"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu…

Chương 18

Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu… Còn về phần Triệu Hoài Cẩn, dù sao hắn cũng sắp c h ế t rồi, là đồng lõa hay là bị liên luỵ vô tội, đối với hắn mà nói đều không có ảnh hưởng gì. Ta nhìn lướt qua những người có thần sắc khác nhau này, lạnh lùng nói: "Thư gì? Ta không có thư." Nói xong câu này, ta nhìn thấy chân Ninh Vương run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất. Tấn Vương trợn mắt, cố nén giận. Còn Thánh thượng thì nhíu mày, biểu cảm của Hoàng hậu lại rất đáng suy ngẫm, nhìn sâu vào mắt ta một cái. Trở về phủ, Vương công công ra đón ta, ông ấy cười toe toét không ngớt, "Vương phi trở về rồi, có đói không, có lạnh không?" "Không đói cũng không lạnh. Ông đóng cửa phủ lại đi, từ bây giờ trở đi, ngoại trừ ngự y, bất cứ ai cũng không được phép vào trong." Ta nói. "Vâng, vâng!" Vương công công liên tiếp đáp lại. Ta nhìn Triệu Hoài Cẩn đang hôn mê, thở dài một tiếng, bắt đầu từ lúc nào vậy nhỉ? Thế mà ta lại không còn mong đợi cuộc sống góa phụ nữa rồi? Ước mơ ấp ủ trong lòng mười mấy năm khi đã nằm trong tầm tay, ta lại không còn cảm thấy rung động. Ban đêm, ta dựa vào trường kỷ nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn ta. Ta giật mình mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt quen thuộc của Triệu Hoài Cẩn. "Nương tử." Hắn vén một góc chăn lên vỗ vỗ, "Ta lạnh, ngủ cùng ta đi?" Nghe thấy giọng nói của hắn, mũi ta cay cay, vội vàng đứng dậy thắp đèn, cũng nhân cơ hội này để xua tan nỗi buồn trong lòng. "Vương gia, không cần gọi ngự y đến sao?" Ta cười hỏi hắn.  Hắn mím môi cười, thấp giọng nói: "Có nương tử ở đây rồi, không cần ai khác cả." Hắn là bệnh nhân, hắn nói cái gì thì là cái đó, ta chỉ có thể chui vào trong chăn của hắn, hắn nằm nghiêng nhìn ta, trong mắt toát ra vẻ vui sướng không che giấu được. "Vương gia đang vui vì tai qua nạn khỏi sao?" Ta hỏi hắn. "Không phải." Hắn ôn hoà nói, "Ta vui vì, lúc tỉnh lại thấy đèn đầu giường vẫn sáng, trong phòng có nàng." Ta cứng họng. "Gần đây nàng vất vả rồi." Hắn giơ tay lên sửa lại chăn cho ta, ánh mắt lại rơi vào bộ đồ tang đã được ta may xong gấp gọn gàng. "Không vất vả, không phải mặc đến bộ y phục này, mọi thứ đều xứng đáng." Ta nghĩ, những bộ y phục này thật sự có thể lấy ra nhuộm màu rồi. Dù sao Triệu Hoài Cẩn cũng là người phúc lớn mạng lớn. Hắn chỉ nhìn ta, khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Kỳ thực ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, ví dụ như đêm hôm đó ở khu vực săn b.ắ.n rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngày mai vào cung cần phải chú ý điều gì. Nhưng không biết tại sao, thế mà ta lại ngủ thiếp đi. Có lẽ là do ánh mắt của hắn quá ôn nhu, hoặc có lẽ là do trong chăn quá ấm áp.  "Ngủ đi." Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ ta, đây là giọng nói cuối cùng văng vẳng bên tai ta. Ta ngủ say sưa, không mơ thấy gì cả.

Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu… Còn về phần Triệu Hoài Cẩn, dù sao hắn cũng sắp c h ế t rồi, là đồng lõa hay là bị liên luỵ vô tội, đối với hắn mà nói đều không có ảnh hưởng gì. Ta nhìn lướt qua những người có thần sắc khác nhau này, lạnh lùng nói: "Thư gì? Ta không có thư." Nói xong câu này, ta nhìn thấy chân Ninh Vương run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất. Tấn Vương trợn mắt, cố nén giận. Còn Thánh thượng thì nhíu mày, biểu cảm của Hoàng hậu lại rất đáng suy ngẫm, nhìn sâu vào mắt ta một cái. Trở về phủ, Vương công công ra đón ta, ông ấy cười toe toét không ngớt, "Vương phi trở về rồi, có đói không, có lạnh không?" "Không đói cũng không lạnh. Ông đóng cửa phủ lại đi, từ bây giờ trở đi, ngoại trừ ngự y, bất cứ ai cũng không được phép vào trong." Ta nói. "Vâng, vâng!" Vương công công liên tiếp đáp lại. Ta nhìn Triệu Hoài Cẩn đang hôn mê, thở dài một tiếng, bắt đầu từ lúc nào vậy nhỉ? Thế mà ta lại không còn mong đợi cuộc sống góa phụ nữa rồi? Ước mơ ấp ủ trong lòng mười mấy năm khi đã nằm trong tầm tay, ta lại không còn cảm thấy rung động. Ban đêm, ta dựa vào trường kỷ nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn ta. Ta giật mình mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt quen thuộc của Triệu Hoài Cẩn. "Nương tử." Hắn vén một góc chăn lên vỗ vỗ, "Ta lạnh, ngủ cùng ta đi?" Nghe thấy giọng nói của hắn, mũi ta cay cay, vội vàng đứng dậy thắp đèn, cũng nhân cơ hội này để xua tan nỗi buồn trong lòng. "Vương gia, không cần gọi ngự y đến sao?" Ta cười hỏi hắn.  Hắn mím môi cười, thấp giọng nói: "Có nương tử ở đây rồi, không cần ai khác cả." Hắn là bệnh nhân, hắn nói cái gì thì là cái đó, ta chỉ có thể chui vào trong chăn của hắn, hắn nằm nghiêng nhìn ta, trong mắt toát ra vẻ vui sướng không che giấu được. "Vương gia đang vui vì tai qua nạn khỏi sao?" Ta hỏi hắn. "Không phải." Hắn ôn hoà nói, "Ta vui vì, lúc tỉnh lại thấy đèn đầu giường vẫn sáng, trong phòng có nàng." Ta cứng họng. "Gần đây nàng vất vả rồi." Hắn giơ tay lên sửa lại chăn cho ta, ánh mắt lại rơi vào bộ đồ tang đã được ta may xong gấp gọn gàng. "Không vất vả, không phải mặc đến bộ y phục này, mọi thứ đều xứng đáng." Ta nghĩ, những bộ y phục này thật sự có thể lấy ra nhuộm màu rồi. Dù sao Triệu Hoài Cẩn cũng là người phúc lớn mạng lớn. Hắn chỉ nhìn ta, khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Kỳ thực ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, ví dụ như đêm hôm đó ở khu vực săn b.ắ.n rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngày mai vào cung cần phải chú ý điều gì. Nhưng không biết tại sao, thế mà ta lại ngủ thiếp đi. Có lẽ là do ánh mắt của hắn quá ôn nhu, hoặc có lẽ là do trong chăn quá ấm áp.  "Ngủ đi." Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ ta, đây là giọng nói cuối cùng văng vẳng bên tai ta. Ta ngủ say sưa, không mơ thấy gì cả.

Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Con gả sao?" Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi." Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ. Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta. Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta. Ta bỗng nhiên bật cười. Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ. "Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta. Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa. Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa. Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn. Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu… Còn về phần Triệu Hoài Cẩn, dù sao hắn cũng sắp c h ế t rồi, là đồng lõa hay là bị liên luỵ vô tội, đối với hắn mà nói đều không có ảnh hưởng gì. Ta nhìn lướt qua những người có thần sắc khác nhau này, lạnh lùng nói: "Thư gì? Ta không có thư." Nói xong câu này, ta nhìn thấy chân Ninh Vương run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất. Tấn Vương trợn mắt, cố nén giận. Còn Thánh thượng thì nhíu mày, biểu cảm của Hoàng hậu lại rất đáng suy ngẫm, nhìn sâu vào mắt ta một cái. Trở về phủ, Vương công công ra đón ta, ông ấy cười toe toét không ngớt, "Vương phi trở về rồi, có đói không, có lạnh không?" "Không đói cũng không lạnh. Ông đóng cửa phủ lại đi, từ bây giờ trở đi, ngoại trừ ngự y, bất cứ ai cũng không được phép vào trong." Ta nói. "Vâng, vâng!" Vương công công liên tiếp đáp lại. Ta nhìn Triệu Hoài Cẩn đang hôn mê, thở dài một tiếng, bắt đầu từ lúc nào vậy nhỉ? Thế mà ta lại không còn mong đợi cuộc sống góa phụ nữa rồi? Ước mơ ấp ủ trong lòng mười mấy năm khi đã nằm trong tầm tay, ta lại không còn cảm thấy rung động. Ban đêm, ta dựa vào trường kỷ nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn ta. Ta giật mình mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt quen thuộc của Triệu Hoài Cẩn. "Nương tử." Hắn vén một góc chăn lên vỗ vỗ, "Ta lạnh, ngủ cùng ta đi?" Nghe thấy giọng nói của hắn, mũi ta cay cay, vội vàng đứng dậy thắp đèn, cũng nhân cơ hội này để xua tan nỗi buồn trong lòng. "Vương gia, không cần gọi ngự y đến sao?" Ta cười hỏi hắn.  Hắn mím môi cười, thấp giọng nói: "Có nương tử ở đây rồi, không cần ai khác cả." Hắn là bệnh nhân, hắn nói cái gì thì là cái đó, ta chỉ có thể chui vào trong chăn của hắn, hắn nằm nghiêng nhìn ta, trong mắt toát ra vẻ vui sướng không che giấu được. "Vương gia đang vui vì tai qua nạn khỏi sao?" Ta hỏi hắn. "Không phải." Hắn ôn hoà nói, "Ta vui vì, lúc tỉnh lại thấy đèn đầu giường vẫn sáng, trong phòng có nàng." Ta cứng họng. "Gần đây nàng vất vả rồi." Hắn giơ tay lên sửa lại chăn cho ta, ánh mắt lại rơi vào bộ đồ tang đã được ta may xong gấp gọn gàng. "Không vất vả, không phải mặc đến bộ y phục này, mọi thứ đều xứng đáng." Ta nghĩ, những bộ y phục này thật sự có thể lấy ra nhuộm màu rồi. Dù sao Triệu Hoài Cẩn cũng là người phúc lớn mạng lớn. Hắn chỉ nhìn ta, khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Kỳ thực ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, ví dụ như đêm hôm đó ở khu vực săn b.ắ.n rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngày mai vào cung cần phải chú ý điều gì. Nhưng không biết tại sao, thế mà ta lại ngủ thiếp đi. Có lẽ là do ánh mắt của hắn quá ôn nhu, hoặc có lẽ là do trong chăn quá ấm áp.  "Ngủ đi." Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ ta, đây là giọng nói cuối cùng văng vẳng bên tai ta. Ta ngủ say sưa, không mơ thấy gì cả.

Chương 18