi, chỉ còn lại tiếng hơi thở nhẹ nhàng của hắn ngay bên tai. Ta quay người lại, quay lưng về phía hắn. "Nương tử có cảm thấy ấm hơn một chút nào không?" Hắn nhẹ giọng hỏi ta. Ta lại không hề cảm thấy lạnh. Ta hỏi lại hắn: "Vương gia thấy sao?" "Ấm hơn nhiều rồi." Hắn nhẹ giọng nói, "May mà có nương tử ở đây." Ta lại xoa xoa giữa hai hàng lông mày. "Vương gia." Ta không nhịn được nữa, quay người lại nhìn hắn, "Vương gia muốn ta sinh con cho ngài sao?" Thành hôn năm tháng, lòng ta vẫn không thay đổi. Chỉ cần hắn đồng ý, ta sẵn sàng sinh con cho hắn. Hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ta, rất lâu sau hắn mới ho khan hai tiếng, "Nếu như ta có thể sống đến mùa hè năm sau, chúng ta lại thảo luận chuyện này được không?" Mùa hè năm sau? Vậy thì còn bảy tháng nữa. Ta gật đầu, đồng ý.
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu… Ta đứng im, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Luôn cảm thấy Triệu Hoài Cẩn dần dần trở nên kỳ lạ. Ta đưa một thìa thuốc lên, hắn ngoan ngoãn uống xong, sau đó cười với ta. "Thuốc có ngọt không?" Ta hỏi hắn, sao lại cười vui vẻ như vậy. "Ngọt." Mắt hắn cong cong, hiển nhiên là rất vui vẻ. Ta không hiểu, uống thuốc mà cũng có thể vui vẻ sao. "Vương gia uống thuốc xong rồi thì đi ngủ sớm đi." Hắn có vẻ không có tâm trạng cho lắm, ừ một tiếng, miệng ngậm thuốc chỉ vào con dấu, "Nương tử có thích viên đá này không?" Ta nhìn lướt qua, không có cảm giác gì, nhưng vẫn nói theo lời hắn: "Thích." Hắn lại vui vẻ, đợi sau khi ta đặt bát thuốc xuống chuẩn bị rời đi, hắn vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, "Nương tử ngồi đây đi, giúp ta lấy đồ, ta đang bận không rảnh tay." Chuyện của ta vẫn chưa làm xong. Đồ đạc đều ở ngay bên cạnh hắn, sao lại không rảnh tay được. "Ồ." Ta ngồi xuống bên cạnh hắn ngẩn người. Triệu Hoài Cẩn dù làm bất cứ chuyện gì, cũng đều rất thuần thục uyển chuyển, khiến người ta nhìn mà thấy thích mắt. Hắn vẫn luôn là một quân tử ôn nhu lễ độ. Nhưng mà, quân tử thật sự nói rất nhiều. Bắt đầu từ lúc nào vậy nhỉ? Thế mà ta lại không hề nhận ra, hôm nay mới thâm thúy cảm nhận được............................................................Săn b.ắ.n là hoạt động diễn ra hàng năm, nhưng Triệu Hoài Cẩn lại là lần đầu tiên tham gia. Khu vực săn b.ắ.n ở Nam Sơn không xa, đi đường một ngày là tới. Hành cung không lớn, sau khi đến nơi ta liền gặp rắc rối, bởi vì sân được sắp xếp cho chúng ta rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ đúng nghĩa. Ta ngủ trên trường kỷ. Ban đêm, hành cung rất náo nhiệt, chúng ta dùng bữa tối cùng Thánh thượng, còn xem ca múa, lúc trở về đã gần giờ Hợi. Triệu Hoài Cẩn cuộn tròn trong chăn, hắt xì liên tục hai cái. "Vương gia lạnh à?" Ta ngồi dậy nhìn hắn. "Nương tử không lạnh sao?" Hắn nhíu mày, hiển nhiên là lạnh đến mức không chịu nổi nữa rồi. Ta muốn nói là không lạnh, nhưng với sự hiểu biết của ta với Triệu Hoài Cẩn, hắn nhất định sẽ còn nói tiếp. Quả nhiên, hắn nói: "Nếu như nương tử không ngại, chúng ta ghép hai chiếc chăn lại đắp chung đi, có lẽ sẽ ấm hơn một chút." "Khụ khụ... chỉ sợ lạnh một đêm, ngày mai bệnh tình của ta lại trở nặng hơn." Ta theo bản năng đưa tay lên xoa xoa giữa hai hàng lông mày, ôm chăn đi qua. Triệu Hoài Cẩn ngày càng kỳ lạ. Nằm song song với nhau, người bên cạnh rất ấm áp, đêm đã khuya lắm rồi, chỉ còn lại tiếng hơi thở nhẹ nhàng của hắn ngay bên tai. Ta quay người lại, quay lưng về phía hắn. "Nương tử có cảm thấy ấm hơn một chút nào không?" Hắn nhẹ giọng hỏi ta. Ta lại không hề cảm thấy lạnh. Ta hỏi lại hắn: "Vương gia thấy sao?" "Ấm hơn nhiều rồi." Hắn nhẹ giọng nói, "May mà có nương tử ở đây." Ta lại xoa xoa giữa hai hàng lông mày. "Vương gia." Ta không nhịn được nữa, quay người lại nhìn hắn, "Vương gia muốn ta sinh con cho ngài sao?" Thành hôn năm tháng, lòng ta vẫn không thay đổi. Chỉ cần hắn đồng ý, ta sẵn sàng sinh con cho hắn. Hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ta, rất lâu sau hắn mới ho khan hai tiếng, "Nếu như ta có thể sống đến mùa hè năm sau, chúng ta lại thảo luận chuyện này được không?" Mùa hè năm sau? Vậy thì còn bảy tháng nữa. Ta gật đầu, đồng ý.